No tile

Tài liệu tương tự
Phần 1

Phần 1

No tile

Mộng ngọc

Microsoft Word - chantinh09.doc

No tile

Phần 1

Microsoft Word - suongdem05.doc

Microsoft Word - emlatinhyeu14.doc

Document

No tile


Pha Lê vừa đi lên phòng , cô bắt gặp Ngọc Bạch đang đứng nơi góc hành lang nói chuyện điện thoại với ai đó


Tác Giả: Cổ Long QUỶ LUYẾN HIỆP TÌNH Hồi 12 Giang Hồ Ân Oán Nhóc trọc đầu và Nhóc mặt rổ chẳng phải quá nhỏ tuổi, có lúc hai gã cũng giống người lớn,

Đông Giao chau mày, cầm cuốn sách Huy đang xem dở dang để trên bàn lên

CHƯƠNG I

No tile

Document

-

CHƯƠNG I

Document

Document

Phần 1

Phần 1

No tile

Document

Document

LỜI NÓI ĐẦU Ebook miễn phí tại : Khi tình yêu đồng nghĩa với đau khổ, nghĩa là bạn đang yêu mù quáng. Khi phần lớn những cuộc trò chuy

NỖI GHEN DỊU DÀNG

Phần 1

CHƯƠNG I

Phần 1

Tác Giả: Cửu Lộ Phi Hương Người Dịch: Lục Hoa KHÔNG YÊU THÌ BIẾN Chương 50 Lửa bùng lên chỉ trong nháy mắt, nhanh chóng lan tới những nơi bị xăng tưới

Microsoft Word - chotinhyeutronven03.doc

Phần 1

Document

Phần 1

Phần 1


Chương 16 Kẻ thù Đường Duyệt càng hoài nghi, không rõ họ đang giấu bí mật gì. Tại sao Khuynh Thành không ở bên cạnh nàng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì

mộng ngọc 2

CHƯƠNG 1

Tác Giả: Sói Xám Mọc Cánh Người Dịch: Đỗ Thu Thủy HOÀI NIỆM Chương 6 Hai chị em lôi kéo nhau lên lầu, vừa mở cửa đã thấy mẹ Phùng đang ngồi đợi con tr

No tile

Phần 1

Tác Giả: Hoàng Thu Dung MỘT NGÀY MÙA ĐÔNG Phần XVI Thùy Dương và Minh Khánh đi xuống cầu thang. Cả hai vừa vào chỗ lấy xe thì có tín hiệu máy, Thùy Dư

CHƯƠNG 1

Document

Pha Lê vừa đi lên phòng , cô bắt gặp Ngọc Bạch đang đứng nơi góc hành lang nói chuyện điện thoại với ai đó

No tile

Phần 1

Phần 1

Microsoft Word - tinhyeuemchon01.doc

No tile

Tình yêu và tội lỗi

Tác Giả: Hoàng Thu Dung MỘT NGÀY MÙA ĐÔNG Phần I Thùy Dương đứng một mình trên bãi cát, đưa mắt nhìn xa ra chân trời. Mặt biển xanh ngăn ngắt, trong v

PHẦN I

No tile

No tile

PHẦN I

Document

Cúc cu

No tile

Vợ Chồng như... Khách khứa Nguyễn Thị Thanh Dương. Chị Bông vừa bước vào nhà quẳng ngay cái xách tay xuống bàn và ngồi phịch xuống ghế làm anh Bông ng

Microsoft Word - emlatinhyeu10.doc

Microsoft Word - Chieu o thi tran Song Pha.doc

Phần 1


Phần 1

Microsoft Word - chotinhyeutronven10.doc

No tile

No tile

HỒI I:

No tile


No tile

No tile

CÒN MỘT CHÚT HƯƠNG Tháng mười hoa Cúc Quỳ rộ nở. Trên suốt con đường từ Đàlạt xuống Đơn-Dương, những đoá Cúc-Quỳ tươi tắn, vàng rực dưới ánh nắng ban

Microsoft Word - chotinhyeutronven02.doc

Document

No tile

mộng ngọc 2

Chọn Vợ Hiền Nguyễn Thị Thanh Dương Anh Tư góa vợ khi tuổi đời còn trẻ. Anh đang đi tìm cho mình một tình yêu mới, một người vợ mới. Đối tượng anh mon

Document

No tile

No tile

Tác Giả: Bản Lật Tử BẢN SONATA ĐÀO HÔN Chương 36 Như lần đi hát karaoke trước kia, Tiêu Cố chỉ nhẹ nhàng chạm môi cô, đầu lưỡi cũng không len lỏi vào,

No tile

DS_CTSQ_ATMui_2015.indd

(SỰ LỰA CHỌN SAI LẦM)

Microsoft Word - CÔ EM V?

Cúc cu

Phần 1

LÔØI TÖÏA

36

Phần 1

Tác Giả: Kim Bính Người Dịch: Dennis Q CANH BẠC TÌNH YÊU Nho An Đường Chương 1 Anh Đang Xoay Chuyển Bàn Tay Vận Mệnh Dư Y đang ngồi sau quầy bar đọc b

No tile

No tile

Bản ghi:

Phần 3 Thảo Trang mân mê cái kẹp tóc trên tay, tâm hồn thơ thẩn đến nỗi Thái Diễm bước vào mà cô cũng chẳng hay. - Hù! Thảo Trang giật mình tỉnh hồn, quay nhìn Thái Diễm đang cười toe toét. - Bắt gặp đang mơ mộng nghe! Thảo Trang lúng túng: - Mơ mộng gì đâu chứ. - Thấy gì trên cây không? Thảo Trang nhìn theo hướng tay Thái Diễm chỉ, cố tìm kiếm: - Gì đâu? Thấy gì đâu nào? - Thì tâm hồn Thảo Trang đem treo ngược trên ngọn cây đó? Bị trêu ghẹo, Thảo Trang cười quê. Cô cúi mặt như thừa nhận. Thái Diễm sà xuống cười xòa: - A! Vậy là thừa nhận rồi nhé! Mà nè! Người ta bảo... mấy người thơ thẩn vậy là... biết yêu rồi đó nghen! Thảo Trang sáng mắt lên hỏi gấp: - Thật sao? Người ta nói thật vậy hả? - Ừ! Thảo Trang cũng im lặng xoay tròn chiếc kẹp tóc hình trái tim. Thái Diễm nhìn xuýt xoa: - Vật chứng đây rồi! Ai mà dại khờ tặng cho bà vậy? Khẽ lườm Thái Diễm, cô kề sát tai nói: - Anh Hoàng Tân ấy mà! Thái Diễm sửng sốt: www.vuilen.com 33

- Hả! Tân nào? - Tân bảo vệ ấy! - Trời! Ông Tân nhát gái đó hả? - Ừ, nhưng mà... đáng yêu lắm! - Hừ! Ghê chưa! Đã thấy đáng yêu rồi hả? - Anh ấy bảo tối nay đến đón mình đi dạo phố. - Dữ nha! Hai người đã yêu nhau à? - Ơ! Hổng biết phải yêu không mà cứ nhớ nhớ hoài hà! - Vậy là yêu rồi chứ gì! Còn giả bộ! - Thái Diễm thấy anh ta như thế nào? - Ờ! Mình rất ít tiếp xúc... Nhưng mà... thấy anh ta hiền hậu, nhát gái cũng dễ mến. Còn đỡ hơn tên sàm sỡ... Đang nói, Thái Diễm bỗng im bặt vì không muốn cho ai biết chuyện xấu hổ ấy... Thảo Trang hỏi: - Bận học sao mà mấy hôm nay nghỉ? - Ừ... - Ráng thu xếp nha. Sắp cuối năm rồi. Mình có thưởng đấy! Thái Diễm thở dài: - Lương, thưởng thì ham mà... chán thật... - Sao thế? Vừa bước vào trong, Thái Diễm vừa nói như thông báo: - Mình đang muốn tìm một việc làm mới đây! - Ôi! Sao thế? Chẳng phải Diễm bảo rất thích làm ở đó là gì? - Nhưng Diễm ghét người ở đó. - Nhưng mà... www.vuilen.com 34

Có tiếng kèn xe. Hoàng Tân đã đến theo lời hẹn. Tim Thảo Trang rộn rã quên cả sự việc của cô bạn thân. Lần hẹn hò đầu tiên khiến cô vô cùng bối rối: - Mời anh vào nhà. Mời anh ngồi! - Cảm ơn Thảo Trang! Hoàng Tân cũng hồi hộp không kém, đến nỗi quên cởi bỏ chiếc nón bảo hiểm trên đầu. Anh vụng về: - Em... dùng cơm chưa? Thảo Trang nhìn anh nhăn nhó. Thái Diễm chợt xuất hiện sau khi thay xong bộ đồ ngủ. Cô lên tiếng nghịch ngợm: - Nhìn trái tim của anh tặng đủ no rồi, cần gì ăn với uống nè! Cả Thảo Trang và Hoàng Tân giật cả mình. Anh chàng há hốc mồm: - Ơ! Thái Diễm... cũng ở đây à? Thái Diễm mỉm cười. Thảo Trang nói khỏa lấp: - Tụi em trọ chung lâu nay. - Thế à! Anh... chào Thái Diễm! Thái Diễm mỉm cười: - Vâng, chào anh Hoàng Tân! Mà phải công nhận hai người bí mật ghê thật. - Bí mật gì? - Hoàng Tân ngơ ngác. Thái Diễm đáp: - Thì chuyện tình cảm của anh và Thảo Trang đấy! Hai người cặp bồ thế mà chẳng ai hay! - Làm sao mà mọi người hay được. Bởi... anh cũng vừa mới hay đây thôi. Đến lượt Thái Diễm ngơ ngác: - Nghĩa là sao? Hoàng Tân thật thà: - Anh và Thảo Trang chỉ mới... chiều nay thôi! www.vuilen.com 35

- Hả! Chiều nay? Hoàng Tân gật đầu xác nhận mặc cho Thảo Trang nheo mắt ra hiệu anh im lặng. - Phải. Anh tặng cô ấy cái kẹp. Cô ấy không từ chối và bảo... chiều nay anh đến đón cô ấy... - Thế là xem như hai người yêu nhau. - Chắc là tiếng sét ái tình. - Ra thế! Thảo Trang xấu hổ nhưng cố bào chữa: - Thì cả hai có tình ý sẵn rồi đấy chứ bộ. Thái Diễm cười khúc khích trêu: - Chứ không phải Thảo Trang sợ không nắm lấy thời cơ sẽ vuột mất à? - Ý bồ muốn nói là... không ai dám... tỏ tình với tôi nữa chứ gì? - Thông minh! - Xí! Còn lâu à nghe. Coi vậy chứ Thảo Trang này cũng có khối người xếp hàng chứ bộ. - Vậy sao? Hoàng Tân hiền lành chỉ cười hề hà rồi quay sang hỏi Thái Diễm: - Sao mấy hôm rồi Thái Diễm nghỉ? Thái Diễm chợt khựng lại nhìn Thảo Trang rồi nói: - Anh cũng biết Diễm nghỉ làm sao? Không lẽ chuyện này Thảo Trang cũng nói anh nghe? - Không! Không! Thảo Trang liếc mắt dò xét: - Vậy sao anh biết? - Tại... tại có người đến hỏi thăm cô ấy. www.vuilen.com 36

Thái Diễm lầm bầm: - Hỏi thăm? Ai vậy ta? Rồi cô quay nhìn Hoàng Tân, hỏi: - Không lẽ ba tôi lên tìm? - Không phải. - Vậy chứ ai? - Người ấy không cho tôi nói. - Lảng thật! Có gì phải giấu chứ? - Tôi không biết! Thảo Trang nhăn mặt: - Kỳ lạ thật! Mà ai anh cứ nói ra đi, còn giấu giếm gì chứ! - Anh sợ bị đuổi việc. - Sao bị đuổi việc nữa? - Thì anh ta là con chủ mà. Biết mình nói hớ lời, anh chàng hiền lành vội che miệng: - Ấy chết! Ấy chết! Xem như anh không có nói gì nha Thái Diễm... Thảo Trang! Em chuẩn bị xong chưa đi nào? - Thì em đã sẵn sàng từ lâu rồi, tại anh mắc nói chuyện đấy chứ! - Ừ, đi thôi! Anh chào Thái Diễm nhé! Thái Diễm ngẩn người nhìn theo đôi bạn trẻ xa dần dưới bóng đèn đêm. Trong lòng cô có một chút chút bâng khuâng rồi cô tự trấn an mình: - Chắc muốn tìm mình để gây chuyện đây mà! Phải luôn cảnh giác anh ta thôi! www.vuilen.com 37

Đêm nay, Vĩnh Khang không đến bar hay vũ trường. Anh đã chán ngấy các cô gái bám chặt thân người vào anh. Anh bắt đầu nghĩ về lời nói của Thái Diễm - một cô gái quê mùa chân chất. Hình ảnh đôi má đỏ hồng vì ngượng ngùng là điều đáng quý nhất ở cô và đáng để Vĩnh Khang trân trọng. - Em khác hẳn với các cô gái anh từng gặp, Thái Diễm ơi! Trong gian nhà rộng đầy đủ tiện nghi Vĩnh Khang chợt thấy mình đơn lẻ. Anh mở cửa phòng bước xuống lầu. Giờ phút này, một ít rượu vang sẽ giúp anh cảm giác ngọt ngào ấm áp hơn. - Vĩnh Khang! Nghe giọng bà Năm An, bà nội của Vĩnh Khang, anh chàng ái ngại nhìn bà rồi vụng về giấu chai rượu dưới chân bàn. Vĩnh Khang cười vờ vĩnh: - Bà nội! - Ái chà! Hiếm lắm mới thấy cháu của bà chịu ở nhà à nghen! - Nội! Nội chưa ngủ sao? - Ngủ gì giờ này cháu. Mới có tám giờ mà! - Vậy mà con tưởng già mệt phải đi ngủ sớm chứ! - Hừ! Già chứ có phải là gà đâu nè! - Vậy chứ thông thường... mấy giờ nội mới đi nghỉ? Bà Năm An thở dài: - Đấy cháu trai cưng hờ hững với bà như thế. Nhà này riết rồi chỉ còn con Tí Nị là quan tâm tới bà thôi. - Vì đó là nhiệm vụ của nó mà bà. Nó mà không quan tâm chăm sóc bà đó hả, thì con là người đầu tiên sẽ đuổi việc nó. - Thì bà biết vậy. Nhưng đôi lúc bà cần được tâm sự với con với cháu. Vậy mà... - Bà ơi! Bà thông cảm cho ba mẹ con đi. Mỗi người quản lý một công ty, còn thời gian đâu mà quan tâm đến bà cháu mình. Xoa đầu cháu, bà Năm An ân cần hỏi: www.vuilen.com 38

- Sao? Cháu cũng bị bỏ rơi như bà à? - Dạ! - Nhưng mà cháu còn trẻ. Ngày còn công việc. Đêm còn có bạn bè đi giải trí. Còn bà... - Nội! Hay bây giờ con dẫn nội đi giải buồn nha! - Đi đâu? - Vũ trường! Bà nhảy nhỏm: - Bậy nè! Bà mà đến đó chắc không chết vì giật gân cũng chết vì bọn trẻ cười nhạo báng. - Không có đâu nội. Ở phương Tây đó, cỡ bà vào vũ trường là bình thường. - Nhưng bà nào có sống ở phương Tây. Tuổi bà giờ chỉ thích đi chùa đi chiền mà thôi. Vĩnh Khang vọt miệng hỏi: - Thường thì nội đi chùa để làm gì? - Thì cầu nguyện cho con cho cháu. - Có linh thiêng không hả nội? - Tùy ở lòng thành và niềm tin của mình. - Vậy... khi nào nội đi chùa nhớ gọi con đi với nội nha nội. - Ồ! Thật sao? Con cũng muốn đi chùa à? - Dạ. Được không nội? - Sao lại không. Tuổi trẻ mà tin vào Trời Phật là có phước lắm đó. - Vậy hả nội? - Ừ. Vĩnh Khang ngẫm nghĩ rồi ngập ngừng hỏi: - Mà... nội ơi! - Gì thế cháu cưng? www.vuilen.com 39

- Người ta chỉ đến chùa cầu sức khỏe, cầu bình yên thôi hả nội? - Ừ. - Vậy nếu... - Sao? - Nếu con cầu duyên thì được không nội? Bà lão trố mắt cười khanh khách: - Cái thằng! Muốn cầu duyên thì cầu ông tơ bà nguyệt chứ sao cầu Phật? - Vậy hả nội. - Ừ! - Vậy, ông tơ bà nguyệt ở đâu nội? Bà cười tít mắt, ôn tồn: - Ở trong tâm của con ấy! Khi con yêu một người, con phải chân thành thật dạ. Con nguyện sẽ yêu thương người con gái ấy suốt đời thì tự dưng ông tơ bà nguyệt sẽ xe kết cho hai con. Vĩnh Khang gật đầu: - Con hiểu rồi. Nội! Chắc... ngày trước ông nội cũng... cầu ông tơ bà nguyệt hả? Dù già nhưng khi nhắc đến người chồng đầy tình nghĩa thì đôi má bà cũng đỏ hồng. Cái hồng hào của người lúc về già biểu thị một con người khỏe mạnh và đầy sức sống: Bà ôn tồn: - Có cầu nguyện gì? Thời của bà có được lựa chọn tìm vợ kiếm chồng tự do như các cháu bây giờ đâu. Ngày ấy, ông bà cố ưng đâu thì ông bà nội chịu đấy, đã thấy mặt nhau trước đâu mà cầu với nguyện. - Ôi! Nếu thế, cưới nhầm người vợ mình chẳng ưng, hoặc người chồng mình chẳng thuận thì sao hả bà? - Thì đành chịu. Người đàn ông có thể bỏ vợ, nhưng người đàn bà thì trong nhờ đục chịu, Vĩnh Khang ạ! Cũng may ông nội là người tốt. www.vuilen.com 40

- Đúng thế. Nhờ gien của ông nội mà sinh ra ba con cũng tốt phải không nội? - Ừ, và cả đứa cháu nội cũng thế. Bà ôm hôn Vĩnh Khang như hôn một đứa trẻ lên bảy, lên mười làm anh mắc cỡ: - Nội! Nội đừng làm như con là một đứa bé thế! Bà bật cười vỗ về: - Phải, phải! Cháu của bà không còn bé nữa. Đã biết yêu rồi còn gì? - Ơ, ai bảo nội thế? - Thì cháu bảo cầu duyên là bà hiểu ngay rồi! Vĩnh Khang nũng nịu: - Không phải đâu. Khẽ nở một nụ cười thông cảm, bà Năm An ôm đứa cháu cưng vào lòng. Vĩnh Khang là con trai độc nhất và hiển nhiên trở thành đứa cháu đích tôn của bà. Bao nhiêu tình thương yêu, bà đều dành cho Vĩnh Khang cả. Còn Vĩnh Khang, anh thương yêu, kính trọng bà không phải vì bà Năm An là bà nội của anh, mà bởi bà rất tâm lý và suy nghĩ phóng khoáng hơn cả ba và mẹ anh. Cho nên dù không nghiêm khắc nhưng Vĩnh Khang rất tôn trọng bà. - Nội ơi! Khi yêu, người ta biểu hiện như thế nào ạ? Nghe câu hỏi vô tư của Vĩnh Khang, bà đáp: - Thì như Vĩnh Khang của bà bây giờ vậy. - Cháu... - Bà biết từng có rất nhiều bạn gái nhưng chắc chắn cho đến bây giờ mới có một cô gái làm cháu xao xuyến nhớ nhung. Đúng không nào? Vĩnh Khang ngập ngừng: - Cháu cũng không biết... có phải cháu... đã yêu cô ấy không nữa... Mắt bà nheo nheo nhìn Vĩnh Khang âu yếm: www.vuilen.com 41

- Chỉ nếm có một vị duy nhất thì ta chẳng biết đặt tên cho nó là vị gì, cháu ạ! Vĩnh Khang chẳng hiểu gì về lời nói sâu xa của bà, nên cứ há hốc mồm. Bà Năm An từ tốn nói tiếp, rành rọt: - Phải có đường, có muối, có bột, có thuốc mới phân biệt được ngọt, mặn, lạt, đắng chứ con. Cũng như Vĩnh Khang lúc nào cũng có các cô gái bên cạnh nên không biết mình đã yêu ai. - Sao bà biết lúc nào cháu cũng có các cô gái bên cạnh. - Bà đoán thế! Cháu bà đẹp trai, lịch lãm thế kia mà! - Nhưng... có phải... cháu quá gầy không bà? - Ồ! Không tệ lắm. Nhưng nếu cháu thêm năm ký nữa sẽ dễ nhìn hơn. - Vậy là cô ta nói đúng rồi! - Cô ta chê cháu à? - Không! Cô ta mắng cháu thì đúng hơn. - Ồ! Cô ta thật cá tính. Và chưa có cô nào dám làm thế với cháu? - Phải. - Thế sao? Dù chưa biết mặt nhưng bà tin cô ta có lẽ rất tinh tế. - Vâng bà ạ! Tính cô rất bộc trực và hồn nhiên. Bà gật gù rồi im lặng. Vĩnh Khang thắc mắc: - Bà không muốn biết cô ấy là ai sao? - Nếu muốn cháu đã nói cho bà nghe rồi. Nhưng dù cô ta là ai, bà cũng ủng hộ cháu cưng của bà. - Cháu cám ơn bà! Bà thật tuyệt vời, nội ạ! Vĩnh Khang tựa vào vai bà như tìm một sự che chở nhẹ nhàng. - Ôi! Thì ra bà ở đây. Tí Nị - cô gái giúp việc nhà phục phịch bước xuống cầu thang: - Giật mình thức dậy, con chẳng thấy bà đâu. Làm con hết cả hồn. Vĩnh Khang cười nghịch ngợm: www.vuilen.com 42

- Phải phạt cô vì cái tội chăm sóc bà không cẩn thận đó nghen. Tí Nị ú ớ: - Ơ... tại... tại... - Tại ngủ ngon quá chứ gì? - Em... Giọng Vĩnh Khang đột ngột thay đổi: - Tí Nị nè! - Dạ. - Cô bé mừng rơn như được giải thoát. Vĩnh Khang vẫn tỉnh queo: - Ăn vừa ngủ vừa thôi đó nghen, kẻo... chen cửa nhà này không lọt nữa đó! Tí Nị giãy nảy: - Cậu này còn trêu em! Bà Năm An mỉm cười lên tiếng giảng hòa: - Thôi, Vĩnh Khang đừng trêu em nó nữa. Rồi bà nhìn Tí Nị: - Tại bà không ngủ được. Nên xuống nói chuyện với Vĩnh Khang mà! - Bà không ngủ được sao? - Ừ, già hay thế! Thấy Tí Nị gãi gãi đầu ngập ngừng, bà vội lên tiếng trước: - Vậy thôi, bà cháu mình lên phòng, Tí Nị ha! - Dạ. Và bà nhìn sang Vĩnh Khang: - Thôi, khuya rồi. Vĩnh Khang cũng nên đi nghỉ đi nhé. Và nhớ lúc nào bà cũng ủng hộ cháu! - Cháu cám ơn bà! www.vuilen.com 43

Vĩnh Khang dìu bà bước lên cầu thang mà trong lòng đầy phấn chấn và yêu thương tràn ngập. Thái Diễm tìm kiếm mãi vẫn chưa tìm được một công việc mới phù hợp với mình. Dù vậy, khi đến làm việc, cô vẫn luôn chăm chỉ, đến mức Vĩnh Khang vào lúc nào cô cũng không hay biết. Ngắm nhìn cái dáng mảnh mai của Thái Diễm, tim anh trở nên rộn rã một tình yêu lẫn sự kính phục. Vốn tính hiếu động, Vĩnh Khang không thể đứng yên chờ đến lúc Thái Diễm nhìn thấy mình. Anh giả vờ đi ngang qua va phải Thái Diễm như cái cớ để được đối thoại với người con gái ấy. - Ồ? Xin lỗi! Thái Diễm đưa mắt nhìn Vĩnh Khang với cái nhìn khó chịu, nhưng im lặng rồi vẫn tiếp tục công việc của mình. Cô nàng càng im lặng càng khiến Vĩnh Khang khó chịu. Anh cố tình chọc ghẹo: - Ồ! Sao bỗng dưng hôm nay hiền quá vậy, em gái! Thái Diễm nguýt dài rồi quay mặt sang hướng khác. Tức khí vì không được đáp trả dù đó là một lời trách móc, anh quyết không đi nữa mà tiến đến bên cạnh Thái Diễm, nói: - Thật tiếc quá! Không gặp có mấy ngày mà cô em trở nên thế này. Tiếc thật! Người đẹp thế này mà lại bị á khẩu mất rồi! Thái Diễm không nhịn được nữa, cô quắc mắt nhìn Vĩnh Khang, hỏi: - Anh lại muốn gây chuyện gì nữa đây? - Ơ, đâu có. - Vậy chứ anh muốn gì. - Đâu có muốn gì. www.vuilen.com 44

- Không sợ tôi sao mà còn xáp lại gần nữa chứ? Chợt nhớ đến cái tát nảy lửa hôm trước, Vĩnh Khang hơi ngán. Anh ậm ừ, lùi một bước rồi khẽ hỏi: - Cô còn giận tôi hả? Thái Diễm trả lời cộc lốc: - Dư hơi sao giận anh. - Không giận thật sao? Bàn tay đang thoăn thoắt chợt dừng đột ngột, cô nhìn xoáy vào mắt Vĩnh Khang: - Vậy chứ anh bảo tôi phải nói sao hả? Rằng tôi rất ghét anh vì anh đã dám đụng vào tôi. Hay rằng tôi thù anh và tôi muốn anh biến khỏi trước mắt tôi. Có lẽ đối với anh việc ôm cô này cô khác là một việc bình thường, nhưng anh có hiểu cảm giác của tôi khi bị xúc phạm không? Tôi ghét anh lắm. Anh để cho tôi yên có được không? Bị phản ứng đột ngột, Vĩnh Khang chỉ biết đứng trơ mắt nhìn cô gái và có lẽ anh đã hiểu phần nào... - Tôi... tôi... - Tôi gì? Anh đi đi, tôi còn phải làm việc nữa. Vài ánh mắt của các công nhân nhìn ra từ xa, Vĩnh Khang không muốn rắc rối, anh đành nhượng bộ lùi bước: - Được rồi, em đừng giận nữa! Anh đi đây. Khi nào em bình tĩnh hơn, ta sẽ nói chuyện nhé! Thái Diễm vẫn lầm lì khôngnói, để mặc cho Vĩnh Khang rời khỏi phòng. Thảo Trang chờ Vĩnh Khang đi khỏi, cô tiến đến gần Thái Diễm, khẽ hỏi: - Lại chuyện gì nữa vậy? - Không có gì? - Sao cứ gào lên thế? Anh ta dù sao cũng là con bà chủ đó, biết chưa? - Con chủ thì đã sao chứ? Con chủ thì muốn trêu tức ai cũng được à? www.vuilen.com 45

- Nhưng lần này lỡ anh ta làm cho Diễm mất việc thật thì sao? - Mất thì mất chứ! Dù sao mình cũng không muốn gặp mặt anh ta. Bà chủ không cho nghỉ thì Diễm cũng tự xin nghỉ thôi. - Kìa! Diễm... Nhưng mà bà có xin được việc nào đâu chứ? - Rồi sẽ tìm được thôi. Thảo Trang thở dài chào thua. Giọng Thái Diễm vẫn dứt khoát: - Không sao đâu! Thảo Trang vào làm đi. Chiều về chung nhé! Thảo Trang ấp úng: - Về chung hả? Chắc hổng được quá! - Lại sao nữa? - Anh... Hoàng Tân... hứa sẽ... Thái Diễm cắt ngang: - Rồi! Hiểu rồi! Mê trai mà bỏ bạn nữa chứ gì? Thảo Trang cười hề hà: - Không mê cho bị ế như bà đó à? - Hứ! Kệ tui! - Nè, bảo nè! Dẹp bớt cái tính sư tử Hà Đông đi nha. Nếu không, dù có đẹp cũng không anh nào dám rước đâu đó. - Ừ! Cám ơn nha - Thái Diễm dè bỉu. Thảo Trang mỉm cười. Đưa chìa khóa cho Thái Diễm. - Chịu khó đạp xe về một mình nha cưng! Giật lấy cái chìa khóa, Thái Diễm thở dài: - Thì đành vậy! Chỉ mong hai người luôn vui vẻ! - Cám ơn! www.vuilen.com 46