No tile

Tài liệu tương tự
Đông Giao chau mày, cầm cuốn sách Huy đang xem dở dang để trên bàn lên

mộng ngọc 2

(SỰ LỰA CHỌN SAI LẦM)

Mộng ngọc

mộng ngọc 2

No tile

Bao giờ em trở lại

Microsoft Word - chotinhyeutronven03.doc



Đông Giao chau mày, cầm cuốn sách Huy đang xem dở dang để trên bàn lên

Pha Lê vừa đi lên phòng , cô bắt gặp Ngọc Bạch đang đứng nơi góc hành lang nói chuyện điện thoại với ai đó

Microsoft Word - emlatinhyeu14.doc

Pha Lê vừa đi lên phòng , cô bắt gặp Ngọc Bạch đang đứng nơi góc hành lang nói chuyện điện thoại với ai đó


Phần 1

No tile

Cúc cu

Phần 1

-

Phần 1

Microsoft Word - chotinhyeutronven10.doc

Document

No tile

Document

CHƯƠNG I

CHƯƠNG 1

Document

No tile

No tile

No tile

No tile

Document

Tác Giả: Cổ Long QUỶ LUYẾN HIỆP TÌNH Hồi 12 Giang Hồ Ân Oán Nhóc trọc đầu và Nhóc mặt rổ chẳng phải quá nhỏ tuổi, có lúc hai gã cũng giống người lớn,

Phần 1


No tile

Phần 1

No tile

Phần 1

Phần 1

Tình yêu và tội lỗi

No tile

No tile

No tile

No tile

Microsoft Word - chantinh09.doc

Microsoft Word - chotinhyeutronven02.doc

Microsoft Word - Chieu o thi tran Song Pha.doc

Phần 1

Tác Giả: Hoàng Thu Dung MỘT NGÀY MÙA ĐÔNG Phần XVI Thùy Dương và Minh Khánh đi xuống cầu thang. Cả hai vừa vào chỗ lấy xe thì có tín hiệu máy, Thùy Dư

Em hãy tưởng tượng và kể lại một cuộc gặp gỡ với một trong các nhân vật cổ tích hoặc truyền thuyết

Tác Giả: Hoàng Thu Dung MỘT NGÀY MÙA ĐÔNG Phần I Thùy Dương đứng một mình trên bãi cát, đưa mắt nhìn xa ra chân trời. Mặt biển xanh ngăn ngắt, trong v

CHƯƠNG 1

Document

Document

Phần 1

Phần 1

Chửi

NỖI GHEN DỊU DÀNG


36

Tác Giả: Cửu Lộ Phi Hương Người Dịch: Lục Hoa KHÔNG YÊU THÌ BIẾN Chương 50 Lửa bùng lên chỉ trong nháy mắt, nhanh chóng lan tới những nơi bị xăng tưới

No tile

No tile

Document

Cướp Biển và Trại Pulau Bidong

Công Chúa Hoa Hồng

Tác Giả: Sói Xám Mọc Cánh Người Dịch: Đỗ Thu Thủy HOÀI NIỆM Chương 6 Hai chị em lôi kéo nhau lên lầu, vừa mở cửa đã thấy mẹ Phùng đang ngồi đợi con tr

No tile

Microsoft Word - emlatinhyeu10.doc

Phần 1

PHẦN TÁM

Kể lại một giấc mơ trong đó em được gặp một nhân vật cổ tích

No tile

TRƯỜNG THPT CHUYỀN NGUYỄN TRÃI

No tile

Chương 16 Kẻ thù Đường Duyệt càng hoài nghi, không rõ họ đang giấu bí mật gì. Tại sao Khuynh Thành không ở bên cạnh nàng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì

CHƯƠNG I

CHƯƠNG I

Phần 1

1 BẠCH VIÊN TÔN CÁC KỊCH THƠ LÊ THỊ DIỆM TẦN

Bao giờ em trở lại

DS_CTSQ_ATMui_2015.indd

No tile

Phát biểu cảm nghĩ về bài thơ Ông đồ của Vũ Đình Liên

No tile

Cúc cu

Document

Tác Giả: Tuyết Nhung NGƯỜI ẤY LÀM SAO QUÊN PHẦN VI Ôm bó hoa hồng còn ngậm sương đêm trong tay, lòng Hạnh Nguyên gợi lên bao câu hỏi mà cô không tài n

No tile

Microsoft Word - suongdem05.doc

Microsoft Word - tinhyeuemchon01.doc

Phần 1

No tile

CHƯƠNG I

Phần 1

Document

CHƯƠNG 1

Thơ cậu Hai Miêng Đêm thu bóng nguyệt soi mành, Bâng khuâng dạ ngọc chạnh tình ngâm nga. Xét trong thế sự người ta, Tài ba cho mấy cũng là như không.

Bản ghi:

PHẦN 9 sổ. Trước mặt Trọng Minh là Trọng Khang, anh ngồi nhự bất động nhìn ra cửa - Anh Khang! Nhớ em không? Trọng Khaụg quay lại, gươngmặt lạnh lùng: - Sao không? Mày là thằng Minh, tao ghét mày. Mẹ của mày cái gì cũng lo cho mày, còn tao cứ thui thủi, đóng cửa phòng, nếu không học thì đi đánh lộn, mà cái kẻ tao thích đánh nhất là mày. - Thì anh cứ luôn đánh em xịt máu mũi. - Ba lại đánh tao, mắng tao là đồ cứng đầu lì lợm. Ổng đánh tao rất đau, nhưng tao thề tao không khóc trước mặt ổng. Trọng Minh chua xót, bây giờ anh đã hiểu, những điều này dồn nén để biến Trọng Khang thành con người thất thường. Lỗi của Trọng Khang xua tay: - Mày đi đi, đừng có lại gần tao! Ba luôn mắng tao lì lợm, còn ổng luôn khen mày. Chỉ có mẹ tao yêu tao mà thôi, nhưng mà mẹ tao đã chết... Đang nói mắt Trọng Khang sáng lên khi thấy Hồng Hoa: - Hồng Hoa, lại đây! Em muốn mua cái gì anh dẫn em đi mua. Mua quần áo đẹp hả? Có ngay. Hồng Hoa đưa mẩt nhìn Trọng Minh: - Anh ấy bây giờ là như vậy đó. - Anh sẽ nói mẹ tìm bác sĩ giỏi chữa bệnh cho anh ấy. Hoàng Lan khỏe hẳn chưa? ạ. - Khỏe rồi. Sáng nay đã xuất viện về nhà. Đứa bé giống anh Khang lắm, anh - Khi nào đi thăm cô ấy nữa, em chuyển lời hỏi thăm giùm anh nghen. Những vết thương trên người anh còn phỏng nhiều, anh chưa xuất viện được. - Được rồi. Trọng Khang đứng vút lên, anh lôi Hồng Hoa đi: www.vuilen.com 150

- Em đừng nói chuyện với nó, nó là người xấu đó. Hồng Hoa lắc đầu: - Không phải đâu, anh Khang. - Anh cấm em nói chuyện với nó. Trọng Khang nhất định lôi Hồng Hoa đi ra xa, Hồng Hoa đành đi theo. Cô ngoái đầu nhìn lại, Trọng Minh mỉm cười: - Em cứ đi với ảnh đi. Trọng Minh vừa về phòng mình, một bó hoa thật đẹp đưa ra, làm anh giật mình. - Hà Trúc, đi đâu vậy? Hà Trúc phụng phịu: - Hỏi ngộ không? Thì anh nằm bệnh viện, em đi thăm anh. Anh chưa khỏe mà đi đâu vậy? - Anh đi thăm anh Khang. Bữa nay em không đi học sao? - Em đi học buổi sáng. Anh Minh! Em hỏi chị Hoa, anh thích ăn gì nhất, chị nói anh thích ăn hủ tíu khô, bỏ nhiều nước mỡ, nên em mua cho anh nè. - Đi thăm anh được rồi, côn mua hoa và quà chi vậy. Đàn ông, ai lại thích hoa. - Thì em chưng trong phòng cho đẹp. Anh thật là... cù lần... Nói xong tiếng ''cù lần'', cô bé đưa tay che miệng như lỡ lời, nhưng không xin lỗi mà cười te: - Thiệt chứ bộ. - Thì anh cũng công nhận anh cù lần chứ có vỗ ngực xưng tên anh đẹp trai hay hào hoa khi nào đâu... - Cái cù lần của anh... làm người ta mê chết đi được. Trọng Minh phì cười: - Mới cho ăn muối ớt cay, bây giờ cho ăn đường phèn hả? - Đâu có. www.vuilen.com 151

Cô bé chồm tới bạo dạn hôn vào má Trọng Minh một cái: -Người ta là... con nhỏ này nè... Trọng Minh nghiêm mặt, dịch người ra: - Con gái mà như em, chẳng ai khen đâu. Là người khác, họ sẽ lợi dụng em, còn anh thì Nhóc con, hãy nên làm một đứa trẻ đừng tập làm người lớn, để khi làm người lớn rồi lại hối tiếc muốn làm trẻ con. Hà Trúc sầm mặt: - Anh hơn em mười tuổi chứ mắy mà lúc nào cũng như ông cụ, cứ muốn dạy em. - Bởi vì tình cảm là chuyện nghiêm túc, không bao giờ được đùa giỡn, nó cũng như lòng tin vào một người vậy. - Nhưng mà em mười sáu, em đã biết yêu có người còn yêu sớm hơn em. - Đừng! Em hãylà một trang giấy trắng, đừng tự làm hoen ố mình. Hãy biết trân trọng bản thân mình. - Anh nói gì đâu không hà. Hà Trúc phụng phịu sà vào ôm Trọng Minh. Anh đẩy cô ra: - Nếu em còn như thế này, thì đừng bao giờ đi gặp anh. - Anh có người yêu rồi, phải không? - Có. Anh yêu cô ấy và hạnh phúc của cô ấy là hạnh phúc của anh. Hà Trúc buông Trọng Minh ra khóc òa, chạy đi. Cô tông cả vào người Hồng Hoa đang đi vào Hồng Hoa tròn mắt nhìn Trọng Minh. Anh im lặng đi lại bên cửa sổ nhìn ra ngoài. - Cô bé ấy tỏ tình với anh? - Rồi sẽ quên thôi. Tuổi trẻ dễ quên, đôi khi lại ngộ nhận vì sự rung động trước cái đẹp, cái hoàn hảo, lại tưởng rằng mình yêu. Ngày xưa, anh từng có cảm giác như thế. Lớn lên chút nữa, anh hiểu yêu là luôn nghĩ về người ấy. - Còn bây giờ? - Là mong người mình yêu hạnh phúc. www.vuilen.com 152

- Em lại không có được suy nghĩ như anh. Khi em yêu ai, em muốn người đó thuộc về mình, hoàn toàn về mình. Trọng Minh đùa: - Nếu như vậy, anh và em sẽ là người cô đơn suốt đời. - Em lấy tình yêu nghệ thuật làm người tình của mình. "Hỡi người tình ơi Xin hãy đến trong tình yêu Một lần cho em thấy Đừng buồn như chiếc bóng hắt hiu Trọng Minh cười nhẹ: - Có những cái êm dịu của tình bạn, anh thích một tình bạn như thế này. Hồng Hoa cúi đầu, cô biết mãi mãi cô chỉ có thể là người tình âm nhạc của anh. - Còn tình yêu ư? Chỉ cho mỗi một người. Vẫn cái cách ngồi bất động, Trọng Khang đã ngồi như thế hàng giờ không kích động, mà quá khứ chừng như tái hiện trong anh. Đúng là anh không tin Hoàng Lan yêu anh, dù anh biến cô ta là của anh, cho cô một đám cưới và rồi anh đi với có gái khác. Anh muốn cô phải sống trong đau khổ, nhưng rồi cô vẫn ở bên anh, sinh cho anh đứa con. Đứa bé đang nằm trong nôi, xinh đẹp như thiên thần, hai tay nó quơ quơ và chân đạp vào khoảng không. Khi anh đến bên nôi, và quỳ gối để cúi xuống nhìn nó, nó nhìn, lại anh, đôi mắt trong veo một màu xanh. Xúc động, anh đưa tay sờ lên gò má cô, đôi gò má non tơ mềm mại. - Con của ba... www.vuilen.com 153

Hoàng Lan đứng gần như nín thở từ phía sau, cô sợ muốn đứng tim, nếu như Trọng Khang nổi cơn điên, sẽ làm hại đứa bé. Nhưng không, anh cúi xuống hôn nó, rồi từ từ quay lại nhìn Hoàng Lan, đôi mắt cô đang mở to, gương mặt căng thẳng tột cùng. Trọng Khang đứng lên: - Sợ anh... làm hại con à? Hoàng Lan như không tin vào tai mình. Một câu nói của ngưởi tỉnh, chứ không phải của người điên. Anh đã tỉnh rồi chăng? Cô rụt rè nắm lấy hai bàn tay của anh: - Anh nói gì, lặp lại xem anh Khang? - Anh hỏi em là em sợ anh làm hại con của chúng ta à? - Vậy là anh đã tỉnh? - Từ mấy ngày nay, anh ngồi bất động hàng giờ, trong cái không gian tĩnh lặng ấy anh đã nhớ. - Anh đã nhở? Em mừng quá! - Em không sợ anh sao? Anh đã trói em và còn nhiều lần phản bội em? - Chuyện quá khứ ấy, em không muốn nhớ. Chỉ cần anh bình phục và trở thành một người bình thường là em mừng lắm. Nửa năm qua, em vẫn luôn mong có ngày này. Hoàng Lan ôm choàng lấy Trọng Khang, cô dụi mặt vào ngực anh lòng đầy vui sướng, nhưng Trọng Khang đẩy cô ra: - Em đừng vui mừng, vì anh biết anh đã sai. Lúc anh đeo đuổi em, bởi vì em là vợ sắp cưới của Trọng Minh. - Đừng nói nữa, những gì qua, hãy cho qua đi anh. - Hãy cho anh nói. Lúc đó, anh có Hồng Hoa và có cả em, anh quan hệ với hai người phụ nữ cùng một lúc, khi cưới em, anh bỏ em vò võ để quan hệ với Thúy Oanh, để cho Trọng Minh biết, anh sẽ làm khổ em. - Và anh đã làm khổ em, tuy nhiên chưa bao giờ em nghĩ là sẽ rời bỏ anh cả. - Tại sao vậy? Em không co lòng tự ái sao? www.vuilen.com 154

- Có chứ, nhưng trong đạo vợ chồng, em không muốn tự ái. Em tự nhủ mình, có một ngày anh thấy rõ được tình cảm của em. - Và chính vì vậy mà anh như muốn nổi điên lên, em có hiểu không? Anh tự làm khổ anh, làm khổ em và cả Trọng Minh nữa, tại sao nó không để lửa đốt anh đi, xông vào lửa cứu anh làm gì? - Bởi vì chúng ta là anh em. Trọng Minh đến từ lúc nào, anh đứng nơi ngưỡng cửa, nhìn cả hai. Trọng Khang kêu lên: - Minh... - Anh đã tỉnh, em mừng lắm! Em có niềm tin anh sẽ tỉnh trí lại, ông trời đã cho anh tỉnh trí. Trọng Khang bước đến ôm lấy Trọng Minh: - Sao em không ghét anh, còn anh lúc nào cũng đối nghịch với em? - Không, bởi chúng ta là anh em, có thế nào đi nữa thì cũng là anh em. Trọng Khang nghẹn ngào: - Hãy tha lỗi cho anh... - Em không hề giận anh kia mà. Hai anh em cùng nhìn nhau cười. Đứa bé trong nôi chợt khóc. Trọng Khang vội vàng đi lại bế con, anh bế vụng về và đưa cho Trọng Minh: - Chú bế cháu đi! Trọng Minh bế cháu, anh mỉm cười hôn lên đôi gò má phúng phính của cháu: - Sắp tới, ban nhạc của tụi em đi biểu diễn một vòng châu á, sau đó mới vòng qua châu Âu. - Đi dài ngày à? - Vâng. Anh và chị thường xuyên về thăm ba và mẹ em giùm. - Em không nói, anh cũng về. Khi anh bệnh, dì cũng rất lo cho anh, tại anh cứ để thành kiến mẹ ghẻ con chồng in sâu vào đầu óc mình, nên chưa bao giờ www.vuilen.com 155

anh có cảm tình với dì cả. Bấy giờ thì anh hiểu rồi. Tình yêu là sự rung cảm, hai con người có yêu nhau mới sống bên nhau hạnh phúc. - Vậy anh hãy mang hạnh phúc đến cho chị dâu của em nhé. Trọng Khang gật đầu. Trong một thoáng mắt anh tìm mắt Hoàng Lan trong thương yêu. Hãy cho cô ấy hạnh phúc, cô ấy là vợ của mày đấy Khang, dường như mày chỉ cho người ta nước mắt nhiều hơn là hạnh phúc. Đã yêu thì không thể như thế. Anh Tuấn Khanh! Trên bàn bề bộn giấy má, những trang giầy đây chữ viết rồi xóa. Hồng Hoa cau mày cầm lên xem. Khanh đi đâu mà bỏ phòng trống không? Dòng chữ của Tuấn Khanh kín trên một trang giấy: Ai cũng hiểu, sao chỉ có em là không hiểu. Có lẽ vì anh không gọi em là em, Hồng Hoa thật dịu êm, anh đã yêu em, một tình yêu thầm lặng qua bao ngày tháng. Hỏang hốt, Hồng Hoa buông tờ giấy xuống. Tuấn Khanh yêu cô. Bối rối, Hồng Hoa quay ra, đúng lúc Tuấn Khanh về tới. Anh cười khi thấy Hồng Hoa: - Mới tới à? Ra ngoài mua thuốc hút Đang nói, anh ngượng ngùng vội lao vào, gom hết những tờ giấy trên bàn, toan vò lại ném vào sọt rác, Hồng Hoa giữ tay Tuấn Khanh lại: - Đừng bỏ! Em đã đọc rồi. Mặt Tuấn Khanh đỏ lên: - Đừng tin! Anh viết... chơi thôi. - Sao lúc nào anh cũng phủ nhận, không dám nhìn nhận vậy? - Bởi vì anh sợ em bỏ ban nhạc. Chẳng thà làm bạn với nhau, em sẽ dễ chịu hơn. www.vuilen.com 156

- Em thật khờ, cứ đi tìm tình yêu, trong khi có một tình yêu tha thiết bên mình lại không biết. Nhưng có lẽ là số em như vậy. - Tại sao em cho là cái số? Em phải tự quyết định điều của trái tim mình chứ. - Em không có quyền nhận tình cảm của anh. Em thật không xứng đáng chút nào. - Yêu nhau là cho nhau hạnh phúc, niềm tin và sự vui vẻ, tại sao lại nói là xứng đáng với không xứng đáng? Tuấn Khanh nắm lấy hai bàn tay Hồng Hoa: Anh muốn giữ câ hai bàn tay em, con người em và cả trái tim em, để là của riêng anh. Anh thích nhìn em cười hơn là ưu tư, dằng dặc. Anh đưa bàn tay cô lên đôi môi hôn, mắt nhìn vào mắt cô: - Hồng Hoa! Chúng mình cưới nhau đi! Hồng Hoa ngỡ ngàng: - Anh Khanh... - Có được không em? Bất ngờ quá phải không? Nhưng không sao anh đợi được mà. Cảm động quá, Hồng Hoa khép mắt lại để cho những giọt nước mắt hạnh phúc rơi tràn ra, rồi gục mặt vàơ lồng ngực anh. - Em đã ngốc, anh còn ngốc hơn em nữa, Tuấn Khanh. - Trong tình cảm, đôi khi người ta luôn khờ dại như thế, nhưng điều anh muốn có em suốt cuộc đời là thật lòng. Anh hôn lên những giọt nước mắt của cô, nụ hôn ấm áp của hạnh phúc tình yêu: - Chúng mình làm đám cưới nha Hoa? Im lặng, chỉ có nhịp đập hai trái tim đang hòa hợp. www.vuilen.com 157

Từ giã Trọng Khang, Trọng Minh đi dài trên đường. Anh thích đi bộ nhìn thành phố vào buổi chiều, dù con đường có quá nhiều xe và bụi khói xăng. Lòng anh nhẹ nhàng, bởi hạnh phúc đã đến với Hoàng Lan, anh không còn bận tâm về cô nữa. Một chiếc xe chạy vụt qua, Hồng Hoa vụt quay lại, cô đập vào vai Tuấn Khanh. - Trọng Minh kìa! - Sao hắn đi bộ vậy? Cái thằng này đôi khi nó cũng "mát mát". Có ghé lại kêu nó không? - Thôi đi, ngày mai cũng gặp mà. - Em có nghĩ hắn sẽ sốc nếu anh và em cưới nhau? - Không đâu. Hay gọi lại nhé! - Ừ. Tuấn Khanh dừng xe đợi Trọng Minh đi tới Trọng Minh ngạc nhiên: - Sao lại ở đây? - Chờ cậu! - Để làm gì? - Cậu đi lơn tơn giống thằng thất tình quá trời. - Đâu có, đang vui vẻ nữa là khác. - Đang vui? - Ừ. Anh Khang đã tỉnh. - Thế là đi biểu diễn không phải lo rồi, đúng không? - Ừ. - Ghé đâu uống nước đi. Tụi này có chuyện muốn tuyên bố với cậu. - Hai người sắp cưới nhau, đúng không? - Ủa! Cậu cũng biết à? www.vuilen.com 158

Trọng Minh bật cười: - Lúc nào hai người cũng đi với nhau, vậy mà trước mọi người cứ làm bộ như là đối nghịch nhau, cãi nhau um sùm. Hai người yêu nhau thì yêu nhau, tại sao phải giấu? Tuấn Khanh ấp úng: - Tụi này ngại... cậu. - Ngại con khỉ mốc. Thôi, vào quán uống lon bia đi! Cả ba nhìn nhau cười. Hồng Hoa cũng cười nhẹ nhõm. Cô ưng Tuấn Khanh để tất cả cùng thấy mình nhẹ nhàng. Giữã họ sẽ tình bạn tốt đẹp. Vào quán, TrọngMinh hào hứng gọi bì sữa nay phải say mới được. - Cậu đang vui lắm, có đúng thật không? - Dĩ nhiên rồi. Ba lon bia được mang ra, cùng bật nắp và cụng vào nhau. - Dzô... dzô... Một cặp bước vào quán. Cô gái chừng như đã khá say, chân đi băng xiên bãng nai miệng lè nhè: - Người ta nói muốn đi xem ca nhạc, chưa có muốn về. - Bữa nay đâu có ban nhạc Mặt Trời hát. Họ nghỉ ngơi để chuẩn bị đi biểu diễn vòng quanh châu á rồi. Anh không hiểu em mê cái gì ở họ nữa? - Mặc kệ em! Không ai khiến anh hỏi. Đúng là Hà Trúc. Cô bé ăn mặt bốc quá, sao lại hư hỏng như thế này? Còn gã con trai thì vừa dỗ vừa đưa Hà Trúc vào bên trong. - Chủ quán! Ông có phòng nghỉ vài giờ không? - Cô Lên lầu một nhé. Cổ hơi say rồi. - Bao nhiêu vậy? - Trăm rưỡi. Gã thanh niên mặt còn búng ra sữa, nhưng lại tỏ ra sành sỏi thảy lên bàn ba tờ năm chục ngàn, xong, dìu Hà Trúc lên lầu. www.vuilen.com 159

- Đứng lại! Trọng Minh tiến lại, anh kéo Hà Trúc về phía mình. - Cô ấy say rồi, để tôi đưa cô ấy về. Hà Trúc! Theo anh Minh về nhà đi. Hà Trúc ngước mắt lên, cô giận dữ xô Trọng Minh ra: - Em không cần anh đưa về, em đi uống rượu nữa. Bộ trên đời này có mình anh đàn hay hát hay, hay sao? Tôi ghét anh? - Em say quá rồi. Gã thanh niên nghiến răng nhìn Trọng Minh. Đây là cừu nhân kẻ đã khiến Hà Trúc từ chối tình yêu của hắn ta, lúc nào trong đầu Hà Trúc cũng chỉ có Trọng Minh. Gã quắc mắt nắm tay Hà Trúc kéo mạnh lại: - Cô ấy đang đi chơi với tôi vui vẻ, anh làm gì vậy? Chúng tôi đi từ sáng đến bây giờ đấy, ở đâu đến phá đám. Trúc! Anh đưa em lên phòng nghỉ. Trọng Minh kéo mạnh Hà Trúc về mình. - Em phải về nhà, nghe chưn Hà Trúc? Ba mẹ em đang mong em ở nhà. Hà Trúc bị lôi qua lôi lại, cô tức mình hét lên: - Tôi đi về nhà. Vùng mạnh tay ra, cô đi ra cửa. Tức mình, gã thanh niên vung nắm tay vào mặt Trọng Minh: - Thằng chó phá đám. May là Trọng Minh né được, anh chạy đuổi theo Hà Trúc: - Hà Trúc! Quay lại. Gã thanh niên toan nhào theo đánh Trọng Minh nữa, nhưng viên quản lý ngăn anh ta lại. - Cậu đi đi chúng tôi trả tiền lại cho cậu nè. Giận dữ, gã chộp tiến bỏ vào túi áo, lao ra ngoài. Nơi cuối đường, Trọng Minh đuổi kịp Hà Trúc, anh kéo tay cô, bóp mạnh: www.vuilen.com 160

- Con gái con đứa ra đường uống rượu say xỉn, đẹp mặt quá hả? - Đẹp hay không, không liên quan tới anh. - Có đấy! Vì em từng cứu anh, anh không để em bị người ta lợi dụng. Sao không biết trân trọng mình vậy? Bị bóp mạnh tay đau, Hà Trúc khóc òa lên: - Em ghét anh. Tuấn Khanh đi đến: - Cậu đưa cô ấy vế đi, ngày mai tụi mình gặp nhau. - Xin lỗi nha, Tuấn Khanh! - Có gì đâu. - Tuấn Khanh đùa - Cứu người quan trọng hơn mà. Tớ gọi tắc xi giùm cậu nha. Đón xe tắc xi lại, Tuấn Khanh báo: - An ủi cô bé, cậu đừng mắng người ta xối xả, rõ chưa? - Biết rồi! Trọng Minh đẩy Hà Trúc ngồi vào xe. Cô quắc mắt: - Anh đưa em về nhà lúc bộ dạng em như vậy cho ba em đánh em, hả? - Biết ba em không thích, tại sao em lại cứ đi chơi, còn uống rượu? - Vậy thì tại ai mà em như vậy? - Đó là tại em, anh không can dự gì cả. - Vậy thì mặc kệ em, không ai khiến anh lo cho em. Làm như lo cho người ta vậy, mà hễ gặp là mắng té tát. - Bởi vì nếu em biết tôn trọng em, người khác sẽ tôn trọng em. - Để làm gì, khi lúc nào em cũng thấy trống vắng và đau khổ ghê gớm? Trọng Minh thở dài. Đó là cái cách anh mắng cô, cho cô tỉnh ngộ, nhưng xem ra cô bé không hề tỉnh ngộ chút nào. Anh nhìn cô bất lực: www.vuilen.com 161

- Hà Trúc à! Anh thích em ngậy thơ và hồn nhiên với lứa tuổi của em hơn. Đừng yêu sớm, em hiểu không? Khi em lớn lên chút nữa, em sẽ nhận ra trước mắt, tình yêu quan trọng, nhưng sự nghiệp càng quan trọng hơn. Anh làm sao có thể yêu một cô bé hư hỏng, khiến cha mẹ mình buồn phiền. Hà Trúc khóc nấc lên. Cô bé nhủi đầu vào lòng Trọng Minh khóc như mưa. Anh vuốt tóc cô ngậm ngùi... www.vuilen.com 162