No tile

Tài liệu tương tự
No tile

Đông Giao chau mày, cầm cuốn sách Huy đang xem dở dang để trên bàn lên

No tile

Phần 1

Tác Giả: Sói Xám Mọc Cánh Người Dịch: Đỗ Thu Thủy HOÀI NIỆM Chương 6 Hai chị em lôi kéo nhau lên lầu, vừa mở cửa đã thấy mẹ Phùng đang ngồi đợi con tr

No tile

No tile

Tác Giả: Hoàng Thu Dung MỘT NGÀY MÙA ĐÔNG Phần I Thùy Dương đứng một mình trên bãi cát, đưa mắt nhìn xa ra chân trời. Mặt biển xanh ngăn ngắt, trong v

Tác Giả: Hoàng Thu Dung MỘT NGÀY MÙA ĐÔNG Phần XVI Thùy Dương và Minh Khánh đi xuống cầu thang. Cả hai vừa vào chỗ lấy xe thì có tín hiệu máy, Thùy Dư

Pha Lê vừa đi lên phòng , cô bắt gặp Ngọc Bạch đang đứng nơi góc hành lang nói chuyện điện thoại với ai đó

Microsoft Word - suongdem05.doc

Document

Document

Phần 1

Microsoft Word - chotinhyeutronven10.doc


Document

No tile

CHƯƠNG I


Phần 1

(SỰ LỰA CHỌN SAI LẦM)

Microsoft Word - chantinh09.doc

Pha Lê vừa đi lên phòng , cô bắt gặp Ngọc Bạch đang đứng nơi góc hành lang nói chuyện điện thoại với ai đó

Phần 1

No tile

Phần 1

Phần 1

Document

Phần 1

Tác Giả: Cửu Lộ Phi Hương Người Dịch: Lục Hoa KHÔNG YÊU THÌ BIẾN Chương 50 Lửa bùng lên chỉ trong nháy mắt, nhanh chóng lan tới những nơi bị xăng tưới


No tile

Document

No tile

Document

CHƯƠNG 1

Chương 16 Kẻ thù Đường Duyệt càng hoài nghi, không rõ họ đang giấu bí mật gì. Tại sao Khuynh Thành không ở bên cạnh nàng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì

NỖI GHEN DỊU DÀNG

No tile

No tile

No tile

Phần 1

CHƯƠNG 1

Tác Giả: Cổ Long QUỶ LUYẾN HIỆP TÌNH Hồi 12 Giang Hồ Ân Oán Nhóc trọc đầu và Nhóc mặt rổ chẳng phải quá nhỏ tuổi, có lúc hai gã cũng giống người lớn,

Microsoft Word - chotinhyeutronven03.doc

CHƯƠNG I

Document

Phần 1

No tile

Bao giờ em trở lại

Phần 1

No tile

Cướp Biển và Trại Pulau Bidong

No tile

Phần 1

Phần 1

Document

LỜI RU CHẠM MẶT TRỜI

No tile

Document

CHƯƠNG I

Phần 1

mộng ngọc 2

Microsoft Word - emlatinhyeu10.doc

DS_CTSQ_ATMui_2015.indd

mộng ngọc 2

Mộng ngọc

No tile

No tile


Phần 1

Tình yêu và tội lỗi

Tả mẹ đang nấu ăn

Bao giờ em trở lại

Kể lại một kỉ niệm sâu sắc về mẹ

No tile

Phần 1

Tuyển Tập 2018 Chàng & Nàng 277

Document

-


Document

No tile

Tác Giả: Tuyết Nhung NGƯỜI ẤY LÀM SAO QUÊN PHẦN VI Ôm bó hoa hồng còn ngậm sương đêm trong tay, lòng Hạnh Nguyên gợi lên bao câu hỏi mà cô không tài n

No tile

Cúc cu

DS_CTSQ_ATMui_2015.indd

Chuyện Ba Má Tôi và Phố Hàng Đàn Tác giả: Phùng Annie Kim Tác giả là một nhà giáo, định cư tại Mỹ theo diện HO năm 1991, hiện là cư dân Westminster, C

Cúc cu

No tile

No tile

No tile

CHƯƠNG 1

Microsoft Word - hoang hon tren bai bien.doc

CHƯƠNG 1

Microsoft Word - tinhyeuemchon01.doc

Microsoft Word - emlatinhyeu14.doc

PHẦN TÁM

Phần 1

Bản ghi:

PHẦN 2 Buổi chiều, sau khi ghé nhà một vào người bạn, Mỹ Thu cũng đã về đến nhà. Cô vội đi thẳng lên phòng, đặt chiếc giỏ lên bàn rồi đi thẳng vào phòng tắm. Một lúc sau trớ ra, cô ngồi vào bàn học. Cắm cành hồng vào bình rồi Mỹ Thu say mê ngồi ngắm. Một mình ở trong phòng, nhớ lại những gì Tuấn Hưng đã nói, rồi nhớ lại nụ cười như thu hồn của anh, lòng cô cảm thấy nao nao một cách kỳ lạ. Đó là những rung động đầu tiên khi Mỹ Thu gặp được một người toàn diện đến hoàn hảo như vậy. Đang thả hồn theo những suy nghĩ láng mạn, Mỹ Thu thoáng giật mình khi nghe tiếng Hằng Thơ gọi. Mỹ Thu bước ra ngoài đi vội trở xuống phòng khách thì thấy hằng Thơ đang dào dạc tìm cô. - Gọi em chi vậy chị Thơ? Hằng Thơ mỉm cười: - Thấy vắng em nên chị gọi vậy mà. - Chị mới về hả? - Ừ. Em về hồi nào vậy Mỹ Thu? - Em về nãy giờ chị à. Nắm viền của chiếc đầm ngắn ngủn lên, Hằng Thơ xoay một vòng. Cô hỏi một cách thật tình: - Em xem chị mặc bộ đầm này có đẹp không vậy Mỹ Thu? Mỹ Thu nhìn vào bộ đầm mà Hằng Thơ đang mặc. Chiếc đầm trắng ngắn ngủn, chiếc áo đỏ loẻ loát trông thật chói mắt. Hai dây áo sâu xuống để lồ lộ bộ ngực quá khổ trông rất khêu gợi. Mỹ Thu thấy muôn rùng mình nhưng cô lại nói một cách khéo léo: - Em thấy đẹp lắm chị à. Nhưng em nghĩ nếu chị mặc thêm chiếc áo khoác thì càng sang trọng hơn. Hằng Thơ khoát tay: www.vuilen.com 21

- Không đâu Thu à! Mặc áo dây thì không cần áo khoác đâu. - Em nghĩ nó sẽ lịch sự hơn. - Không cần đâu. Mô đen bây giờ mà. Mỹ Thu lniễn cường mỉm cười rồi cô hỏi một cách tò mò: - Ủa! Hôm nay chị đi đâu mà đến giờ mới về vậy? Nắm lấy tay Mỹ Thu, cô kéo nhẹ đến bộ xa lông. Vừa đi Hằng Thơ vừa nói vẻ hào hứng: - Em đến đây chị nói chuyện này cho nghe. Không giấu giếm được sự ngạc nhiên, Mỹ Thu thắc mắc: - Chuyện gì vậy hả? Hằng Thơ vừa cười tủm tỉm vừa nói: - Em biết không, lúc sáng này chị gặp mặt diễn viên điện ảnh Tuấn Hưng đấy. Chắc có lẽ Hằng Thơ nghe tin Tuấn Hưng về Đà Lạt nên cô tìm đến gặp mặt Mỹ Thu nghĩ thầm rồi cô lại hỏi gặng: - Thật à? - Ừ Chị nói thật đấy. Thấy Mỹ Thu trầm ngâm một lúc mà không nói gì, Hằng Thơ nhau mày: - Em không tin chị hả? Mỹ Thu xua tay rối rít: - Đâu có đâu! Em tin Em tin chứ. - Sao em lại nín lắng vậy? Mỹ Thu mỉm cười như trốn tránh câu hỏi của Hằng Thơ. Cô không hề tiết lộ về cuộc gặp gỡ lúc sáng. Cô tròn mắt nhìn Hằng Thơ rồi lại thắc mắc: - Chị đi đâu mà gặp được anh ta vậy hả? Hằng Thơ lưng khứng. Từ sáng giờ cô đã lầm lủi tìm cách gặp cho bằng được Tuấn Hưng. Cô sợ Mỹ Thu biết được điều đó nên nói tránh né: www.vuilen.com 22

- Chị gặp anh ta ngoài đường đấy. - Vậy à! - Chị đang đi trên đường cùng mấy người bạn thì gặp anh ta. - Anh ta đi một mình hả? - Anh ta đi một mình. - Dừng lại một lúc rồi Hằng Thơ nói một cách hứng khởi: - Em không biết đâu, anh ấy đẹp trai lắm Mỹ Thu à. - Vậy hả! Vì người ta là diễn viên điện ảnh mà chị. Hằng Thơ bĩu môi: - Đâu phải diễn viên nào cũng đẹp trai như ảnh đâu. Lần đầu tiên gập mặt thôi mà chị như bị hớp hồn rồi. Mỹ Thu có cảm giác như mặt mình bị tê rần. tại sao Hằng Thơ cũng bị rung động trước sức hút của anh ta như vậy? Anh ta thu hút phái nữ đến như vậy sao? Những suy nghĩ ấy cũng thoáng qua, rồi Mỹ Thu lại hỏi gặng: - Chị nói thật đấy hả? - Thật mà. - Anh ta tạo ấn tượng mạnh me đối với chị như vậy sao? Hằng Thơ mỉm cười rồi nói một cách thật lòng: - Chị không thể nào quên khuôn mặt thanh tú với dáng điệu khôi ngô của anh ta. Chị chưa từng gặp ai đẹp trai và thu hút đến như vậy. Mỹ Thu khẽ giọng: - Em không ngờ chị cũng dễ rung động đến như thế. Nhìn Mỹ Thu rồi Hằng Thơ nói một cách thành thật: - Ai mà là người yêu của anh ta thì diễm phúc vô cùng. Mỹ Thu nhìn Hằng Thơ với ánh mắt sững sờ Cô hỏi nhanh: - Thật vậy không hả chị? www.vuilen.com 23

- Thật mà? Có nằm mơ thì người yêu của mình cũng không được vậy. Mỹ Thu nín lắng. Cô cúi mặt xuống như đang suy nghĩ nốt điều gì đó. Hằng Thơ cũng không nói gl thêm nửa. Cô đứng dậy và đi về phía phòng mình. Vừa đi miệng cô vừa thì thầm một bài hát vui. Hình như được gặp mặt Tuấn Hưng lòng cô trở nên hưng phấn như vậy. Mỹ Thu vẫn ngồi lại ở xa lông. Cô chợt giật bắn người khi bà Thẩm Hằng đang đứng trước mặt cô. Bà nhìn cô rồi gắt giọng: - Mỹ Thu về hồi nào vậy hả? - Dạ, con về nãy giờ mẹ ạ. - Chị Hằng Thơ về chưa vậy? - Dạ, chị ấy vừa về đến đấy mẹ à. - Mẹ ngồi ghế nghỉ cho khỏe đi mẹ. - Được rồi, cám ơn. - Rồi bà đặt chiếc túi lên bàn một cách nặng nề và bước đến ngồi đối diện với Mỹ Thu. Cách nói và hành động của bà làm cho Mỹ Thu cảm thấy sợ hãi. Chắc chắn cô phải đón nhận những cơn sóng gió dữ dội. Bà hỏi với giọng thật chua chát: - Từ sáng giờ cô đi đâu mà mớ về hả? Cô cố gắng nói thật bình tĩnh: - Hôm nay có đoàn làm phim ở Sài Gòn ra, con cùng mấy đứa bạn tham gia diễn mẹ ạ. - Học hành không lo. Tới ngày hết ca hát đến đóng phim rồi đến tham gia văn nghệ. - Riết rồi ai muôn làm gì thì cứ làm à. Mỹ Thu bắt đầu run bần bật. Cô nói như chống chế: - Con thi xong rồi mẹ à. Không cần học bài nửa nên con cũng rảnh lắm. Không dằn nổi cơn nóng giận. Bà nói như la lên: www.vuilen.com 24

- Rảnh rỗi lắm à! ớ nhà biết bao nhiêu là việc Lau nhà, rứa chén, ủi đồ... Sao không làm mà đi tối ngày vậy hả? Mỹ Thu cớ nói để xoa dịu cơn nóng giận của bà: - Hồi khuya này con dậy rất sớm và chuẩn bị xong hết rồi mẹ à. - Mày còn cãi vã tay đôi với tao nữa hả? Mỹ Thu xua tay rối rít. Mắt cô bắt đầu rườm rườm nước vì sợ hãi: - Dạ, con không dám cãi với mẹ đâu ạ. Bà đứng bật dậy rồi thét lớn: - Mày có im ngay không? Sao tao nói ra câu nào mày cãi câu nấy vậy hả? Mỹ Thu ''dạ'' nhỏ một tràng rồi cúi lặt xương: Cô rết sợ khi nhìn thấy ánh mắt dử tợn của bà. Thấy nước mắt Mỹ Thu đã chảy dài, cơn cuồng giận của bà mới chịu dừng lại. Giọng bà Thẩm Hằng êm hơn một chút: - Hai đứa án cơm chưn vậy? Mỹ Thu cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cô nói một cách chậm rãi: - Dạ chưa, mẹ ạ. Chị Thơ mđi về tới. - Con định đợi tối mẹ về mới ăn luôn. Biết tôi về lúc nào mà đợi chứ. - Dạ, con đợi được mà. - Sao tự ý đi cả ngày nay mà không nói với tôi một tiếng nào vậy? - Dạ, mấy ngày trước con đã có xin ý kiến mẹ. Lúc sáng này con định qua xin mẹ, nhưng chị Thơ nói mẹ không có nhà. Bà Thẩm Hằng giật mình khi nhớ lại bà đã đa đánh bạc suất đêm qua và cả ngày hôm nay. Hình như vì thua tiền quá nhiều nên bà không còn tâm trí nào để nhớ cả. Rồi bà lại nói bừa: - Thừa cơ hội tao không có nhà rồi mày muốn đi đâu thì đi hả? Mỹ Thu lắe đầu ngầy ngậy: www.vuilen.com 25

- Con đã xin phép rồi mà mẹ. Bà thét lớn: - Mày xin tao hồi nào chứ? - Con đã xin phép mẹ cả tuần nay rồi mà. - Mày đừng có xảo trá! Từ nay về sau, tao cấm mày ra khỏi nhà. Mỹ Thu khóc một cách tức tưởi. Cô nói trong tiếng nấc: - Con cũng đã lớn rồi. Chị Hằng Thơ muốn đi đâu thì đi. Sao mẹ lại cấm con như vậy? - Cách nói của cô làm bà tức giận không thể tả. Bà trừng mắt nhìn Mỹ Thu và nói với giọng đầy hăm dọa: - Tao thích vậy thì sao. Mày còn dám so đo kiểu đó nữa hả? - Con không chịu mẹ đối xử đi con như vậy. Mẹ bất bình lắm. Bà Thẩm Hằng tức run bần bật: - Mày có im đi không đồ mất dạy! Rồi bà đi thẳng vào bàn thờ chồng khóc bù lu bù loa, miệng thì lải nhải: - Ông ơi! Sao ông vắn số như vậy? Ông về đây coi con ông bây giờ nó lớn tiếng mắng nhiếc lại tôi kìa. Tôi khổ quá ông ơi... Mỹ Thu không còn lạ gì cái cách kể lể của bà Thẩm Hằng nữa. Cô đi như chạy vậy. Phòng đóng kín cửa lại và khóc một cách tức tưởi Buổi tối, Mỹ Thu vẫn nhốt mình ở trong phòng. Cô ngồi ủ rũ trên giường. Cằm tựa vào gối mắt nhắm thiếp lại. Tự nhiên có tiếng gõ cửa đồn dập. - Mỹ Thu ơi Hằng Thơ gọi lớn. Mỹ Thu miễn cường bước xuống mử cửa. Giọng cô thật buồn bã: - Chuyện gì vậy chị? www.vuilen.com 26

Hằng Thơ hơi bất ngờ trước vẻ mặt buồn rầu của Mỹ Thu. Cô hỏi như vẻ ngạc nhiên: - Em buồn chán gì kỳ lạ vậy? Mỹ Thư cười gượng gạo: - Đâu có gì đâu chị? - Chị gọi em đến năm bảy lần rồi đó. - Vậy à! - Hay là em ngủ quên vậy hả? Mỹ Thu không trả lời câu hỏi của Hằng Thơ. Cô thắc mắc: - Tối rồi sao em không xuống ăn cơm? - Mẹ và chị đợi em lâu lắm rồi đó. - Sao chị và mẹ không ăn trước đi. Nói với mẹ em sẽ xuống ngay. Nhanh lên nha, đừng để mẹ đợi lâu quá đó! -.Dạ, em biết rồi mà. Mỹ Thu bước vào phòng tắm rửa mặt. Cô chải lại mái tóc rồi đi xuống phía nhà án. Bước nhẹ từng bậc thang, tắm cô mồi lúc càng dập mạnh. Không biết bà sẽ cho cô nghe những gì nửa đây. Nhớ đến cơn cuồng giận của bà, Mỹ Thu chợt rùng mình. Cô hơi khứng lại một chút rồi lại bước tiếp vì cô cũng đã quen với những sóng gió đó. Kéo nhẹ chiếc ghế, Mỹ Thu ngồi cạnh Hằng Thơ. Cô nói như biết lối: - Con xin lỗi mẹ vì đã xuống trễ. Mọi chuyện lại diễn ra ngoài sự mong đợi Giọng bà Thẩm Hằng ngọt lịm: - Ngồi xuống ăn cơm đi con. Mẹ và chị đợi con lâu lắm lồi đó. Mỹ Thu thừa biết không dễ gì bà lại ngọt ngào như vậy đâu. Có lẽ bà ta đang cần gì ở cô nên mới thay đổi như vậy. Mỹ Thu chi nghĩ thầm rồi nói một cách nhỏ nhẹ: - Dạ, mình ăn đi mẹ. www.vuilen.com 27

Cô quay qua Hằng Thơ: - Ăn đi chị Thơ. Giọng bà nghe chát chát: - Ăn cơm đi hai con. Mọi người cùng ngồi ăn một cách tự nhiên. - Một lúc sau, bà Thẩm Hằng gắp bỏ vào chén của Mỹ Thu một miếng sườn nướng. Mỹ Thu nhận sửng sờ. Cô không tin vào mắt mình. Bà Thầm Hằng nói một cách ngọt lịm: - Con ăn một miếng xem có ngon không. - Dạ. - Mẹ biết con thích món này lắm. Lúc chiều mẹ tự ý đi cl1ợ, đi hết mấy sạp thịt mới tìm mua được miếng sườn ngon cho con đó. - Dạ. Con cám ơn mẹ. Hằng Thơ không chau nổi, cô phụng phịu: - Không biết đâu. Mẹ thương Mỹ Thu hơn con nữa à. Con ghét mẹ lắm. - Con à! Em con còn nhỏ nên mẹ lo nó nhiều hơn đấy mà. Có sao đâu mà con lại réo lên như vậy. Bà quay qua Mỹ Thu: - Dạ. Bà Thẩm Hằng nhìn chăn chăm cái cách Mỹ Thu ngồi ăn. Rồi bà buột miệng: - Mẹ xin lỗi con chuyện hồi chiều nha Mỹ Thu. Cô sững sờ: - Dạ, đâu có gl đâu mà lnẹ xin lỗi con như vậy. Lỗi cũng do con mà. Hằng Thơ nhìn dái dác vì ngạc nhiên: - Ủa! Chuyện gì vậy hả nhẹ? www.vuilen.com 28

Bà Thẩm Hằng ngắt ngang: - Con biết cái gì mà hỏi chứ Hằng Thơ lắng yên một cách tức tối. Rồi bà Thẩm Hằng lại nói như thật lòng: Mẹ nóng nảy quá nên mắng oan cho con. Bây giờ mẹ cảm thấy ray rứt lắm. Con đừng buồn mẹ nha Mỹ Thu. Mỹ Thu lắc đầu ngầy ngậy: - Dạ, con đâu có giận mẹ gì đâu. - Thế thì mẹ mừng lắm đấy con à. Dừng lại một lúc rồi bà nói giọng hơi nghiêm: - Hôm nay mẹ định nói với hai con một chuyện. Mỹ Thu lại bắt đầu hồi hộp. Cô hỏi một cách dè dặt: - Chuyện gì vậy mẹ. - Mẹ định bán ngôi biệt thự này con à. Mỹ Thu tròn mất vì ngạc nhiên. Mặt cô tái xanh lại. Còn Hằng Thơ vẫn dửng dưng. - Cô ngồi ăn một cách chăm chỉ. Không dằn nổi cơn xúc động của mình, Mỹ Thu hỏi một cách liều lĩnh: - Sao mẹ lại có ý định kỳ cục vậy? Sắc mặt bà Thẩm Hằng hầm hầm hẳn lên: - Thì bán vào Sài Gòn lập nghiệp chứ gì mà kỳ cục. Hằng Thơ hỏi một cách háo hức: - Vào Sài Gòn há mẹ? - Ơ - Thế thì hay quá! - Thôi, con im đi, biết cái gì mà hay chứ! Đôi mắt Mỹ Thu lại ngân ngấn nước. Cô nói một cách yếu ớt: www.vuilen.com 29

- Cha mất đi chỉ để lại ngôi nhà này. Vẫn còn trong thời gian mang tang cha mà, mẹ làm như vậy tội cho cha con lắm. Bà Thẩm Hằng cố gắng dằn lại và nói với giọng êm êm: - Mẹ biết cha con để lại ngôi nhà này là kỷ vật vô giá đối với mẹ con mình. Nhưng ở đây hoài làm gì mà sống hả con? Mẹ quyết định bán nó vào Sài Gòn lập nghiệp. Hằng Thơ xen vào với vẻ hí hửng: Em nên ủng hộ mẹ đi Mỹ Thu à. Chị em mình vào Sài Gòn sống. ở đây có gì đâu mà em quyến luyến như vậy. Mỹ Thu nói như nài nỉ: - Thôi mẹ à! Mẹ đừng quyết định như vậy nha. - Mẹ đã quyết định rồi. Con đừng hy vọng làm mẹ thay đổi. - Sao mẹ không nghĩ gì đan cha hết vậy? - Ông ta đã yên mồ yên mả rồi. Nước mắt Mỹ Thu lại tuôn ra. Cô nói trong tức tưởi: - Cha mất chưa tròn năm mẹ quyết định như vậy con không đồng ý đâu. Cách nói của Mỹ Thu làm bà giận không thể tưởng. Bà nói như la lên: - Mày muốn ở với cha mày thì cứ ô. Tao sẽ bán ngôi nhà này ngay. Nói xong, bà đứng bật dậy. "Hứ'' một tiếng rồi bà bước đi.khỏi bàn. Mỹ Thu như chết sửng. Tại sao từ ngày cha mất cô phải nếm trải cay đắng nhiều đến như vậy. Cô tự trách thầm. Càng nghĩ về cha cô càng thấy buồn tủi. Rồi cô cũng cố dằn nén cơn xúc động gượng gạo bước về phòng. Nhất mình trong phòng, nhớ lại quyết định khấc nghiệt của bâ Thấm Hằng, Mỹ Thu cảm thấy buồn ghê gam. Cô nằm úp người xuồng giấu mặt vào gối như cố quên đi mọi chuyện. Chợt tiếng chuông điện thoại reo lên. Mỹ Thu miễn cường ngồi dậy nhấc máy lin. Giọng có lu xìu: - A lô. www.vuilen.com 30

- A lô. Mỹ Thu phải không? Nhận ra tiếng nói hình như là của Tuấn Hưng, nhưng cô vẫn nói với giọng yếu ớt: - Dạ, Mỹ Thu đây. Anh Tuấn Hưng phải, không? - Anh đây. Bộ nãy giờ không nhận ra tiếng của anh sao? - Dạ. Sao anh điện cho em khuya vậy hả? Anh vừa về đến nhà thì điện cho em ngay đấy. - Em quên mất. Anh.điện cho em có chuyện gì không? Anh nói một cách thành thật: - Để xem em có ngủ chưa và báo cho em biết anh đã về đến sài Gòn rồi. - Mỹ Thu cũng nói một cách thật lòng. - Anh làm cho em bất ngô thật đấy. Anh quá chu đáo đến mức tinh tế như vậy. - Đừng đưa anh lên cao rồi buông cho rơi xuống nha. Giọng cô hơi nghiêm: - Em đang nói thật lòng mà. - Sao bây giờ em lài chuyện lạ vậy? Không còn đui Về hồn nhiên như lúc trưa. - Em có chuyện buồn phải không? - Cô ''dạ'' nhỏ xíu. Tuấn Hưng lại hỏi thêm: - Chuyện gì vậy há? Em có thể nói cho anh nghe được không? - Nếu có dịp em sẽ kể cho anh nghe. - Ngay bây giờ không được há? - Em đang buồn lẩm. Em không muốn nhắc lại chuyện đó trong lúc này đâu. - Anh xin lỗi vì đã khơi lại nỗi buồn của em. www.vuilen.com 31

Mỹ Thu không nói gì. Tuấn Hưng cũng yên lắng một lúc rồi anh hỏi một cách thật lòng: - Món quà của anh tặng lúc trưa em còn giữ không hả? Nhắc đến nụ hồng mà Tuấn Hưng đã tặng buổi trưa, gương mặt buồn bã của Mỹ Thu trở nên tươi tắn hẳn lên. Cô khẽ nhìn cành hồng rồi nói một cách dịu dàng: - Dạ, em cắm nó trên bàn học của em đấy. - Em có thích nó lẩm không Mỹ Thu? - Dạ, em rất thích và quý nó lắm. Anh cười khẽ: - Em nội như vậy là anh mừng lắm rồi. - Thôi, anh cúp máy nha. - Dạ. - Chúc em ngủ ngon. - Cám ơn anh. Chúc anh ngủ ngon. - Tạm biệt. Mỹ Thu lại ngồi xuống bàn học. Cảm giác đau buồn lúc nãy cũng không còn chi phối cô nữa. Cô say mê ngắm nụ hồng. Hình như cả tám tư cô đang dồn hết cả về Tuấn Hưng. Cô nhẹ nhàng vuốt ve những cánh hồng mà cảm giác xao xuyến cứ dấy lên trong lòng. Giữa những lúc cô cầm thấy hụt hẫng ghê gớm như thế này phải chi được ngồi cạnh Tuấn Hưng để chuyện trô thì có cô sẽ có cảm giác yên ổn hơn. Nhưng bây giờ niềm ao ước đó lại xa lắm. Mỹ Thu tắt đèn, trở lại giường. Cô cố thiếp lại để tìm vào giấc ngủ. Ngay lúc đó tiếng của Hằng Thơ la lên oai oái ngoài cửa. - Mỹ rau ơi! Mỹ Thu... - Khuya rồi, chi chưa ngủ sao hả? Bước vào phòng, Hằng Thơ ngồi xuống cạnh Mỹ Thu: www.vuilen.com 32

- Em đã ngủ rồi à? Chị gọi cũng hơi đâu đấy. - Em mỏi mệt quá nên không ngồi dậy nổi. - Sao lúc tối em lại phấn đối quyết định của mẹ dữ vậy? Mỹ Thu nói chậm rãi: - Cha mất chưa tròn năm và chỉ còn lại ngôi nhà làm kỷ niệm. Bây giờ phải bán đi vào Sài Gòn. Xa mồ mả cha thì làm sao em đồng ý được. Hằng Thơ nói một cánh háo hức: - Thôi đi, em đừng phản đối ý kiến của mẹ. Vào Sài Gòn sống chị em mình tha hồ ăn diện. Vào đó có điều kiện chị sẽ đi ca hất để trở ca sĩ. Như vậy em không thích hả? - Em không thể chấp nhận với quyết định của mẹ đâu chị à. Hằng Thơ chau mày: - Nhưng em có thể phản đối được khi mẹ đã có quyết định như vậy rồi không hả? Mỹ Thu lặng yên. Cô nhìn đăm đăm vào góc phòng. Cô biết những phán ứng của cô chỉ vô nghĩa khi bà Thẩm Hằng đã quyết định. Rồi đây cô cũng phải chấp nhận sự thật mà mình không hề muốn nghĩ đến. Thảy vẻ trầm ngâm của cô, Hằng Thơ lại lên tiếng: Vào đỏ sống mình được ăn sang mặc đẹp Bộ em không thích sao? Nghe mẹ nói chuẩn bị vào Sài Gòn là chị mừng muốn điên lên đây này. Mỹ Thu cười nhạt: - Em biết chị nôn nao được vào đó lắm. - Nhưng đó chỉ lâ suy nghĩ của chị. Em thì không hề muốn nghĩ đến chuyện đó. Hằng Thơ tròn mắt nhìn Mỹ Thu: - Sao vậy hả? Em không thích à? Sao em lại có ý nghĩ kỳ lạ vậy? Mỹ Thu nói với giọng bất mãn: - Chị cứ yên tâm đi. Mẹ đã quyết định rồi mà, sớm muộn gì chị cũng được vào đó mà. www.vuilen.com 33

Hằng Thơ cười hí hửng: - Lâu ghê mới nghe em nói câu vừa ý chị. Rồi đây chị sẽ thành ca sĩ. Chị sẽ giàu to lên. Nhắc đến chuyện phải vào Sài Gòn, Mỹ Thu cảm thấy buồn kỳ lạ. Tiếng Hằng Thơ cứ lải nhải bên tai làm cô bực bội muốn điên lên được. Nhưng cô không thể nào để phản ứng và đành ngồi yên bất động. Hình như Hằng Thơ không nhận ra vẻ bực dọc của Mỹ Thu. Cô lại tỏ ra thân thiện hơn. Cô nói rất ngọt ngào: - Mỹ Thu à! Tháng trước em vừa đạt giải nhát ''Tiếng hát sinhvlên học sinh" phải không? - Giọng Mỹ Thu lạnn tanh? - Sao chị biết? - Chị nghe mấy đứa bạn em nó nói đấy mà. Em giấu kỹ thật. Không hề cho chị và mẹ biết. - Chị hỏi chuyện đó có chi không vậy? Hằng Thơ cười giả lả: - Chị hát thì nghe được nhưng nhạc lý thì không rành lắm. Em dạy chị nha Mỹ Thu. - Thì lúc nảo rảnh em sẽ chỉ cho chị học về nhạc lý. Hằng Thơ hỏi vui vẻ rất nôn nao: - Chừng nào em dạy chị ha? Mỹ Thu trả lời cho qua chuyện: - Thì lúc nào rảnh, em sẽ chị cho chị học mà. Hằng Thơ nhìn Mỹ Thu nói một cách hào hứng: - Hai chị em mình vào Sài Gòn thành lập nhóm ca nữ nha Mỹ Thu. Em đồng ý với ý kiến của chị không hả? Gương mặt Mỹ Thu vẫn đáy vẻ buồn rầu. Cô nói với giọng ỉu xìu: - Em chưa nghĩ đến chuyện đó. www.vuilen.com 34

Hằng Thơ vẫn không mất vẻ hào hứng: - Lập nhóm ca rồi mình sẽ hái ra tiền. - Lúc đó tha hồ mà ăn diện. - Thấy Mỹ Thu vẫn ngồi yên nhìn cơn mưa ngoài song cửa Hằng Thơ "tất đài" và bên trở về phòng mình. Còn lại một mình trong căn phòng quen thuộc, mai này cô phải không gian thân thương này, Mỹ Thu nghe lòng buồn sâu sắc: www.vuilen.com 35