Tác Giả: Sói Xám Mọc Cánh Người Dịch: Đỗ Thu Thủy HOÀI NIỆM Chương 6 Hai chị em lôi kéo nhau lên lầu, vừa mở cửa đã thấy mẹ Phùng đang ngồi đợi con tr

Tài liệu tương tự
Phần 1


Phần 1

Document

Phần 1

Phần 1

Pha Lê vừa đi lên phòng , cô bắt gặp Ngọc Bạch đang đứng nơi góc hành lang nói chuyện điện thoại với ai đó

Tác Giả: Cửu Lộ Phi Hương Người Dịch: Lục Hoa KHÔNG YÊU THÌ BIẾN Chương 50 Lửa bùng lên chỉ trong nháy mắt, nhanh chóng lan tới những nơi bị xăng tưới

Document

Document

Phần 1

Document

Phần 1


Document

Phần 1

No tile

Tác Giả: Cổ Long QUỶ LUYẾN HIỆP TÌNH Hồi 12 Giang Hồ Ân Oán Nhóc trọc đầu và Nhóc mặt rổ chẳng phải quá nhỏ tuổi, có lúc hai gã cũng giống người lớn,

No tile

Đông Giao chau mày, cầm cuốn sách Huy đang xem dở dang để trên bàn lên

Pha Lê vừa đi lên phòng , cô bắt gặp Ngọc Bạch đang đứng nơi góc hành lang nói chuyện điện thoại với ai đó

Document

No tile

Phần 1

Phần 1

No tile

No tile

Phần 1

No tile


No tile

Mộng ngọc

No tile

Document

mộng ngọc 2

Chương 16 Kẻ thù Đường Duyệt càng hoài nghi, không rõ họ đang giấu bí mật gì. Tại sao Khuynh Thành không ở bên cạnh nàng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì

Document

Phần 1

Document

Document

Em hãy tưởng tượng và kể lại một cuộc gặp gỡ với một trong các nhân vật cổ tích hoặc truyền thuyết

Chinh phục tình yêu Judi Vitale Chia sẽ ebook : Tham gia cộng đồng chia sẽ sách : Fanpage :

Microsoft Word - chantinh09.doc

Document

Microsoft Word - suongdem05.doc

No tile

No tile

Tải truyện Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu (Phần 2) | Chương 2 : Chương 2

Phần 1

No tile

Document

Tả mẹ đang nấu ăn

Phần 1

Công Chúa Hoa Hồng

No tile

Cúc cu

mộng ngọc 2

DS_CTSQ_ATMui_2015.indd

Tác Giả: Hoàng Thu Dung MỘT NGÀY MÙA ĐÔNG Phần I Thùy Dương đứng một mình trên bãi cát, đưa mắt nhìn xa ra chân trời. Mặt biển xanh ngăn ngắt, trong v

Microsoft Word - chotinhyeutronven10.doc

CHƯƠNG 1

Phần 1

Document

PHẦN I

Hạnh Phúc và Đau Khổ Chư Thiên và loài người Suy nghĩ về hạnh phúc Ước mong được hạnh phúc Chân hạnh phúc là gì? (1) Bốn câu thi kệ này được trích tro

Phân tích nhân vật Liên trong tác phẩm Hai đứa trẻ của Thạch Lam

No tile

Microsoft Word - chotinhyeutronven03.doc

Phần 1

MỤC LỤC Lời nói đầu Chương I: TÀI HÙNG BIỆN HẤP DẪN SẼ GIÀNH ĐƯỢC TÌNH CẢM CỦA KHÁCH HÀNG Chương II: LÀM THẾ NÀO ĐỂ NÂNG CAO TÀI HÙNG BIỆN Chương III:

Tác Giả: Hoàng Thu Dung MỘT NGÀY MÙA ĐÔNG Phần XVI Thùy Dương và Minh Khánh đi xuống cầu thang. Cả hai vừa vào chỗ lấy xe thì có tín hiệu máy, Thùy Dư

Phần 1

Document

LỜI NÓI ĐẦU Ebook miễn phí tại : Khi tình yêu đồng nghĩa với đau khổ, nghĩa là bạn đang yêu mù quáng. Khi phần lớn những cuộc trò chuy

-

Khóa LUYỆN THI THPT QG 2016 GV: Vũ Thị Dung Facebook: DungVuThi.HY BÀI 26: CHIẾC THUYỀN NGOÀI XA Chuyên đề: LUYỆN THI THPT QUỐC GIA MÔN NGỮ VĂN VIDEO

Phần 1

No tile

TÁM QUY LUẬT CỦA NGƯỜI PHIÊN DỊCH KINH ĐIỂN PHẬT HỌC 1. Người dịch phải tự thoát mình ra khỏi động cơ truy tìm danh lợi. 2. Người dịch phải tu dưỡng t

No tile

No tile


Document

PHẦN TÁM

Document

NỖI GHEN DỊU DÀNG

CHƯƠNG 1

Microsoft Word - unicode.doc

Vỡ Hoang Trước Bình Mình Cung Tích Biền Đêm động phòng hoa chúc mà không thể làm tình, có chăng chuyện xảy ra với một gã liệt dương đặt bày cưới vợ. C

Cái ngày thay đổi cuộc đời tôi Lời nói đầu Sau khi bước sang tuổi 25 không bao lâu, tôi gặp một người đàn ông tên là Earl Shoaff. Thực sự, tôi đã khôn

No tile


No tile

Microsoft Word - emlatinhyeu14.doc

CHƯƠNG I

Microsoft Word TÀI LI?U GIÁO D?C CHÍNH TR? TU TU?NG P2.doc

Document

Mấy Điệu Sen Thanh - Phần 4

CHƯƠNG 1

Cúc cu

Bản ghi:

Chương 6 Hai chị em lôi kéo nhau lên lầu, vừa mở cửa đã thấy mẹ Phùng đang ngồi đợi con trai. Thấy con trai và con gái cùng về, trên người cô con gái còn khoác chiếc áo khoác nam sang trọng, mẹ Phùng tưởng cô đi hẹn hò với Thẩm Hiên, vừa cầm dép đi trong nhà, cởi áo khoác ngoài giúp con trai, vừa trách cứ con gái, Sao con lại tắt điện thoại thế hả? Muộn thế này rồi cũng không biết đường về nhà cho sớm, con xem, con làm em trai lo lắng rồi đấy! Vài câu nói của mẹ Phùng đã lại châm ngòi khiến đầu óc Phùng Nhất Phàm càng bốc hỏa. Cậu đưa tay đẩy người chị gái đang khom lưng thay dép của mình. Phùng Nhất Nhất lao đầu về phía trước, suýt chút nữa thì úp cả mặt vào đôi giày thể thao đang bốc mùi của cậu. Cô hậm hực đứng lên đá vào cẳng chân em trai, bị mẹ Phùng nhanh tay nhanh mắt túm lấy, đánh cho một trận. Mẹ!, Phùng Nhất Phàm ngăn lại hành động bạo lực của mẹ, nhưng vừa quay mặt, đã thở phì phì tố cáo, Mẹ, mẹ biết không? Chị ấy lại ở bên cái gã Tạ Gia Thụ kia rồi! Vừa rồi con xuống tìm chị ấy, bắt được quả tang chị ấy và Tạ Gia Thụ đang ôm ấp nhau trong xe dưới nhà đấy. Mẹ Phùng ngẫm nghĩ một hồi mới nhớ ra người mà con trai mình đang nói đến là ai, đột nhiên kéo chiếc áo khoác nam trên vai Phùng Nhất Nhất xuống. Bà cứ tưởng đây là áo của Thẩm Hiên. Sao con lại ở cùng cái thằng Tạ Gia Thụ kia vậy hả? Chuyện này mà để Thẩm Hiên biết, con định làm thế nào? Thẩm Hiên biết mẹ ạ!, Phùng Nhất Nhất cảm thấy cứ tranh luận một cách kiên cường thế này vô cùng thoải mái. Mẹ Phùng thở hắt ra một hơi, đánh lên đầu cô, luôn miệng nói, Bậy bạ, bà chỉ vào cô, giận dữ nói, Đợi tôi làm xong bữa ăn đêm cho em trai rồi sẽ xử lý cô! Phùng Nhất Phàm ở bên trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, có vẻ như còn muốn tiếp tục nói gì đó nhưng mẹ Phùng sợ cậu lại bị ăn đánh nên đã hộ tống cậu về phòng. Phùng Nhất Nhất bị giữ lại hiện trường. Đứng một lúc, cô lẳng lặng ngồi xổm xuống thay dép. Mẹ Phùng không thích Tạ Gia Thụ, thực ra cũng là bởi vì Phùng Nhất Phàm. www.vuilen.com 96

Phùng Nhất Nhất biết nguyên tắc của mẹ Phùng, vô cùng đơn giản, con gái không quan trọng, con gái thích hay không thích ai không quan trọng. Con trai rất quan trọng, con trai thích hay không thích ai rất quan trọng. Ngày ấy, dù Phùng Nhất Nhất có thích Tạ Gia Thụ cũng không dám nói với ai nửa lời, nhưng Phùng Nhất Phàm không thích Tạ Gia Thụ là khua chiêng gõ trống. Tạ Gia Thụ đến nhà lần nào là cậu làm ầm ĩ lần đó. Mẹ Phùng cũng theo đó mà ghét cay ghét đắng Tạ Gia Thụ. Lần cuối cùng Tạ Gia Thụ đến nhà, cả người lẫn quà đều bị bà tống ra ngoài. Từ điểm này có thể thấy, mẹ Phùng không bị tiền bạc cám dỗ. Phùng Nhất Nhất cụt hứng đi vào phòng tắm rửa. Lúc từ phòng tắm đi ra, mẹ Phùng đã phục vụ con trai xong, đi vào, mặt mày sa sầm đưa cho cô nửa cốc cam ép. Phùng Nhất Nhất thấy trên miệng cốc còn dính vài tép cam, vừa nhìn là biết đồ Phùng Nhất Phàm uống còn thừa. Mẹ uống đi ạ, con không khát. Mẹ Phùng luôn cảm thấy lấy cam ra ép nước quá lãng phí, thường ngày ép nửa cốc đều cho con trai uống trước, con trai uống thừa thì đưa con gái, bà cùng lắm cũng chỉ dám bóc quả quýt ăn. Thấy con gái không uống, bà cầm lên ừng ực mấy hớp đã cạn cốc nước cam. Cô, khi còn chưa muộn thì đừng ở cùng cái thằng Tạ Gia Thụ kia nữa. Người như gia đình Tạ Gia Thụ, cô mới hai mươi tuổi đầu còn không thể gả vào, hiện tại đã sắp ba mươi rồi, càng đừng mơ tưởng đến nữa!, mẹ Phùng tặc lưỡi, nói dứt khoát. Trong lòng Phùng Nhất Nhất còn chua xót hơn cả nước cam, buồn bực mà nói, Nhưng con của bây giờ và con của trước kia không giống nhau, đúng không ạ? Không giống nhau thế nào hả? Chẳng phải được mỗi cái là kiếm nhiều thêm chút tiền mỗi tháng thôi hay sao? Lẽ nào nhà người ta còn thiếu mấy đồng thu nhập cỏn con của cô hằng tháng? Haizzz, cô nói cho tôi biết, cô có còn nhớ năm xưa vì cái gì mà cô bị người ta đuổi ra ngoài hay không hả? Con không bị người ta đuổi ra ngoài... Ngày đó, con vốn không có gì với Tạ Gia Thụ cả!, Phùng Nhất Nhất bất lực giải thích, đầu đau giật giật, Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con buồn ngủ rồi, con muốn đi ngủ! Mẹ Phùng trừng mắt, Không bị người ta đuổi ra ngoài mà cô ủ rũ như nhà có tang, một mình từ thành Đông trở về nhà? Cô đã quên rồi nhưng tôi thì www.vuilen.com 97

không quên đâu! Ngày hôm sau chị gái nó đến nhà chúng ta, mang cả túi và ô của cô đến, lại còn mang theo hai mươi ngàn tệ. Đều là tiền mặt! Một tập dày cộp toàn tiền là tiền! Phùng Nhất Nhất, tôi nói cho cô biết, mẹ cô cả đời này chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy đâu. Nhưng tôi không nhận! Bởi vì tôi là mẹ cô! Cô chịu tủi chịu hờn, cô buồn, trong lòng tôi cũng thương cô, cho nên tôi nghiến răng không thèm số tiền đó! Tôi làm như vậy là vì cái gì hả? Chẳng phải là vì không muốn cầm tiền của người ta để rồi bị đàm tiếu, dị nghị, muốn cho qua giai đoạn đó, sau này cô còn có thể lấy chồng hay sao?! Nhưng cô thì hay rồi, giờ lại đi ở bên cái thằng Tạ Gia Thụ đó. Chuyện của đêm mưa ấy, Phùng Nhất Nhất đã cố ép bản thân phải quên đi. Hơn ba năm qua, cô chưa từng nghĩ lại dù chỉ một lần. Bây giờ bị mẹ Phùng vạch trần ra như thế, quả thực là còn đau đớn hơn việc giáng cho cô một bạt tai. Con không tủi thân gì cả!, Phùng Nhất Nhất ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén để bản thân không bật khóc, Lúc đó, quả thật là không xảy ra chuyện gì cả. Con và Tạ Gia Thụ chưa từng yêu nhau. Chính bởi vì không có chuyện gì xảy ra nên con không thể nhận số tiền đó. Nhưng mẹ à, con thật sự rất thích Tạ Gia Thụ, rất thích! Từ trước tới giờ, Phùng Nhất Nhất chưa từng dùng giọng điệu nhẹ nhàng gần như là cầu khẩn này để gọi mẹ, mẹ Phùng thoáng sững sờ trong giây lát. Nhưng rất nhanh sau đó bà đã định thần lại, Thích có thể biến thành cơm ăn được không? Cô thích nó là có thể lấy nó sao?, mẹ Phùng chỉ hận rèn sắt không thành thép, Tôi nói thật cho cô biết, chỉ với điều kiện của Thẩm Hiên thôi, tôi cũng đã run sợ rồi. Tạ Gia Thụ ư? Hừ! Người xưa có câu môn đăng hộ đối, đó là lời răn dạy được đúc kết từ hàng ngàn năm nay, cô đừng có mà không nghe theo! Bây giờ cô uống nhầm thuốc, đầu óc mê muội rồi. Hãy nghĩ lại lúc đó cô đã từng buồn bã thế nào đi! Phùng Nhất Nhất, cô đừng có không biết tốt xấu! Cứ thử không nghe lời đi, xem tôi trừng trị cô thế nào! Ngày đó, cô từ chối lời tỏ tình của Tạ Gia Thụ, từ chối số tiền cảm ơn của Tạ Gia Vân, rồi đổi chỗ làm. Sau đó, Tạ Gia Thụ đi Mỹ, cô héo hon đằng đẵng hai năm trời. Mặc dù mẹ Phùng không biết phải quan tâm cô thế nào, nhưng lòng bà cũng thấy phiền muộn. Phùng Nhất Nhất không buồn nói tiếp, lẳng lặng ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không ngó ngàng đến mẹ mình. Một lát sau, cô nghe thấy tiếng đóng cửa phòng đánh rầm. Cô quay người lại, ngẩn người ngồi đó, rồi bỗng nhớ ra việc gì lại vội vàng mở máy tính, đăng nhập vào trang video clip. Quả nhiên, vị trí bắt mắt nhất trên trang đầu là buổi họp báo của F.D tối hôm nay. www.vuilen.com 98

F.D đã ký hợp đồng với Mars! Phùng Nhất Nhất mở to hai mắt. Mặc dù cô không phải là fan cuồng, nhưng Mars và Trần Nguyên là hai ngôi sao nam anh tuấn, đẹp trai nhất trong mắt cô. Nhưng cả hai người đó đều không đẹp bằng Tạ Gia Thụ! Tại buổi họp báo, dưới ánh đèn sáng rực rỡ, Tổng giám đốc Tạ vẫn khiêm tốn như thường lệ đứng ở một bên, nụ cười trên môi chưa từng thu hồi lại. Phùng Nhất Nhất đưa ngón tay chạm vào màn hình, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt anh. Cô thật sự rất thích người này! Mắt thấy tuổi thanh xuân chỉ có duy nhất một lần trong một đời người sắp trôi qua, cô muốn vì bản thân mà dũng cảm một lần, lẽ nào quá đáng lắm hay sao? Thật sự không thể nào sao? Tạ Gia Thụ là sếp lớn, hiển nhiên là phải lên sân khấu phát biểu. Nhưng phát ngôn của anh rất ngắn gọn, chỉ nói vài câu rồi nở nụ cười vừa khiêm nhường vừa quyến rũ làm lời kết. Bỗng chốc, trong tiết tấu đèn điện hư ảo, tiếng hò reo tán thưởng vang lên không dứt. Có nữ phóng viên hỏi anh, Tổng giám đốc Tạ, trong một buổi họp báo ra mắt phim mới, anh từng nói rằng F trong F.D có nghĩa là là For, vậy còn D thì sao ạ? Có phải có gì đó liên quan đến tên của bạn gái anh không? Ống kính tiến lại gần, nhắm chuẩn vào khuôn mặt của Tạ Gia Thụ. Quả thật là anh rất ăn hình, anh tuấn không thua kém gì ngôi sao trẻ đỉnh cao Mars đứng bên cạnh. Không phải!, trên màn hình, khóe mắt Tạ Gia Thụ chất đầy nét cười dịu dàng, D là một ký hiệu. Mọi người đều cười ồ lên, tưởng rằng đây là một câu trả lời hóm hỉnh, khéo léo. Chỉ có Phùng Nhất Nhất biết điều anh nói là sự thật. D chính là Dash, dấu gạch ngang. Trong đêm khuya đầu xuân, ngọn đèn đường bên ngoài cửa sổ cùng cây ngô đồng lặng lẽ kề vai bên nhau. Phùng Nhất Nhất chớp mắt, nước mắt cố kìm nén từ nãy tới giờ cuối cùng cũng rơi xuống. Đã rất lâu rồi, Phùng Nhất Nhất không khóc thảm thiết trong đêm hôm khuya khoắt như thế này. Rất nhớ anh, nhớ vô cùng, vô cùng. Tốt biết bao nếu hiện giờ anh có thể ở bên cạnh, cho dù vẫn giở trò lưu manh, cô cũng nguyện ý dung túng cho anh, ôm anh hoặc để anh ôm vào lòng. www.vuilen.com 99

Cô lau nước mắt, kìm lòng không được, cầm điện thoại lên gọi cho anh. Điện thoại vừa được kết nối thì cô đã thấy hối hận. Đã gần mười một giờ, cả ngày anh lại bận rộn, mệt mỏi như vậy, có lẽ đã đi ngủ rồi. Điện thoại mới đổ hai tiếng chuông, Tạ Gia Thụ đã bắt máy. Rõ ràng là anh chưa ngủ, tiếng nhạc nền đầu bên kia điện thoại vọng vào, nhẹ nhàng mà êm dịu. Giọng nói của anh cũng rất dịu dàng, Nhớ anh không ngủ được à? Vừa rồi bảo em mát xa giúp anh thêm nữa, em còn không chịu! Những đè nén và kích động trong lồng ngực Phùng Nhất Nhất bỗng dịu đi phân nửa. Ở đầu bên kia, Tạ Gia Thụ cười không ngớt, còn trêu chọc cô, Có cần anh đến đón em ngay bây giờ không? Phùng Nhất Nhất khẽ nói, Gia Thụ, khi còn ở Mỹ, anh đã trải qua những chuyện gì vậy? Có thể kể em nghe không? Tạ Gia Thụ không nói gì, chỉ im lặng. Tiếng nhạc bên anh rất êm tai, tựa như tiếng thủ thỉ trong đêm thâu. Phùng Nhất Nhất nghe đến ngây ngất, chẳng mấy chốc lòng bỗng trở nên an lành. Rất lâu sau, anh mới khẽ nói, Bây giờ anh không tiện nói chuyện. Ngày mai chúng ta hẹn hò được không? Phùng Nhất Nhất lòng ngập tràn ngọt ngào đồng ý, rồi lại đùa anh, Anh đang ở đâu thế? Không tiện nói chuyện là vì đang hẹn hò với cô gái khác sao? Ừm, trong bữa tối bên ánh nến. Ôi trời!, Phùng Nhất Nhất khẽ giọng trách anh, Vậy em cúp điện thoại đây! Tạ Gia Thụ ngắt điện thoại, ý cười dịu dàng trên khóe môi hồi lâu vẫn chưa tan biến. Giữa đêm hôm khuya khoắt, trong ánh đèn điện như giấc mộng của nhà hàng xoay tròn cao nhất thành phố, với ly rượu ngon bên tay và nền nhạc du dương khiến người ta say đắm, Trịnh Phiên Phiên ngồi đối diện với Tạ Gia Thụ, ánh mắt chăm chú nhìn món điểm tâm sau bữa ăn được bài trí đẹp mắt trên đĩa, tựa như món ăn ấy còn đẹp hơn cả khuôn mặt Tạ Gia Thụ. Một người có vẻ như chưa từng nhận cuộc điện thoại ngọt ngào, tình ý vừa rồi, còn một người lại có vẻ như không nghe thấy nội dung cuộc điện thoại. Vừa rồi, hai người quả thật vô cùng ăn ý. www.vuilen.com 100

Tạ Gia Thụ cầm dao ăn sáng bóng, cắt miếng bít tết tái thành từng miếng nhỏ vừa ăn, đẹp mắt. Trịnh Phiên Phiên chăm chăm vào món điểm tâm, còn anh chỉ tập trung vào món bò bít tết, trong lòng thầm nghĩ, chị gái của mình quả là mẫu vợ cả, đúng là có thể yên tâm để cưới vào nhà. Cô gái này không giống cái cô Lương Dĩ Thanh không biết thân biết phận kia. Họp báo vừa kết thúc, Lương Dĩ Thanh kia đã chạy đến nói với anh rằng, Thím Diệp Mộc nói em có việc có thể tìm anh. Hôm nay là lễ Tình nhân, nhưng không ai hẹn em cả, em có thể mời anh ăn cơm không? Người thì xấu như vậy, không ai hẹn dùng cơm là chuyện quá đỗi bình thường, có được không? Trịnh Phiên Phiên dáng vẻ thanh nhã đặt khăn ăn trở lại bàn. Tạ Gia Thụ cũng không có hứng thú, liếc nhìn miếng bánh phô mai không động chút nào trên đĩa cô, nói: Em ăn ít nhỉ! Điểm tâm của nhà hàng này là nổi tiếng nhất, vừa ngon miệng lại tinh tế, nếu đổi lại là Phùng Nhất Nhất ở đây, hẳn là sẽ ăn hết cả phần của anh rồi. Trịnh Phiên Phiên mỉm cười, khẽ chớp mắt, Vâng ạ! Em rất dễ nuôi. Mặc dù trước giờ, hai bên gia tộc vẫn cố vun vào, nhưng ngày hôm nay, cô ấy lại chịu ngồi trước mặt anh nói Em rất dễ nuôi, cô gái này đã biểu đạt tâm tư của mình rất rõ ràng. Trịnh Phiên Phiên không thể nào giống như Phùng Nhất Nhất, bị anh ép hỏi sẽ thành thật nói với anh rằng, Gặp được anh ở độ tuổi đẹp nhất... mới coi như không phụ chính mình. Chắc hẳn không ai có thể giống cô! Lương Dĩ Thanh kia có nét hao hao giống, nhưng như thế lại càng khiến anh chướng mắt. Bất chợt, Tạ Gia Thụ thấy giờ phút này anh chẳng có hứng thú gì nữa. Trịnh Phiên Phiên thấy anh không đáp lời, trong lòng đã hiểu, liền hào phóng nói, Nếu anh có việc thì có thể đi trước. Tạ Gia Thụ nhếch miệng, ngước mắt nhìn, bỗng hỏi, Năm nay em bao nhiêu tuổi rồi? Hai mươi tư. Thật trẻ trung!, Tạ Gia Thụ nhớ lại năm Phùng Nhất Nhất hai mươi tư tuổi, cùng anh đến thành phố C một năm. Lúc đó hai người họ, Tử Thời, Tề Quang, Gấu Nhỏ ở cùng nhau, mỗi ngày trôi qua rất vui vẻ. www.vuilen.com 101

Trong lòng Tạ Gia Thụ khó đè nén được cảm giác âu sầu, điều này khiến anh không muốn tiếp tục giở thủ đoạn với cô gái trước mặt nữa, Phiên Phiên, anh không hề yêu em. Câu nói này khiến Trịnh Phiên Phiên sững sờ, sau đó lại giống như nghe được chuyện gì đó rất buồn cười. Cô ấy cố kìm nén nhưng vẫn không nhịn được cười, Đừng đùa nữa... Chẳng lẽ em thì yêu anh chắc? Em không yêu anh, Tạ Gia Thụ rất bình tĩnh, giọng nói khẳng định, rồi lại hỏi, Em đã từng yêu ai chưa? Sao lại chưa từng? Tuổi trẻ ai mà chưa từng yêu một vài kẻ ngốc? Trịnh Phiên Phiên trở nên nghiêm túc hơn, nụ cười cũng thêm phần rầu rĩ, Thật ra người khác đều nói những người như chúng ta sống rất sung sướng. Nhưng em cảm thấy đàn ông còn được, phụ nữ thì còn không bằng những người bình thường cơ! Em đương nhiên đã từng yêu, nhưng người đó... Những người đó, ngoại trừ hám tiền của em ra, thì vẫn là hám tiền của em. Thật chẳng có ý nghĩa gì! Bầu không khí giữa hai người chợt thay đổi giống như cuộc trò chuyện giữa những người bạn bình thường với nhau. Trịnh Phiên Phiên thoải mái nói, Thật ra, em không ngần ngại cho anh ta tiền, nhưng em để tâm chuyện anh ta yêu tiền của em hơn là yêu em. Cho nên, em đã nghĩ thông rồi, em không muốn bị tổn thương nữa. Thà tìm một người đàn ông như anh, không yêu em cũng chẳng sao, chí ít anh có tiền, có địa vị, sẽ không mưu tính gì với em. Cô bé! Tạ Gia Thụ thầm nghĩ. Em còn trẻ như vậy, có thể đi tìm một người vừa có tiền lại vừa yêu em, anh thành tâm khuyên một câu. Vừa có tiền lại yêu em, nhưng không đẹp trai bằng anh, Trịnh Phiên Phiên hùng hồn. Tạ Gia Thụ bất giác sờ lên khuôn mặt mình. Đàn ông đều xấu xa, chi bằng chọn một người đẹp trai, Trịnh Phiên Phiên có chút đắc ý, Em cảm thấy chúng ta có thể hòa hợp được. Anh ở bên ngoài có người khác, chỉ cần đừng là người không hiểu chuyện, em sẽ không can thiệp. Vậy còn bản thân em thì sao? Tạ Gia Thụ thật sự cảm thấy rất buồn cười, khoanh tay hỏi cô. Trịnh Phiên Phiên mở to con mắt, Em không quản anh, sao anh lại muốn quản em? www.vuilen.com 102

Anh không thích bị cắm sừng, Tạ Gia Thụ lạnh lùng nói. Hai người nhất thời không nói gì. Trịnh Phiên Phiên có vẻ không được vui cho lắm, Tạ Gia Thụ lại chẳng thèm ngó ngàng xem cô vui hay không vui, gọi người phục vụ thanh toán, chuẩn bị rời đi. Anh cứ như thế là em sẽ yêu anh đấy, Trịnh Phiên Phiên bỗng nói nhỏ một câu. Dung mạo tuyệt mỹ, lại rất đàn ông, thật quá cuốn hút? Người đang ký hóa đơn không dừng bút, nhàn nhạt nói, Tốt nhất là đừng nên! Em không đấu lại được anh đâu! Cũng chưa chắc! Thật ra hai chúng ta rất hợp, em cũng xinh đẹp, đúng không?, người phục vụ đang đứng bên cạnh nháy mắt dụ anh đầu hàng, Chị gái anh lợi hại, dữ dằn như vậy, chỉ có anh trai em mới có thể đối phó được chị ấy. Tạ Gia Thụ đưa hóa đơn đã ký cho người phục vụ, đứng dậy, cầm áo khoác ngoài. Thứ nhất, vẻ ngoài của em cũng chỉ tàm tạm mà thôi. Thứ hai, tuyệt đối anh không đối phó với chị gái mình. Anh nói dứt lời rồi đi ra ngoài. Trịnh Phiên Phiên cắn môi, không vui vẻ gì, nhưng vẫn đứng lên, đuổi theo hai bước, cách anh một đoạn xa, lớn giọng hỏi, Vậy về nhà em phải nói với anh trai em thế nào đây? Tạ Gia Thụ không dừng bước, giọng nói miễn cưỡng vọng lại, Em muốn nói thế nào thì nói thế ấy. Phùng Nhất Nhất đã chìm vào giấc ngủ, bỗng có người đẩy cửa phòng khiến cô giật mình, vội vàng ngồi dậy. Là em trai vừa anh tuấn lại mắc hội chứng tuổi teen nhà cô. Em lại muốn làm gì vậy hả?, quả thực hôm nay Phùng Nhất Nhất rất giận cậu. Phùng Nhất Phàm đóng cửa, tiến lại gần rồi trừng mắt với cô. www.vuilen.com 103

Cậu giống mẹ Phùng, mày rậm mắt to, bộ dạng trừng mắt với người khác rất đáng sợ. Phùng Nhất Nhất ngồi xích vào trong giường, cậu không khách khí gì liền ngồi phịch xuống. Em không thể hiểu nổi, anh Thẩm Hiên có chỗ nào không bằng Tạ Gia Thụ?, Phùng Nhất Phàm đã nghiến răng kèn kẹt khi hỏi câu này. Năm đó, tên khốn Tạ Gia Thụ bỏ chạy, mấy năm này, chị gái cậu đã sống thế nào? Người còn mà hồn không biết đã bay đâu mất. Cậu chứng kiến, trong lòng có bao lo âu, buồn phiền! Khó khăn lắm mới có một Thẩm Hiên xuất hiện, từng tuổi này rồi, chơi cũng đủ rồi, có người tìm đến chị gái cậu, vậy thì phải quyết ngay lập tức. Những âu lo trong lòng vừa mới giảm được một nửa thì không biết cái tên thần kinh Tạ Gia Thụ kia lại nhảy từ đâu ra! Phùng Nhất Phàm sắp tức chết rồi! Phùng Nhất Nhất hệ thống lại ngôn từ trong đầu mình. Cô muốn cố gắng thuyết phục Phùng Nhất Phàm một phen, bởi mọi chuyện ở cái nhà này đa phần do cậu định đoạt, Em chưa từng yêu, đợi sau này em thích một người rồi, em cũng sẽ biết cảm giác này. Anh ấy đã không còn là một người đơn thuần nữa, chị sẽ không mang người khác ra để so sánh với anh ấy. Tạ Gia Thụ quả thật không phải là người!, Phùng Nhất Phàm lạnh lùng nói. Phùng Nhất Nhất nản lòng, bất đắc dĩ hỏi, Rốt cuộc là tại sao em lại ghét anh ấy đến vậy? Có phải là vì anh ấy đẹp trai hơn em không? Không ngờ Phùng Nhất Phàm dáng vẻ nghiêm chỉnh, rất nghiêm túc trả lời cô, Bởi vì gã ta làm chị đau lòng! Chị là chị gái của em, ai khiến chị gái em đau lòng, em sẽ ghét người đó. Phùng Nhất Nhất lúc này rất cảm động! Cô vươn tay ra ôm lấy cậu, Chị biết em tốt với chị... Phùng Nhất Phàm sốt ruột hất cánh tay cô ra, Anh Thẩm Hiên thích hợp với chị hơn gã Tạ Gia Thụ kia. Chị lấy anh Thẩm Hiên, sau này em không cần nhọc lòng vì chị nữa! Phì..., Phùng Nhất Nhất không nhịn nổi cười, bị cậu em trừng mắt lại lập tức im bặt. www.vuilen.com 104

Một lát sau, tâm tình bình tĩnh hơn, cô mới nói, Nhất Phàm, giờ em bảo chị từ bỏ Tạ Gia Thụ, chị không làm được. Chị phải thử chứ! Ba năm trước, chị không có dũng khí, bởi lúc đó chị tưởng rằng chị còn có tương lai. Nhưng đến bây giờ, chị đã chẳng còn gì nữa rồi. Nếu chị không liều một phen... sẽ ôm nuối tiếc suốt đời. Trò gì vậy? Sao chị còn ấu trĩ hơn cả em vậy hả?, Phùng Nhất Phàm giận tím mặt. Cha mẹ ngủ ở phòng bên cạnh, cậu không muốn khơi ra để họ đến đánh cô, bèn đè thấp giọng gầm gừ, Tạ Gia Thụ không phải là thứ gì tốt đẹp cả! Em chính là đàn ông, em có thể không hiểu đàn ông hay sao? Anh ta sẽ không để chị sống bình yên qua ngày đâu! Phùng Nhất Nhất, chị cứ bắt buộc phải vui buồn theo anh ta hay sao? Anh Thẩm Hiên đối với chị tốt như thế, chị không nhìn thấy sao? Phùng Nhất Nhất bị cậu gầm gừ cũng sốt sắng, Thẩm Hiên và Tạ Gia Thụ không giống nhau! Chỗ nào không giống nhau?, Phùng Nhất Phàm dựng đứng lông mày, Chị dám nói Tạ Gia Thụ đẹp trai hơn thử xem. Chị không thích Thẩm Hiên, chị thích Tạ Gia Thụ, Phùng Nhất Nhất nói. Trên thế giới này chỉ có hai loại người, người chị yêu, và những người khác. Hết thảy mọi người đều không giống Tạ Gia Thụ, bởi vì chị yêu anh ấy. Cô gái hai mươi tám tuổi đã không còn trẻ trung nữa, nhưng dáng vẻ ôm gối lặng lẽ cất giọng, ánh mắt nghiêm túc, cố chấp dưới ánh đèn, khiến người ta không đành lòng từ chối. Nỗi bực tức của Phùng Nhất Phàm bị chặn lại nơi con tim đau nhói. Rốt cuộc vẫn là trẻ người non dạ, nói không lại cô, cậu hằm hằm quay đầu bỏ đi. Nhất Phàm!, Phùng Nhất Nhất ngồi lặng trên giường, khẽ giọng gọi cậu, nói, Thân thiện với anh ấy hơn có được không? Em đối tốt với anh ấy một chút, lực cản bên phía cha mẹ cũng nhỏ hơn. Chị đã rất mệt rồi, nếu em thật lòng thương chị, lần sau đừng trợn mắt trừng trừng với anh ấy nữa. Phùng Nhất Phàm nắm lấy tay nắm cửa, quả thật muốn tháo xuống rồi ném đi cho xong! Nhịn một hồi, cậu nặn ra một câu, Em biết rồi! Đúng rồi, thông báo với chị một tiếng, em đã từ chối chỗ thực tập mà chồng chị Tử Thời tìm cho em. Hả?, lần này đến Phùng Nhất Nhất sốt ruột, Em làm sao vậy? Giờ em vào công ty ấy, đồng nghiệp và cấp trên đều không dễ hòa hợp, cũng không có nhiều cơ hội thể hiện. Em đã tìm được nơi thực tập rồi, chị đừng www.vuilen.com 105

lo lắng nữa, chàng trai cố gắng nói xong, lẩm bẩm một câu, Quan tâm đến chuyện của bản thân chị đi! Phòng khách rộng rãi của Tạ gia chỉ thắp đèn trên tường, ánh sáng lờ mờ, rèm cửa sổ được kéo ra. Đêm tối đầu xuân trong lành, trên bầu trời có muôn vì sao, ánh sao rọi vào cửa sổ chiếu sáng thần sắc buồn bã trên gương mặt anh tuấn của người đàn ông trên ghế dựa. Tạ Gia Vân có tiệc tối nên về muộn, bước chân nhẹ nhàng đi vào, trông thấy cảnh tượng này, bàn tay cầm làn váy của cô bỗng siết chặt. Cảnh tượng này, rất giống người cha trong ký ức của cô. Gia Thụ, cô khẽ cất tiếng gọi em trai. Tạ Gia Thụ đặt ly rượu trong tay lên bệ cửa sổ, ngồi dậy, Chị! Sao muộn thế này rồi còn chưa đi nghỉ vậy?, Tạ Gia Vân lại gần, bộ lễ phục màu rượu vang đỏ mềm mại, thướt tha rủ xuống sàn, Nghe nói buổi họp báo rất thành công! Tạ Gia Thụ cười, rót thêm cho mình một ly rượu nữa. Tạ Gia Vân thấy anh uống quá nhiều rượu, nhưng cũng không tiện nói, chỉ hỏi, Em đói không? Chị bảo họ làm chút đồ ăn khuya cho em nhé! Tạ Gia Thụ lắc đầu, cầm ly rượu, đứng dậy đi lên lầu. Lúc đi đến đầu cầu thang, anh bỗng dừng bước, không quay người lại mà đưa lưng về phía Tạ Gia Vân, giọng nói trầm thấp, Em đã ký hợp đồng với cháu gái của Lương Phi Phàm rồi. Tối nay cô nàng cũng đã bày tỏ tình cảm với em. Lương Thị không yếu hơn Trịnh gia, Lương Phi Phàm lại dễ hòa hợp hơn Trịnh Phiên Nhiên. Chị thấy thế nào? Tạ Gia Vân ngẫm nghĩ một hồi, cân nhắc kỹ lưỡng, nói, Cháu gái vẫn xa hơn em gái một bậc. Huống hồ, Trịnh Phiên Phiên có anh trai ruột, vợ của anh ta là nhị tiểu thư của Tông gia, vợ của Trịnh Phiên Nhiên cũng là con gái của Tống gia. Cho nên chị cảm thấy Trịnh Phiên Phiên thích hợp hơn. Nhưng việc này vẫn phải xem ý em thế nào, em thích ai hơn? Bên cầu thang tối mờ, Tạ Gia Thụ mặt không biểu cảm, lặng thinh. Tạ Gia Vân có thể cảm nhận được tâm tình của anh, thầm thở dài trong lòng, nhẹ giọng nói, Gia Thụ, thật ra... Để em suy nghĩ thêm đã, Tạ Gia Thụ cắt đứt ngay lời Gia Vân sắp sửa tuôn trào, Có một số chuyện em vẫn còn do dự, đợi em xác nhận xong, sẽ đưa ra quyết định. www.vuilen.com 106

Chẳng có thật ra gì cả, đây là việc của anh, anh phải gánh vác. Tám năm trước, khi Thịnh Thừa Quang yêu Tử Thời, hủy bỏ điều kiện hợp tác, hủy bỏ hôn ước với Tạ Gia Vân, lúc đó Tạ Gia Vân cũng có người mình yêu, nhưng cô lại do dự. Cha mất sớm, Tạ gia có bao nhiêu người như hổ đói rình mồi Tập đoàn Trường Lạc. Chỉ dựa vào hai chị em cô thôi thì quá yếu ớt, cho nên bắt buộc phải có một người kết thân với gia tộc lớn khác. Tạ Gia Vân nghĩ rằng, nếu cô gả cho Thịnh Thừa Quang, buộc chặt lấy Thịnh gia, em trai cô sẽ không phải gánh vác nỗi khổ này. Ngày đó, Tạ Gia Thụ thề hẹn son sắt, Chị cứ hủy bỏ hôn ước với anh Thừa Quang đi! Chị chỉ cần quan tâm đến việc gả cho Diệp Kỳ Viễn thôi! Tương lai, em sẽ kế thừa Tập đoàn Trường Lạc, em sẽ kết thân! Mọi chuyện cứ giao hết cho em! Chị yên tâm đi! Chàng trai nhiệt huyết với lời thề son sắt của năm ấy nay đã trở thành một người đàn ông tâm tư khó dò. Tạ Gia Vân đã bất lực với anh. Thấy anh bước chầm chậm lên từng bậc cầu thang, bóng lưng vừa cứng ngắc lại vừa cô quạnh, lòng Tạ Gia Vân buồn phiền chẳng an. www.vuilen.com 107