Năm mới nói chuyện cũ Hàn Giang Trần Lệ Tuyền Tôi nhớ mãi một chiều Xuân năm xưa Lời bài hát này, không chỉ khiến cho tôi nhớ về những mùa Xuân thanh

Tài liệu tương tự
Document

Phần 1

Nhà thơ Tô Kiều Ngân - từ đời lính đến Tao Đàn Thi sĩ Tô Kiều Ngân Văn Quang Viết từ Sài Gòn Lâu lắm rồi, tôi không gặp anh Tô Kiều Ngân, mặc dù chúng

Mấy Điệu Sen Thanh - Phần 4

Cảm nghĩ về bố của em – Văn mẫu lớp 7

Phần 1

Cúc cu

Em hãy chứng minh người Việt Nam luôn sống theo đạo lý “Ăn quả nhớ kẻ trồng cây” và “Uống nước nhớ nguồn”

No tile

Thiền Tập Cho Người Bận Rộn

Cảm nghĩ của em về người cha thân yêu

Microsoft Word - chantinh09.doc

Document

Microsoft Word - NGÔI-SAO-ẤY-VỪA-ĐÃ-LẶN.docx

NGƯỜI CHIẾN SĨ KHÔNG QUÂN PHỤC Tam Bách Đinh Bá Tâm Tôi vốn xuất thân trong một dòng tộc mà ba thế hệ đều có người làm quan văn và không vị nào theo b

Code: Kinh Văn số 1650

40. Quân trường Quang Trung Ngày thứ hai mùng 2 tháng 6 năm 1969, khóa 11 Trưng Tập được đưa lên học quân sự tại Trung Tâm Huấn Luyện Quang Trung. Suố

Bao giờ em trở lại

VIETNAM ATTRACTS RECORD LEVEL OF FOREIGN DIRECT INVESTMENT - Asia Pulse

NGÀY TÔI XA QUÊ HƯƠNG Quách Như Nguyệt Tôi có ý định viết về biến cố ngày 30 tháng Tư - một ngày quá ư là trọng đại đối với riêng cá nhân tôi và toàn

Hình ảnh người phụ nữ Việt Nam thời xưa qua bài Tự tình II của Hồ Xuân Hương và Thương vợ của Trần Tế Xương – Bài tập làm văn số 2 lớp 11

Gian

SỰ SỐNG THẬT

CHƯƠNG 1

Microsoft Word - PhongVanTuCongPhung-NguyenThanhTruc-

Em hãy tưởng tượng và kể lại một cuộc gặp gỡ với một trong các nhân vật cổ tích hoặc truyền thuyết

Tình Thương Nhân Loại 1 Điển Mẹ Diêu Trì Rằm tháng sáu Nhâm Thìn, 2012 Nước Việt Nam một miền linh địa Có rồng vàng thánh địa mai sau Nước Nam hơn cả

Microsoft Word - CÔ EM V?

Microsoft Word - hoang hon tren bai bien.doc

Document

Cổ học tinh hoa

TÌNH CHIẾN HỬU. Lam Sơn Ngày xa xưa, lâu lắm, kể ra củng đã hơn 40 năm dài, Lần đầu tiên khi sắp hàng dài để chờ nhận lãnh quân trang, quân dụng. Tôi

Tình yêu và tội lỗi

Phân tích truyện ngắn Những ngôi sao xa xôi của Lê Minh Khuê

Hướng Đi Thiền Sư Lương Sĩ Hằng

CHƯƠNG 1

No tile

Conversation opened

Microsoft Word - trachvuphattutaigia-read.docx

Nguồn (Aug 27,2008) : Ở Cuối Hai Con Đường (Một câu chuyện hoàn toàn có thật. Tác giả xin được kể lại nhân dịp 30 năm

36

Microsoft Word TÀI LI?U GIÁO D?C CHÍNH TR? TU TU?NG P2.doc

Microsoft Word - QUAN AM PHAP

Lão Pháp Sư TỊNH KHÔNG đề xướng Pháp Sư THÍCH TỰ LIỄU kính biên NHẬT MỘ ĐỒ VIỄN TRỜI ĐÃ XẾ BÓNG, ĐƯỜNG VỀ CÒN XA Lớp học tập Tịnh Độ Vô Lượng Thọ Khoa

Đông Giao chau mày, cầm cuốn sách Huy đang xem dở dang để trên bàn lên

Bên lề

No tile

No tile

Tuyển Tập 2018 Chàng & Nàng 277

Pha Lê vừa đi lên phòng , cô bắt gặp Ngọc Bạch đang đứng nơi góc hành lang nói chuyện điện thoại với ai đó

Lương Sĩ Hằng Ðời Ðạo Siêu Minh

Tam Quy, Ngũ Giới

No tile

Phần 1

Microsoft Word - Hmong_Cultural_Changes_Research_Report_2009_Final_Edit.doc

No tile

Bùi Thanh Tiên, Diệu Hương & Hoàng Bạch Mai _ (Đà Lạt Ngày Tháng Cũ_#52)

Kịch bản 7 NHỮNG MIỀN THUNG LŨNG ALPES (Nội dung: lịch sử Hội-thánh) (Thời lượng: 30 phút) (Không gian: nước Thụy-Sĩ vào thời Trung cổ) (Các vai diễn:

Phần 1

Mùa Xuân Nào Cho Em Tôi liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường, mười giờ đúng. Chỉ còn hai tiếng nữa là năm cũ sẽ qua đi để nhường chỗ cho năm mới. Một mù

No tile

No tile

Liên Trì Ðại Sư - Liên Tông Bát Tổ

J

Những Đồng Minh Anh Hùng Harry F. Noyes III FB Hoài Nguyễn Cuộc chiến tranh Việt Nam qua đi hơn 40 năm qua nhưng những luận bàn về cuộc chiến này vẫn

SỰ SỐNG THẬT

Nghị luận về thời gian

(Microsoft Word - C\342y Mu`a Xu\342n Tu` 2003-Hi\352?n ta?i)

SỰ SỐNG THẬT

LỠ CHUYẾN ĐÒ Truyện của Phương Lan ( tiếp theo ) Vòng tay ghì chặt nhớ nhung Quay về bến cũ sóng lòng xót xa Lỡ làng một chuyến đò qua Cỏ đau nắng rát

VINCENT VAN GOGH

Tác Giả: Cổ Long QUỶ LUYẾN HIỆP TÌNH Hồi 12 Giang Hồ Ân Oán Nhóc trọc đầu và Nhóc mặt rổ chẳng phải quá nhỏ tuổi, có lúc hai gã cũng giống người lớn,

KINH ĐẠI BI Tam tạng pháp sư Na Liên Đề Da Xá dịch từ Phạn văn ra Hán văn, tại Trung-quốc, vào thời Cao-Tề ( ). Cư sĩ Hạnh Cơ dịch từ Hán văn ra

Nhung Bai Giang Bat Hu cua Cha - Gioan Maria Vianney.pdf

Tràng Giang

Chương 16 Kẻ thù Đường Duyệt càng hoài nghi, không rõ họ đang giấu bí mật gì. Tại sao Khuynh Thành không ở bên cạnh nàng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì

Tiểu sử Nguyễn Du qua những phát hiện mới TS Phạm Trọng Chánh Nguyễn Du có Truyện Kiều từ năm nào? Nguyễn Du có quyển Kim Vân Kiều Truyện của Thanh Tâ

Đông Giao chau mày, cầm cuốn sách Huy đang xem dở dang để trên bàn lên

Document

Phần 1

VINCENT VAN GOGH

VÀI SUY NGHĨ VỀ : VIỆN NGHIÊN CỨU KHỔNG TỬ TẠI VIỆT NAM Trần Văn Chinh I.- SƠ LƯỢC VỀ KHỔNG TỬ : Khổng Tử ( trtc), người làng Xương-bình, phủ D

Đêm Hoa Đăng Bi Thảm Nguyễn Văn Lập Tái chiếm Quảng Trị xong, Sư đoàn Nhảy Dù tiếp tục đóng chốt trên dãy Trường Sơn làm thành một tuyến dài Bắc Nam t

TRUNG TÂM QLBT DI SẢN VĂN HÓA PHÒNG QUẢN LÝ DI TÍCH CỘNG HOÀ XÃ HỘI CHỦ NGHĨA VIỆT NAM Độc lập - Tự do - Hạnh phúc 1. Tên gọi 2. Loại hình Phiếu kiểm

bendoiquanhiu_2019JUL20_sat

Những Vấn Đề Trọng Đại Của Cuộc Sống

Chuyện Ba Má Tôi và Phố Hàng Đàn Tác giả: Phùng Annie Kim Tác giả là một nhà giáo, định cư tại Mỹ theo diện HO năm 1991, hiện là cư dân Westminster, C

Hà Nội, những Mùa Xuân Phai Lê Hữu Hà Nội yêu, anh vẫn yêu muốn khóc (1) Tôi chưa hề nghe ai nói yêu muốn khóc bao giờ, chỉ độc nhất có một người làm

Microsoft Word - VuDucNghiemAnhToi-VTH-Chuong8.doc

nguoiHSI_2019AUG18_sun

Microsoft Word - DoaHongChoNguoiYeuDau-NXCuong.doc

Hạnh Phúc và Đau Khổ Chư Thiên và loài người Suy nghĩ về hạnh phúc Ước mong được hạnh phúc Chân hạnh phúc là gì? (1) Bốn câu thi kệ này được trích tro

SỐ 112 MÙA THU TEXAS 2019 TRANG 91 Tập Đạt Ma Dịch Cân Kinh Sự tích Đạt Ma Dịch Cân Kinh N ăm 917 (sau Tây lịch), Đạt Ma Tổ Sư từ Ấn Độ sang Trung Quố

Microsoft Word - chotinhyeutronven02.doc

Hãy tả một loài hoa mà em yêu thích nhất

Thiền cơ trong chuyện cười. 1 Tác giả : Lư Thắng Ngạn Dịch giả : Dương Đình Hỷ Nguồn: Hiệu đính: Dharma Dipo Tôi nói : -Th

Phần 1

Ý Nghĩa MàuTrắng Và Áo Dài Trong Đạo Cao Đài I. ÁO DÀI VIỆT NAM QSTS Nguyễn Thanh Bình Khảo Cứu Vụ Cao Đài Hải Ngoại Tòa Thánh Tây Ninh Mỗi khi bàn đế

PICNIC HÈ 2014 TÂY NINH ĐỒNG HƯƠNG HỘI BẮC CALIFORNIA Bài viết: Lê Bình - Duy Văn :ảnh layout Có lẽ đây là là hội đồng hương non trẻ nhất của cộng đồn

Microsoft Word - ptdn1252.docx

Bản ghi:

Năm mới nói chuyện cũ Hàn Giang Trần Lệ Tuyền Tôi nhớ mãi một chiều Xuân năm xưa Lời bài hát này, không chỉ khiến cho tôi nhớ về những mùa Xuân thanh bình cũ, của một thời thơ ấu, mà nó còn khiến cho tôi nhớ mãi về một chiều Xuân trong nhà tù cải tạo của đảng CSVN. Tôi không bao giờ quên một buổi chiều cuối năm 1983, khi nắng sắp tàn trên đồi nương, nhưng chúng tôi vẫn còn làm cỏ lúa ở Đồng Cừ vì chưa đạt chỉ tiêu. Trong đội có người ngất xỉu. Chúng tôi báo công an xin đưa bệnh nhân vào bệnh xá trại nam cấp cứu. Khi bệnh nhân hồi tỉnh, chúng tôi, một nhóm nữ tù cải tạo đưa người bệnh trở lại đồng Cừ để chuẩn bị trở về trại. Khi đi gần đến cổng trại nam, bỗng thấy có hai người trong bộ áo quần tù màu xanh đã bạc màu, người nọ níu lấy cánh tay người kia, đứng ở cổng báo cáo: Thưa cán bộ cho phép hai người xuất trại nghĩa là được ra tù. Thấy vậy, tôi đến góc nhà cùm để xem hai vị đó là ai. Khi đến gần, tôi mới nhận ra đó là Thiếu tá Đỗ Công Hào, thuộc Tiểu đoàn 10 Chiến Tranh Chính Trị, và Thiếu tá Phạm Sĩ Phú là Trưởng phòng 2, Tiểu khu Quảng Tín. Tôi biết anh Hào, trong một lần chuyển gỗ đã bị một cành cây nhọn đâm xuyên bắp chân. Nhưng công an trại không cho đi bệnh viện, cũng chẳng cấp thuốc men gì cả, nên chân anh bị nhiễm trùng làm độc, mâng mủ. Cuối cùng anh đã bị què một chân. Còn anh Phú bị bệnh mắt hột, công an trại cũng không cho chữa trị bằng thưốc, mà lại ra lệnh cho Trung tá Tôn Thất Biên điều trị cho anh bằng cách... châm cứu. Kết quả là anh bị mù cả hai mắt. Sau ba năm bị mù anh mới được phóng thích nhân đạo để về quê ăn Tết. Anh Hào què nhưng còn đôi mắt, tay cầm gậy dắt anh Phú mất đôi mắt nhưng còn đôi chân. Hai nạn nhân khốn khổ dắt dìu nhau bước khập khễnh ra khỏi trại!!! Trước cảnh đau lòng ấy, tất cả các anh ở nhà cấp dưỡng (nhà bếp) và làm vệ sinh đều ngưng làm việc. Những đôi mắt rưng rưng lệ nhìn theo hai anh, cho đến khi bóng hai người khuất hẳn - Dân biểu Trần Công Định đã nói: Một người què dắt một người đui, biết bao giờ mới tới nhà!. Sau này, khi tôi được ra tù, về đến bến xe Tam Kỳ, biết tôi cũng vừa mới ra tù, thì đã được đồng bào ở bến xe kể lại rằng: Trước đây vào một đêm Giao thừa có hai người tù, một què, một đui, đã nằm ngủ trên nền gạch của phòng bán vé. Đồng bào thương cảm mời hai người vào nhà cho đỡ lạnh, cả hai người cám ơn nhưng từ chối và nói rắng họ bị đui, què nên không muốn có mặt trong nhà của bà con vào sáng mùng một Tết. Thấy vậy, đồng bào đã đem trà, bánh, mứt ra tại 1

nền gạch của phòng bán vé, để mời hai anh cùng ăn và trò chuyện suốt đêm cho đến sáng. Khi về Đà Nẵng, gặp anh Đỗ Công Hào, tôi kể lại chuyện đó. Anh Hào cho biết, hai người ngủ ở bến xe Tam Kỳ đêm Giao thừa năm ấy chính là anh và anh Phú. Anh kể: Khi ra trại vì không có tiền đi xe, nên hai anh em tôi đã phải làm khất sĩ nghĩa là anh em chúng tôi phải vừa xin ăn và xin tiền để đi xe. Khi đủ tiền rồi thì hết xe vì là đêm 30 Tết. Nhưng may mắn, có một người dân kinh tế mới dùng xe Honda chở chúng tôi được một đoạn đường, vì thấy chúng tôi khất thực và biết chúng tôi mới ra tù giữa đêm 30 Tết, nên cảm thương, mà cho đi nhờ bằng xe Honda, một đoạn đường. Đến Tam Kỳ thì đã giao thừa. Nhà anh Phú ở Tam Kỳ, nhưng vì mù nên không tìm được, còn tôi lại không biết nhà anh Phú, trong túi không có tiền, đường sá vắng tanh, đồng bào ai cũng ở trong nhà, vì sắp đến giờ Giao Thừa, trời lạnh, không trăng sao, không biết giờ giấc chính xác, thân đui mù, què quặt, chúng tôi không dám gõ cửa đồng bào, vì sợ đầu năm mang cái xui đến cho họ, nên chúng tôi quyết định ngủ lại ở bến xe, chờ đến sáng hôm sau tôi đưa anh Phú về tận nhà, tôi mới yên tâm tìm xe, đi nhờ ra Đà Nẵng. Nhắc đến Anh Phạm Sĩ Phú và Anh Đỗ Công Hào. Nhân đây, tôi xin kể qua về những nỗi Đoạn trường của hai Anh: Trước hết, vì Thiếu tá Phạm Sĩ Phú đang có mặt tại Mỹ, nên người viết không muốn khơi lại những bi thương của Anh, mà chỉ xin ghi lại một phần nhỏ mà thôi. Người viết vẫn nhớ, trong một lần được thăm nuôi cùng lúc với Thiếu tá Phạm Sĩ Phú. Lúc này, bọn Công an trại tù vẫn nghi ngờ Thiếu tá Phú giả mù, nên bình thường khi được thăm nuôi, tất cả người tù đều phải ngồi một bên, gia đình ngồi một bên, ở giữa là một chiếc bàn dài, phía dưới chân có một miếng ván dày và dài, đóng kín dọc theo chiếc bàn, để ngăn cách người tù và thân nhân không đưa tin với nhau bằng đôi chân được. Còn trên mặt bàn, tuyệt đối bị nghiêm cấm không cho bất cứ ai đưa tay ra, để cầm tay thân nhân. Điều này, không có người tù nào dám, vì có tên Công an vũ trang, được gọi là cán bộ dẫn giải đưa người tù đi và về trại, tên này ngồi ở đầu bàn, luôn luôn để mắt theo dõi những cử chỉ của người tù và thân nhân, nếu có ai vi phạm nội quy, thì sẽ bị cúp thăm nuôi, không cho nhận quà, dù nhận quà rồi, cũng bị trả lại cho gia đình ngay lập tức. Trở lại với lần thăm nuôi cùng lúc với Thiếu tá Phạm Sĩ Phú. Như đã nói ở trên, không có một người tù nào được ngồi gần thân nhân của mình. Thế nhưng, lần đó, tôi thấy tên Công an dẫn giải bỗng bảo Anh Phạm Sĩ Phú đến ngồi gần 2

bên cạnh vợ của Anh, rồi tên này đưa mắt nhìn, quan sát thật kỹ phản ứng của Anh Phú; nhưng cho đến phút cuối được gặp vợ, mà tôi thấy ánh mắt của Thiếu tá Phạm Sĩ Phú không hề có một phản ứng nào cả. Về điều này, vào lúc đầu tôi không biết Anh Phú có mù thật hay không; nhưng khi Anh đến ngồi bên vợ của mình, mà đôi mắt Anh vẫn vô hồn như không nhìn thấy gì hết, thì theo tôi, không có một người chồng nào, khi nhìn thấy vợ đang ngồi trước mặt của mình với hoàn cảnh ấy, mà vẫn bình tĩnh như vậy cho được. Thế rồi, kể từ lần thăm nuôi ấy, bọn Công an tin là Anh đã bị mù hẳn rồi, nên Anh mới được Phóng thích nhân đạo cùng lúc với Thiếu tá Đỗ Công Hào, trong dịp Tết. Người viết chân thành xin lỗi Thiếu tá Phạm Sĩ Phú, nếu những lời này, có khơi lại những cảnh ngộ bi thương của Anh. Tôi nguyện cầu cho Anh khỏe mạnh, vui sống trong những ngày còn lại của cuộc đời, để có thể trở về thăm lại cố hương, khi chế độ Cộng sản bạo tàn không còn nữa. Và bây giờ, người viết xin nói về Thếu tá Đỗ Công Hào: Khi ra khỏi tại tù cải tạo đã phải cùng khất thực trong ba ngày Tết, lúc về đến căn nhà của chính mình, thì đau đớn thay, trong nhà của Anh đã có mặt của tên Thượng úy Bộ đội Việt cộng đang sống với vợ của Anh. Trước cảnh ngộ ấy, Thiếu tá Đỗ Công Hào, với tấm thân tàn, chân bị què một bên, phải chống gậy, lại phải đi Trình diện Công an Phường hàng tuần, vì bị Quản chế. Không còn sức khỏe để làm việc nữa. Anh đành phải vào nhà sống chung với vợ và tên Việt cộng, là tình nhân của vợ mình. Sau đó, vợ của Thiếu tá Đỗ Công Hào nói với chồng: Anh phải ký giấy ly dị. Tôi đồng ý bán căn nhà chia đôi cho anh. Nhưng tôi và bốn đứa con phải ở trong nhà này, chừng nào bán được nhà, rồi hãy chia, còn anh một mình đi đâu sống cũng được. Đứng trước hoàn cảnh này, Thiếu tá Đỗ Công Hào không đuổi tên Thượng úy Việt cộng ra khỏi nhà như Thiếu tá Nguyễn Văn Được đã làm, vì Thiếu tá Nguyễn Văn Được từng làm Quận trưởng Lý Tín, nên cách hành xử có cứng rắn khác hơn. Nhưng điều quan trọng, là Thiếu tá Được còn sức khỏe. Còn Thiếu tá Đỗ Công Hào với tấm thân tàn phế, nên đã không suy nghĩ cho đến tận cùng. Thật là đau lòng và đáng tiếc: Đó là việc Thiếu tá Đỗ Công Hào đã uống thuốc độc tự tử. Hôm ấy, tôi đang đạp xe đi mua bán ở Chợ Cồn, Đà Nẵng, thì gặp một số cựu tù cải tạo cùng trại Tiên Lãnh, họ cho biết Thiếu tá Đỗ Công Hào đã chết tại Bệnh viện Giải 3

phẫu, đường Nguyễn Hoàng, Đà Nẵng (Hiện nay, Việt cộng đã đổi thành Bệnh viện Đa khoa, đường Hải Phòng. Người viết đã được nghe quý cựu tù kể: Thiếu tá Đỗ Công Hào tự tử, đem xuống Bệnh viện Giải Phẫu, nhưng quá trễ, không cứu được. Sau khi Anh chết, các Bác sĩ và Y tá đã thấy trong túi áo của Thiếu tá Đỗ Công Hào có mấy dòng chữ: Sau khi tôi chết, xin Bệnh viện và các Bác sĩ, Y tá đừng cho vợ tôi nhận xác, mà xin quý vị hãy bó chiếu, rồi chôn tôi ở đâu đó cũng được. Chân thành cám ơn quý vị. Vì thế, sau đó, các Bác sĩ và Y tá đã đóng góp tiền bạc lại, và mua quan tài, quần áo, để chôn cất Thiếu tá Lê Công Hào tại Nghĩa địa Gò Cà, vùng đất ở phía trên Trung Tâm Huấn Luyện Hòa Cầm Việt Nam Cộng Hòa. Hôm ấy, tại Đà Nẵng, những cựu tù của trại cải tạo Tiên Lãnh, đã báo tin cho nhau, ai biết được, họ đều cùng nhau đến Bệnh viện Giải phẫu, để tiễn đưa Thiếu tá Đỗ Công Hào lên Gò Cà, với những đôi mắt bi thương và đẫm lệ! Kể từ ngày ấy, sau khi đưa tiễn Thiếu tá Đỗ Công Hào, tôi vô cùng tiếc cho quyết định của Anh. Nhưng tôi cũng hiểu được hoàn cảnh của Anh. Vì kẻ đáng trách và đáng khinh bỉ là vợ của Anh. Một mụ đàn bà ác độc, đã đi ăn ở với một tên Việt cộng, quên hết mọi sự, quên mình là con dân của nước Việt Nam Cộng Hòa, bất lương, tàn nhẫn, đẩy người chồng tàn phế, khốn khổ, cùng đường, phải chọn cái chết! Và, một lần nữa, để tạm kết thúc bài này, người viết muốn lập lại những lời mình đã nói với bà Trinh vợ của Thiếu tá Nguyễn Văn Được, Quận trưởng, quận Lý Tín rằng: Tôi đã nói với bà Trinh: - Sao bà ác thế, bà đã bỏ ông ấy trong tù, để đi lấy cán bộ. Bây giờ còn muốn dồn cha con ông vào con đường cùng nữa chứ? Bà Trinh đã trả lời: Tui trả thù ổng, vì hồi xưa ổng có con bồ là con Ca sĩ ở trong Lý Tín. Tôi liền nói với bà Trinh: - Bà nói ổng có bồ. Ở trong đó, tôi biết có một nữ Ca sĩ ở trong Đoàn Hoa Tình Thương, nếu là bồ thiệt, hay chỉ đến Quận đường, trong những lần 4

Đoàn tổ chức Văn Nghệ cho đồng bào xem, vì tôi biết, ngày xưa, các Đoàn Dân Sự Vụ, hay Hoa Tình Thương, khi đến các Quận xa xôi, thì đều phải đến mượn sân của Quận đường vì rộng rãi, để dựng sân khấu, và hát - kịch, trình diễn cho đồng bào xem. Nhưng nếu ông Được có bồ thật, bà không chấp nhận, hay thù ghét ông, thì tại sao bà không bỏ ông ngay lúc đó, rồi đi lấy một người khác hơn ông Được, có phải ngon hơn hay không. Bây giờ, bà nói như vậy, thì có nghĩa là, lúc ấy, bà không dám bỏ ông Được, vì bà sợ con Ca sĩ nào đó, sẽ thay thế bà, sẽ trở thành vợ chính thức của ông Được. Bà sợ sẽ mất hết tất cả, vì lúc ấy, đi đâu, bà cũng được giới thiệu là Phu nhân. Bà đâu có dám bỏ chồng, khi ông ấy là Thiếu tá Quận trưởng. Và bà cũng tự biết, nếu có bỏ chồng, bà cũng không bao giờ lấy được một ai bằng ông Được. May lắm thì lấy tài xế của ông Được mà thôi. Còn bà nói bà trả thù ông Được, thì bà hãy nghe tôi nói đây: Còn bà nói đợi cho đến lúc ông Được vào tù, rồi mới trả thù là chính bà đã biết trước ông Được sẽ vào nhà tù cải tạo. Vậy, bà là ai, mà biết trước như vậy. Có phải bà từng là cán bộ nằm vùng hay như kẻ đang ăn, ngủ với bà. Nhưng bà nói trả thù theo cách này, thì bà quá hèn hạ, đáng khinh bỉ. Trả thù một con người đã bị sa cơ, thất thế, là người đã ngã ngựa. Đạp người dưới ngựa- ngã ngựa là hạng hèn mạt, bỉ ổi, đáng khinh. Bà nói trả thù chỉ là những lời Ngụy Biện mà thôi. Đừng Ngụy biện nữa. Hãy im cái mồm lại, để người đời bớt khinh bỉ và phỉ nhổ vào cái bản mặt của một con mụ đàn bà, là vợ của một Sĩ Quan Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, đã bỏ chồng trong nhà tù cải tạo để đi ăn ngủ với một tên Giặc Việt cộng! Đã đăng trên Bán Nguyệt San Văn Nghệ Tiền Phong: Số 555 - Đặc Biệt TÂN NIÊN Từ ngày 01 đến ngày 15/03/1999 Hàn Giang Trần Lệ Tuyền Chuyển Đến: Thiên Kim Ngày 16/2/2019 www.vietnamvanhien.org 5