No tile

Tài liệu tương tự
mộng ngọc 2

No tile

Đông Giao chau mày, cầm cuốn sách Huy đang xem dở dang để trên bàn lên

Pha Lê vừa đi lên phòng , cô bắt gặp Ngọc Bạch đang đứng nơi góc hành lang nói chuyện điện thoại với ai đó

Microsoft Word - chotinhyeutronven03.doc

Microsoft Word - chotinhyeutronven10.doc

Phần 1

Mộng ngọc

Phần 1

Bao giờ em trở lại

Phần 1

Document

-

No tile

Đông Giao chau mày, cầm cuốn sách Huy đang xem dở dang để trên bàn lên

Tác Giả: Cổ Long QUỶ LUYẾN HIỆP TÌNH Hồi 12 Giang Hồ Ân Oán Nhóc trọc đầu và Nhóc mặt rổ chẳng phải quá nhỏ tuổi, có lúc hai gã cũng giống người lớn,

No tile

No tile


mộng ngọc 2

No tile

Phần 1

Tác Giả: Cửu Lộ Phi Hương Người Dịch: Lục Hoa KHÔNG YÊU THÌ BIẾN Chương 50 Lửa bùng lên chỉ trong nháy mắt, nhanh chóng lan tới những nơi bị xăng tưới

No tile

Tác Giả: Hoàng Thu Dung MỘT NGÀY MÙA ĐÔNG Phần XVI Thùy Dương và Minh Khánh đi xuống cầu thang. Cả hai vừa vào chỗ lấy xe thì có tín hiệu máy, Thùy Dư

Pha Lê vừa đi lên phòng , cô bắt gặp Ngọc Bạch đang đứng nơi góc hành lang nói chuyện điện thoại với ai đó

No tile


Microsoft Word - emlatinhyeu14.doc

Document

No tile

Document

No tile

No tile

No tile

No tile

No tile

No tile

No tile

Bao giờ em trở lại

Phần 1

PHẦN TÁM

Chương 16 Kẻ thù Đường Duyệt càng hoài nghi, không rõ họ đang giấu bí mật gì. Tại sao Khuynh Thành không ở bên cạnh nàng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì

Phần 1

Mấy Điệu Sen Thanh - Phần 4

Kể lại một giấc mơ trong đó em được gặp một nhân vật cổ tích

(SỰ LỰA CHỌN SAI LẦM)


Phần 1

NỖI GHEN DỊU DÀNG

No tile

CHƯƠNG 1

No tile

Document

No tile


Microsoft Word - suongdem05.doc

CHƯƠNG 1

Cướp Biển và Trại Pulau Bidong

No tile

Microsoft Word - emlatinhyeu10.doc

Document

Phần 1

CHƯƠNG 1

Tác Giả: Sói Xám Mọc Cánh Người Dịch: Đỗ Thu Thủy HOÀI NIỆM Chương 6 Hai chị em lôi kéo nhau lên lầu, vừa mở cửa đã thấy mẹ Phùng đang ngồi đợi con tr

Tác Giả: Tuyết Nhung NGƯỜI ẤY LÀM SAO QUÊN PHẦN VI Ôm bó hoa hồng còn ngậm sương đêm trong tay, lòng Hạnh Nguyên gợi lên bao câu hỏi mà cô không tài n

Phần 1

Cúc cu

No tile

Tác Giả: Hoàng Thu Dung MỘT NGÀY MÙA ĐÔNG Phần I Thùy Dương đứng một mình trên bãi cát, đưa mắt nhìn xa ra chân trời. Mặt biển xanh ngăn ngắt, trong v

Vỡ Hoang Trước Bình Mình Cung Tích Biền Đêm động phòng hoa chúc mà không thể làm tình, có chăng chuyện xảy ra với một gã liệt dương đặt bày cưới vợ. C

Document

Phần 1

Thơ cậu Hai Miêng Đêm thu bóng nguyệt soi mành, Bâng khuâng dạ ngọc chạnh tình ngâm nga. Xét trong thế sự người ta, Tài ba cho mấy cũng là như không.

No tile

Document

Document

Phần 1

CHƯƠNG I

Document

No tile

Document

Phần 1

Microsoft Word - chantinh09.doc

Phân tích nhân vật Chí Phèo trong tác phẩm Chí Phèo của Nam Cao

Microsoft Word TÀI LI?U GIÁO D?C CHÍNH TR? TU TU?NG P2.doc

No tile

PHẬT THUYẾT ĐẠI THỪA

Document

PHẬT GIÁO NGUYÊN THỦY THERAVĀDA VÔ THƯỜNG KHỔ NÃO VÔ NGÃ Soạn giả TRƯỞNG LÃO HÒA THƯỢNG HỘ TÔNG (VAṄSARAKKHITA MAHĀTHERA) Biển trầm khổ sống bồn

CHƯƠNG I

Phần 1

Công Chúa Hoa Hồng

Nguồn (Aug 27,2008) : Ở Cuối Hai Con Đường (Một câu chuyện hoàn toàn có thật. Tác giả xin được kể lại nhân dịp 30 năm

Cúc cu

Lương Sĩ Hằng Tìm Lẽ Du Dương

CHƯƠNG I

CHƯƠNG 1

Microsoft Word - CÔ EM V?

Phần 1

Bản ghi:

Phần 6 - Thành công hai phần ba đường rồi đó, em thưởng anh đi, Thủy Hà. Tân đặt hai tay mình lên hông Thủy Hà, mắt anh nhìn sâu vào mắt cô. Anh ta hiểu chỉ có cái nhìn như thế này, anh ta mới khuất phục được cô gái này - vừa trẻ con vừa người lớn. Thủy Hà đẩy nhẹ tay Tân ra: - Anh muốn em thưởng gì đây? - Một nụ hôn. - Thôi đi! - Hà tiện với anh cả nụ hôn nữa sao? Em không hôn anh thì anh hôn em đó. Áp hai tay lên má cô, Tân hôn lên trán, hôn lên mắt cô và lên đôi môi thụ động hé mở. - Anh Tân! - Anh yêu em. - Buông em ra đi! - Em nói nếu thành công, em là của anh mà. - Nhưng đâu hẳn là thành công? - Sao không? Nợ đang vây Hoài Phương. Mình đừng nói chuyện này nữa, mà nói chuyện chúng mình đi. Đôi môi ấm nóng của Tân lần xuống cổ Thúy Hà, cho cô cảm giác đê mê, nửa muốn đẩy anh ra, nửa lại không dám. Người ta bảo trái cấm tuyệt vời, những cảm xúc anh cho cô cám dỗ ghê gớm. Cô yêu anh, không phủ nhận điều này. Khi anh hôn cô, cô nghe những cảm xúc đến tuyệt vời, như muốn được anh nghiền nát trong đôi vòng tay anh cho tan chảy. Anh bế bổng cô lên đi vào giường và đặt cô nằm xuống, bàn tay anh cởi từng cúc áo trên người cô, ánh mắt anh rừng rực lửa đam mê. Thủy Hà mở mắt ra, trong một phút, chút yếu lòng như tan mất, cô nắm bàn tay Tân giữ lại: - Đừng anh Tân! www.vuilen.com 84

- Anh yêu em. Em không thấy chúng ta đang yêu nhau và thật sự cho nhau cảm xúc tuyệt vời. - Nhưng em... chưa sẵn sàng. - Em yêu, anh sẽ giúp em. - Đừng anh Tân Thủy Hà vùng dậy, chưa kịp ra đến cửa: - Anh Tân ơi! Tiếng đập cửa và giọng Vân Anh oang oang gấp rút. Tân cau mày bực dọc thầm nguyền rủa: Đồ chết tiệt! Lúc nào sao không đến lại nhằm lúc này vậy? - Anh Tân ơi! Thủy Hà đứng dậy, cô vội vã cài lại cúc áo: - Chị Vân Anh gọi anh đó. Tân càu nhàu: - Bực cả mình! Xong việc, anh sẵn sàng tống cổ cô ta đi, một đi không trở lại. - Anh xuống mở cửa đi. - Cô ta sẽ phát hiện có em trong nhà anh đó. Thủy Hà lo lắng: - Vậy làm sao? - Em... trốn trong nhà vệ sinh đi... Mà không được, cô ta xông xáo dữ lắm. Không còn lo lắng nữa mà Thủy Hà bực mình. Rõ ràng là Tân sợ Vân Anh, vẻ sợ sệt kia làm cô phát tức, cô xẵng giọng: - Vân Anh thì Vân Anh, mắc mớ gì em phải sợ cô ta? - Em biết một phải biết hai chứ! Chiếc xe anh đang đi và cả việc công ty sắp khánh thành, phải nhờ vào Vân Anh mới có thành công. Tân dỗ ngọt: - Em cũng muốn thành công trong việc phá hoại Hoài Phương mà, phải không? Đừng vì ghen mà đổ vỡ kế hoạch của mình. www.vuilen.com 85

- Anh bảo em làm sao? Tân nhìn quanh: - Em mau tránh mặt giùm anh. - Không! Tân van lơn: - Mau trốn đi giùm anh! - Anh bảo em trốn ở đâu bây giờ? - Em mở cửa hành lang phía sau, ở ngoài đó, anh tìm cách lôi Vân Anh đi. Mau đi em, kẻo lộ hết. - Em không muốn trốn chút nào, em là vợ sắp cưới của anh mà. - Thôi mà em, em mà lộ mặt, cô ấy cũng chẳng phải tay vừa, công ty chưa kịp đi vào hoạt động sẽ bị cô ta phá nát hết. Ngoan đi em! Tân vừa dỗ ngọt, vừa kéo Thủy Hà đi lại cửa, đẩy cô ra hành lang sau và đóng cửa bấm khóa. Xong, anh ta mới đi xuống lầu. - Anh nghe rồi, từ từ anh sẽ mở cửa. Tân kéo cánh cửa ra. Vân Anh càu nhàu: - Anh làm gì bắt em gọi cửa lâu dữ vậy? - À Tân vờ ngáp và đưa tay vò đầu: - Mệt quá! Đi lo việc công ty, sắp khánh thành rồi, nên về đến nhà ngả lưng xuống là anh ngủ say như chết. Mệt quá! Tân quay vào, anh ta ngồi lên chiếc ghế dài: - Có việc gì em gọi cửa anh dữ vậy? - Em vừa gây gổ với Hoài Phương và tuyên bố chia tay. Tân cau mày: - Sao lại chia tay? Chúng ta còn cần anh ta mà. Quan hệ với khách hàng của anh ta, mình cần phải biết để lôi kéo số khách hàng đó về mình. Chúng ta còn trụ lại công ty của Hoài Phương cũng vì lẽ đó. www.vuilen.com 86

Vân Anh khó chịu: - Em đã chán Hoài Phương đến tận cổ. Đã ly hôn xong, em hỏi anh ta chừng nào cưới em, anh ta trả lời lừng khừng là vài tháng nữa. - Em muốn Hoài Phương làm đám cưới với em? - Thử thôi, chứ đã rút ruột của anh ta bộn tiền, ai thèm vào nữa. Bây giờ xem vẻ anh ta tiếc cái gia đình bị anh ta phá vỡ, em cũng phải tự ái chứ! - Tự ái hay ghen? Vậy còn anh, sao đây? Tân vờ hờn giận: - Vì công việc và công ty, anh mới để em qua lại với hắn, chứ em nghĩ là anh không khó chịu hay sao? - Bây giờ em đâu có để anh ta ở qua đêm lại nhà em, có thân mật yêu thương thì cũng chỉ là giả vờ. - Em giả vờ hay thật thì anh cũng đau tim hết. - Vậy sao anh còn muốn em ở bên anh ta? Vân Anh phụng phịu ngồi lên đùi Tân: - Đã yêu anh rồi, em đâu còn muốn với Hoài Phương nữa. Rầm! Có cái gì đó ngã trên lầu như cánh cửa bị đóng mạnh vào tường, Vân Anh cau mày nhìn lên lầu: - Nhà anh có ai trên lầu hả? Tân lập tức chối phăng đi: - Ai đâu mà ai, gió đập cửa đó mà. - Sao em nghe hình như có tiếng chân? - Có lẽ nhà bên. Tân dọa: - Nhà bên cạnh có cô đó mới hai mươi hai, nghiện ma túy bệnh sida chết hôm tháng trước. Người ta nói cổ linh lắm, cứ tối tối là về nhà đi qua đi lại trên lầu, còn không là mở cửa, kéo ghế nghe rin rít. - Đừng có nói nữa! www.vuilen.com 87

Vân Anh sợ điếng cả người, cô ôm chặt cổ Tân: - Ghê quá đi! Anh về nhà em đi! - Lỡ như Hoài Phương biết có phải đổ bể kế hoạch của chúng ta hết không? - Nhưng phải rời nhà này cái đã, em sợ lắm. Tân quay đi, giấu nụ cười: - Em ôm anh như thế này làm sao anh đi thay quần áo cho được. Kẹt... kẹt... kẹt... tiếng kéo ghế. Vân Anh buông Tân ra: - Em ra xe đợi anh, anh mau ra với em. Nhà như vầy mà anh dám ở, em phục anh luôn. Chụp cái ví để trên bàn, Vân Anh lao nhanh ra cửa. Tân chống nạnh hai tay lên hông cười ngặt nghẽo. Sực nhớ, anh chạy lên lầu mở cửa sau nhăn nhó: - Em làm gì vậy Hà? Thủy Hà trừng mắt: - Em làm gì à? Em ghen đó. Anh đừng có tưởng em không biết cô ta ngồi trong lòng anh. - Ngồi đâu mà ngồi. - Vậy bây giờ anh đi với cô ta? - Nửa giờ nữa anh về. Ráng kiên nhẫn đi em, công ty đi vào hoạt động, anh sẽ de cô ta ngay: - Anh mà không giữ lời hứa, em sẽ quậy anh đó. - Nhớ rồi. Tân kéo Thủy Hà vào mình, anh hôn lên má cô: - Anh thay quần áo đi đây. Lát nữa em ở trong nhà, chịu khó chút nghen. Tân vù nhanh xuống lầu, anh ta vội vã thay quần áo, vậy mà vẫn bị Vân Anh cằn nhằn: - Em đã sợ muốn chết, còn anh làm cái giống gì trong nhà lâu dữ vậy không biết. www.vuilen.com 88

- Anh phải tắm. Em muốn người anh bẩn như cú hay sao. Vân Anh này! Tân ngồi xích lại gần Vân Anh, anh ta ôm Vân Anh vào lòng: - Ngày mai có đối tác nước ngoài đến ký hợp đồng, em biết cách lôi kéo họ về công ty mình chứ? - Là sao? - Một mặt đề nghị họ đặt hàng công ty mình, giá hợp đồng rẻ hơn mười phần trăm, thứ hai, mang mặt hàng gia công giá cao về công ty mình. Vân Anh nheo mắt: - Áp dụng chiến thuật Hoài Phương từng áp dụng với gã giám đốc Đài Loan chứ gì? Tân mỉm cười, lại hôn Vân Anh: - Em đúng là thông minh. Nếu như em hợp sức với anh, lo gì không đánh công ty Hoài Phương sụp đổ. Sau đó mình mua lại công ty của anh ta với giá rẻ. - Em sẽ làm chuyện đó, nhưng anh thưởng gì cho em nè? - Một đám cưới linh đình, chịu không? - Chịu. Cả hai người hôn nhau đắm đuối, như quên hết chung quanh và mình đang ở đâu. Hoài Phương sững người ra. Cả tháng nay anh chìm ngập trong men rượu và ngủ, từ sau buổi chiều anh nhận lỗi trước cha vợ: chính anh là người làm tan vỡ hạnh phúc gia đình dẫn đến ly hôn. Buổi tối ra về, Ngọc Trâm còn hỏi anh: Tại sao anh nhận hết lỗi về mình?. Anh trả lời cô: Chính anh làm cho em xa anh. Bây giờ Tuấn Kiệt lo lắng cho em, anh chỉ còn mong và chúc em tìm thấy hạnh phúc. Tỏ ra quân tử như thế, nhưng khi một mình đối diện với khoảng không, anh mới nhận ra, không hẳn là anh mong Ngọc Trâm hạnh phúc, mà lòng anh đang tiếc nuối và đau đớn. Nếu như sáng nay bên bộ phận kế toán tài vụ không báo cáo công ty đang nợ, có chi www.vuilen.com 89

mà không có thu, hàng hóa được Vân Anh mang hết ra ngoài gia công, trong lúc đó công nhân của công ty không có việc làm, anh vẫn phải trả lương. - Anh Phương! Cô kế toán trưởng bước vào đưa cho Hoài Phương hai công văn đòi nợ của ngân hàng đã đến đáo nợ phải thanh toán. Hoài Phương bóp trán nhíu mày hỏi: - Tiền trong tài khoản chúng ta còn bao nhiêu? - Không còn, âm nợ nữa là khác. Ngày mai là đến thời điểm thanh toán lương, trễ lương năm ngày rồi, công nhân sợ công ty vỡ nợ, nên họ rục rịch biểu tình đòi thanh toán lương. Anh mau nghĩ cách đi. Đã đến mức này rồi sao? Mồ hôi Hoài Phương rịn ra trên trán. Nước đã ngập lên đến đầu gối, anh mới rút chân, liệu có cứu vãn được không. - Giám đốc Hoài Phương! Yêu cầu thanh toán lương! Giám đốc Hoài Phương Âm thanh hỗn loạn trước công ty, bảo vệ không ngăn được làn sóng công nhân tràn vào công ty, họ hét ầm ĩ gọi tên Hoài Phương. Hoài Phương vừa đi ra cửa, lập tức anh bị bao vây lại. - Thanh toán lương đi! Đỗ xe bên ngoài cổng vào, Tân mỉm cười đểu cáng: - Mày đang lặp lại kịch bản của năm nào đó, Hoài Phương. Mày có biết Thủy Hà là con gái giám đốc người Đài Loan bị mày hại không? Chẳng qua là tao sử dụng chiêu năm nào mày từng sử dụng. Mày nuôi ong tay áo, nuôi khỉ dòm nhà, con ong và con khỉ đó là Vân Anh xinh đẹp. Lái xe đi, Tân hiểu đã đến lúc anh ta cần dứt khoát với Vân Anh, nếu không muốn mất Thủy Hà. Hoài Phương cố trấn áp làn sóng công nhân biểu tình: - Các anh chị, hãy cho tôi thời gian ba ngày, tôi hứa sẽ thanh toán lương. - Thanh toán hết, không được thanh toán phân nửa. - Vâng. Có công đoàn lao động nên sóng người biểu tình tạm lắng xuống. Hoài Phương ngồi thừ trong phòng. Vay nợ ở đâu đây? www.vuilen.com 90

- Anh chưa thanh toán nợ cũ mà còn muốn chúng tôi cho vay sao? Không được đâu, anh Hoài Phương. Hầu như ngân hàng nào cũng trả lời Hoài Phương như thế, anh bị dồn vào con đường cùng mất rồi. Việc đầu tiên anh bán căn nhà mình đang ở để giải quyết lương. Chẳng thấm vào đâu, căn nhà bán với giá rẻ mạt. Chiều nay Hoài Phương đến trường đón con. Nhìn thấy Hoài Phương, bé Phúc vui mừng nhảy cẫng lên, nhưng lại phụng phịu trách: - Sao lâu quá ba mới đi tìm con? Hoài Phương cười gượng: - Ừ, ba bận. Bữa nay ba mới rảnh. Thằng Phúc nghiêng đầu ngắm Hoài Phương: - Sao ba để râu già quá trời, ba ơi. - Ừ, ba bận làm việc mà. Vừa lúc xe của Tuấn Kiệt đỗ lại. Bây giờ đi đâu anh cũng có Ngọc Trâm đi cùng. Cả hai thảng thốt khi nhìn thấy Hoài Phương. Thằng Phúc láu táu: - Mẹ ơi! Con đi với ba nghen. Hoài Phương ngượng ngập chào Tuấn Kiệt: - Hai người về đi. Bữa nay tôi đưa bé Phúc đi chơi. Chừng tám giờ tôi sẽ đưa nó về. Lên xe ngồi cạnh Tuấn Kiệt, Ngọc Trâm băn khoăn: - Sao anh ấy trở nên như thế? - Em không biết à? Công ty Hoài Phương vỡ nợ. Tất cả là tại Hoài Phương giao hết cho Vân Anh và phó giám đốc Tân. Anh nghe nói Hoài Phương bán luôn cả căn nhà đang ở và dọn nhà vào công ty ở. Không biết sẽ trụ lại bao lâu. Ngọc Trâm sững người ra. Lâu lắm rồi cô không muốn nghĩ đến Hoài Phương, tránh cả con đường mà cô sợ anh đi qua. Cô muốn quên quá khứ từng làm cho mình đau đớn, chấp nhận cho Tuấn Kiệt chăm sóc mình. - Vậy Hoài Phương và Vân Anh đám cưới chưa? www.vuilen.com 91

- Chưa. Bây giờ Vân Anh đang cặp bồ với phó giám đốc Tân. Cả hai mở công ty là lấy hết khách hàng của Hoài Phương. Lại như thế nữa, những điều mà Ngọc Trâm chưa bao giờ nghĩ đến, lại đang và đã xảy ra. - Em lo cho Hoài Phương à? - Em không nghĩ sự nghiệp bao nhiêu năm, anh ấy dốc sức tạo lập lại mất. - Thật ra là có bàn tay Thủy Hà. - Thủy Hà? - Cô ấy là con gái của gã giám đốc Đài Loan ngày trước. Một sự trả thù được Ngọc Trâm liên tưởng đến, không hiểu Hoài Phương có biết. Chiều nay, Ngọc Trâm ngồi bên Tuấn Kiệt mà như người mất hồn, dù cô cố giấu. Tuấn Kiệt cũng hiểu trái tim nhạy cảm của Ngọc Trâm đang hướng về Hoài Phương, anh cầm tay cô: - Anh không biết là có phải lúc anh cầu hôn với em không, dù sao ly hôn cũng một năm rồi, Ngọc Trâm. Ngọc Trâm lúng túng: - Anh cầu hôn em? - Phải. Anh hứa là xem bé Phúc như con trai của anh, nó cũng đâu có ghét anh. - Hãy cho em một thời gian nữa, có được không anh Kiệt? Tuấn Kiệt cười buồn: - Anh nói không với em được sao? - Anh buồn em? - Đâu có. Anh chỉ tự dặn mình hãy biết kiên nhẫn. - Nếu như em nói... em nhận lời cầu hôn của anh. Tuấn Kiệt mở to mắt vui mừng. - Em nhận lời? www.vuilen.com 92

- Phải. Sau khi kết hôn với anh, em và bé Phúc về nhà anh. Còn căn nhà em đang ở, em muốn trả lại cho Hoài Phương. Lòng Tuấn Kiệt thầm chua xót, Ngọc Trâm đồng ý kết hôn với anh vì nguyên do là muốn trả nhà cho Hoài Phương. Căn nhà đó bán đi, ít hay nhiều cũng giúp Hoài Phương giải quyết nợ. Sự đồng ý của cô không còn trao cho anh niềm vui nữa. Anh ấp bàn tay cô và bàn tay mình: - Căn nhà Hoài Phương để em ở, thuộc quyền em quyết định, anh không có ý kiến. - Em nói cho anh biết, vì em tôn trọng anh, em không muốn giấu giếm anh chuyện gì. - Anh hiểu. - Vậy sao anh không vui? - Đâu có. Anh đang vui đấy chứ. Nhưng hình như là anh cầu hôn em không được lãng mạn, có đúng không? - Em không hiểu. - Cầu hôn thì phải có nhẫn, mà hôm nay anh không mang theo nhẫn cầu hôn. Như thế này nhé... Tuấn Kiệt cho xe tấp vào lề, trước mặt anh là một công viên có nhiều hoa, anh mở cửa bước xuống, giữa lúc Ngọc Trâm chưa biết anh làm gì, Tuấn Kiệt hái một bông hoa trang màu đỏ đến bên Ngọc Trâm, anh quỳ trước mặt cô: - Em hãy nhận lời cầu hôn của anh. Mặt Ngọc Trâm đỏ lên, cô luýnh quýnh kéo Tuấn Kiệt đứng dậy: - Đứng dậy đi anh Kiệt, người ta nhìn mình kìa. - Em nhận hoa cầu hôn của anh đi đã. - Ừ, thì em nhận. - Chúng mình chưa từng có nụ hôn. Ngọc Trâm, anh muốn hôn em. Mặt Ngọc Trâm đỏ hơn nữa, cô kêu khẽ: - Mình lên xe đi về nhà đi anh. - Em hôn anh đi. www.vuilen.com 93

Ngọc Trâm hôn lên trán Tuấn Kiệt. Anh kéo cô vào lòng, môi anh tìm môi cô... Nụ hôn đầu tiên ngọt ngào. Ngày gặp lại em không còn tuổi mười bảy Nhưng thoảng hương tóc vẫn êm đềm Là trăm dây dại quấn mềm thân tôi... - Anh Phương, khoan đã! Bé Phúc đã ngủ trên tay Hoài Phương, anh bế nó vào nhà đặt lên giường. Hôn con xong, anh đi ra, Ngọc Trâm đuổi theo: - Em có chuyện muốn nói! Hoài Phương đứng lại, song mặt của anh hướng ra cửa. Ngọc Trâm đi đến trước mặt anh. - Em và anh Tuấn Kiệt sẽ kết hôn. Một chút tê dại trong lòng Hoài Phương, anh cố giữ vẻ thản nhiên: - Xin chúc mừng. - Em sẽ trả căn nhà này lại cho anh. - Sao vậy... dọn về nhà Tuấn Kiệt ở à? Phải đó, nhà Tuấn Kiệt lớn rộng hơn nhà này nhiều, em không ở nữa thì sau này để cho bé Phúc. - Không! Ý của em, anh lấy lại nhà này bán để trả nợ, giúp công ty vượt qua khó khăn. - Anh không lấy lại đâu. Cái gì đã cho, anh không muốn lấy lại. Dù sao con anh cũng phải có nhà và sống bằng tiền của anh, anh mới chịu. - Anh đừng có tự ái không đúng chỗ, căn nhà này có thể giải quyết một ít nợ cho anh. Sau này anh làm có tiền thì mua lại cho bé Phúc. - Tại sao lúc nào em cũng ngốc và thật thà quá vậy? Anh bỏ em và để cho Vân Anh lôi anh xuống địa ngục, vậy mà em còn muốn trả nhà cho anh? www.vuilen.com 94

- Em không biết là em ngốc hay hậu đậu, nhưng anh cứ nhận đi. Ngày mai em gọi điện thoại cho công ty môi giới nhà, anh gặp họ nhé. Hoài Phương nhìn Ngọc Trâm đăm đăm. Anh đã nhận ra giá trị của cô và hiểu tại sao Tuấn Kiệt yêu cô. Anh mới đúng là ngốc đi bỏ một viên ngọc để chọn viên đá. Anh bỏ đi luôn ra cửa, leo lên xe lái đi. Cho đến khi say, anh mới về nhà Vân Anh. Căn nhà này anh đã mua cho Vân Anh, anh đã hao tốn khá nhiều tiền vì Vân Anh. Những đồng tiền như giấy bay qua cửa sổ, ngày huy hoàng đó còn đâu. - Vân Anh! Mở cửa! Vân Anh! Mở cửa! Hoài Phương đập cửa ầm ĩ, Vân Anh không thể không ra mở cửa. Cô kéo cửa ra khó chịu: - Anh có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? - Đêm nay anh muốn ngủ ở đây. - Anh về công ty mà ngủ. - Anh không ngủ được trên ghế dài. - Đó là việc của anh. Em cũng tuyên bố luôn, em xin nghỉ việc ở công ty, quan hệ của anh và em chấm dứt luôn. Hoài Phương cười gằn: - Em chấm dứt với anh, sau khi em qua mặt anh, làm cho công ty lụn bại, bây giờ nói chấm dứt với anh à? - Có bao giờ anh cưới em hay xem em như vợ đâu, vậy thì đừng có trách móc gì cả. Từ nay anh đường anh và em đường em. - Vân Anh! Em trở mặt mau quá. Hoài Phương đưa tay đẩy mạnh cánh cửa vào, anh sửng sốt khi nhìn thấy Tân, áo thun lá quần đùi. Hoài Phương lùi lại, anh đã hiểu. - Đồ phản bội! Tân cười giễu cợt: - Đồ phản bội, ba chữ này dành cho ông hơn là dành cho chúng tôi. Ông phản bội giám đốc Đài Loan và phản bội cả vợ mình. www.vuilen.com 95

- Tao không phản bội giám đốc Đài Loan, chẳng qua là ông ta bóc lột công nhân, và ai đứng về phe họ, họ theo, như thế thôi. - Vậy còn Ngọc Trâm, ông có phản bội cô ta không? Hoài Phương không trả lời được, anh cũng là kẻ phản bội, phản bội vợ của mình. Tân mỉa mai: - Ông không trả lời được chứ gì? Có nghĩa là ông có phản bội, vậy thì đừng có chửi người khác là kẻ phản bội. Đời luôn trả vay và vay trả như vậy đó. Vân Anh, đóng cửa lại. Em không có lỗi gì khi phản bội người này cả. Cánh cửa đóng sầm lại, Hoài Phương đứng sững sờ. Anh cũng là kẻ phản bội. Một kẻ phản bội thì cũng phải nhận lấy sự phản bội. - Ha... ha... ha... - Hoài Phương cười lớn, cười ra nước mắt. Vừa quay lưng ra đường, anh chạm vào một người. Hoài Phương kêu lên: - Thủy Hà! - Anh còn nhớ tôi sao? Trí nhớ của anh dai thật. Mười năm trước, Việt Nam qui định, nên ba tôi không đứng tên mở công ty được, và anh là người được ba tôi chọn tin tưởng cho anh đứng tên giám đốc. Anh là một tên phản bội. - Thủy Hà! Tại sao cô cũng có mặt ở đây? - Tại sao à? Có mặt để nhìn thấy anh táng gia bại sản. Anh sắp phá sản rồi, Hoài Phương. Anh sẽ thê thảm hơn ba tôi, vì ba tôi còn mẹ tôi, có những đứa con. Còn anh, vợ và con sẽ là con của người khác. Lúc nãy anh cười được, vậy thì chúng ta cùng cười to lên nào. Ha ha ha... Hoài Phương cười không nổi, đầu óc anh bắt đầu suy nghĩ. Công ty của anh phá sản có bàn tay Thủy Hà nhúng vào, ai giúp Thủy Hà? Vân Anh ư? Có thể, nhưng tại sao Vân Anh giúp Thủy Hà? Vì Tân. Tân và Thủy Hà. Hoài Phương vụt cười phá lên theo Thủy Hà: - Ừ, vui chết đi được. Ha ha... ha... - Anh còn cười được sao? Cười ra nước mắt, đúng không? - Thủy Hà! Tôi và cô đi cùng một con thuyền đó. www.vuilen.com 96

- Không thể! Chính tôi là người phá hoại công ty của anh đó. Tôi cũng sẽ mua lại công ty của anh với giá rẻ mạt. - Cô nghĩ tôi sẽ bán cho cô. - Anh không còn con đường nào để lựa chọn cả. - Cô tự tin quá nhỉ! Nhưng thôi, tôi giải thích tại sao tôi cười, và nói cô đang đi chung con thuyền với tôi. - Tại sao? - Cô lợi dụng Tân và Tân lợi dụng Vân Anh. Tôi đau vì Vân Anh phản bội và lợi dụng sự cả tin của tôi. Còn cô vì mục đích trả thù mà để người đàn ông của mình với người phụ nữ khác. Anh ta sau khi thành công sẽ chọn cô, liệu cô có trọn vẹn thành công, hay là thành công mà vẫn tổn thương? Ha... ha.. ha... Hoài Phương lên xe đóng cửa lại, mở máy lái xe đi. Thủy Hà đứng chết lặng. Đúng, cô vì ghen mà đến đây, ghen mà không mở miệng nói ra được. Không có quyền ghen thì đúng hơn. Cô đứng trước nhà tình địch của mình như con ma ốm đói. Vậy cô thành công hay thất bại đây? Thủy Hà ôm lấy mặt trong câm lặng, còn nước mắt thì vòng quanh. www.vuilen.com 97