No tile

Tài liệu tương tự
Phần 1

Document

Cúc cu

Document

Phần 1


Chương 16 Kẻ thù Đường Duyệt càng hoài nghi, không rõ họ đang giấu bí mật gì. Tại sao Khuynh Thành không ở bên cạnh nàng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì

mộng ngọc 2

No tile

Phần 1

Phần 1

No tile


Cúc cu

Tác Giả: Cổ Long QUỶ LUYẾN HIỆP TÌNH Hồi 12 Giang Hồ Ân Oán Nhóc trọc đầu và Nhóc mặt rổ chẳng phải quá nhỏ tuổi, có lúc hai gã cũng giống người lớn,

No tile

Document

Document

PHẬT THUYẾT ĐẠI THỪA

No tile

Pha Lê vừa đi lên phòng , cô bắt gặp Ngọc Bạch đang đứng nơi góc hành lang nói chuyện điện thoại với ai đó

No tile

Phần 1

Document

Đông Giao chau mày, cầm cuốn sách Huy đang xem dở dang để trên bàn lên

Microsoft Word - chantinh09.doc

Document

Phần 1

Phần 1

MỤC LỤC Lời nói đầu Chương I: TÀI HÙNG BIỆN HẤP DẪN SẼ GIÀNH ĐƯỢC TÌNH CẢM CỦA KHÁCH HÀNG Chương II: LÀM THẾ NÀO ĐỂ NÂNG CAO TÀI HÙNG BIỆN Chương III:

mộng ngọc 2

Phần 1

Bao giờ em trở lại

Tác Giả: Sói Xám Mọc Cánh Người Dịch: Đỗ Thu Thủy HOÀI NIỆM Chương 6 Hai chị em lôi kéo nhau lên lầu, vừa mở cửa đã thấy mẹ Phùng đang ngồi đợi con tr

No tile

Microsoft Word - emlatinhyeu14.doc

Đông Giao chau mày, cầm cuốn sách Huy đang xem dở dang để trên bàn lên

Em hãy tưởng tượng và kể lại một cuộc gặp gỡ với một trong các nhân vật cổ tích hoặc truyền thuyết

Mộng ngọc

CHƯƠNG I

Kể lại một giấc mơ trong đó em được gặp một nhân vật cổ tích

Nhung Bai Giang Bat Hu cua Cha - Gioan Maria Vianney.pdf

Tác Giả: Hoàng Thu Dung MỘT NGÀY MÙA ĐÔNG Phần XVI Thùy Dương và Minh Khánh đi xuống cầu thang. Cả hai vừa vào chỗ lấy xe thì có tín hiệu máy, Thùy Dư

1 Triệu Châu Ngữ Lục Dịch theo tài liệu của : Lư Sơn Thê Hiền Bảo Giác Thiền Viện Trụ Trì Truyền Pháp Tứ Tử Sa Môn Trừng Quế Trọng Tường Định. Bản khắ

Document

Document

Microsoft Word - chotinhyeutronven10.doc

Phần 1

LÔØI TÖÏA

No tile

Thơ cậu Hai Miêng Đêm thu bóng nguyệt soi mành, Bâng khuâng dạ ngọc chạnh tình ngâm nga. Xét trong thế sự người ta, Tài ba cho mấy cũng là như không.

36

Kinh Từ Bi

Microsoft Word - suongdem05.doc

No tile

Tác Giả: Hoàng Thu Dung MỘT NGÀY MÙA ĐÔNG Phần I Thùy Dương đứng một mình trên bãi cát, đưa mắt nhìn xa ra chân trời. Mặt biển xanh ngăn ngắt, trong v

Phần 1

KINH ĐẠI BI Tam tạng pháp sư Na Liên Đề Da Xá dịch từ Phạn văn ra Hán văn, tại Trung-quốc, vào thời Cao-Tề ( ). Cư sĩ Hạnh Cơ dịch từ Hán văn ra

Document

Tải truyện Nàng Không Là Góa Phụ | Chương 17 : Chương 17

Pha Lê vừa đi lên phòng , cô bắt gặp Ngọc Bạch đang đứng nơi góc hành lang nói chuyện điện thoại với ai đó

Khóa LUYỆN THI THPT QG 2016 GV: Vũ Thị Dung Facebook: DungVuThi.HY BÀI 26: CHIẾC THUYỀN NGOÀI XA Chuyên đề: LUYỆN THI THPT QUỐC GIA MÔN NGỮ VĂN VIDEO

Microsoft Word - chotinhyeutronven03.doc

HỒI I:

(SỰ LỰA CHỌN SAI LẦM)

Microsoft Word TÀI LI?U GIÁO D?C CHÍNH TR? TU TU?NG P2.doc

Công Chúa Hoa Hồng

Cúc cu

LỜI NÓI ĐẦU Ebook miễn phí tại : Khi tình yêu đồng nghĩa với đau khổ, nghĩa là bạn đang yêu mù quáng. Khi phần lớn những cuộc trò chuy

No tile

Microsoft Word - Chieu o thi tran Song Pha.doc

Microsoft Word - emlatinhyeu10.doc

Cúc cu

No tile

Microsoft Word - tinhyeuemchon01.doc

No tile

No tile

Phần 1

Chinh phục tình yêu Judi Vitale Chia sẽ ebook : Tham gia cộng đồng chia sẽ sách : Fanpage :


Tác Giả: Cửu Lộ Phi Hương Người Dịch: Lục Hoa KHÔNG YÊU THÌ BIẾN Chương 50 Lửa bùng lên chỉ trong nháy mắt, nhanh chóng lan tới những nơi bị xăng tưới

Phần 1

Từ Mỹ về Rừng Thăm Bạn Lâm Chương Lúc mới đến, tôi hỏi: - Đào hố để làm gì? Anh nói: - Bắt khỉ. Tôi ngạc nhiên: - Bắt khỉ? - Ừ, bắt khỉ. - Để ăn thịt?

Tả quang cảnh sân trường trong giờ ra chơi

NGƯỜI CHIẾN SĨ KHÔNG QUÂN PHỤC Tam Bách Đinh Bá Tâm Tôi vốn xuất thân trong một dòng tộc mà ba thế hệ đều có người làm quan văn và không vị nào theo b

Table of Contents Chương 1: 27 NĂM LÀM CẢNH VỆ CHO MAO TRẠCH ĐÔNG, ĐIỀU KHÓ QUÊN NHẤT LÀ 10 NĂM ĐẠI CÁCH MẠNG VĂN HÓA Chương 2: BÁO CHỮ TO "PHÁO BẮN V

No tile

Việc hôm nay (cứ) chớ để ngày mai

No tile

Tình yêu và tội lỗi

SỰ SỐNG THẬT

No tile

CHƯƠNG I

NGHỊ LUẬN XÃ HỘI VỀ LỐI SỐNG ĐẸP

Document

No tile

No tile

HỒI I:

CHƯƠNG I

Kinh Bat Chu Tam Muoi - HT Minh Le Dich

Bản ghi:

Phần Thứ Hai Lớp Bảy Trở Lại Lớp Bảy Tôi góp nhặt lại những ký ức của lớp sáu nhưng chúng khá mơ hồ. Trái lại, lớp bảy lại hiện ra rõ mồn một trong tâm trí. Cũng đơn giản, bởi vì giờ đây không ngày nào tôi khống sống lại từng cảnh một. Không bao giờ tôi có thể quên. Tôi nghĩ bạn cũng sẽ nói giống tôi. Mới thế, đã làm gì có chuyện gì nghiêm trọng. Chỉ là những lời lăng mạ. Thỉnh thoảng vài cú đánh. Xem nào, vụ giật áo vặt vãnh. Chuyện nhỏ như con thỏ... Chỉ cần nghiến răng chịu đựng, thế thôi. Ngày nhập trường, tôi tiến vào trong sâa, quyết ngẩng cao đầu. Camille đã chuyển đi. Tôi có một mình, nhưng tôi bước đi không ảo tưởng, không sợ hãi, hăng hái với quyết tâm mới: Tôi sẽ chiến thắng. Ôi không! Bọn mình lại ở chung lớp với Mathilde rồi! - Tất cả học sinh ở hàng của tôi kêu lên. Không phải con chuột bẩn thỉu ấy chứ! Nó bị đồng tính đấy. Tất cả lại bắt đầu. Sự sỉ nhục, những cái nhìn chứa đầy thù hằn, mắt tôi hoa đi... Tôi hầu như quên mất. Hãy mạnh mẽ lên, tôi tự nhủ lòng. Bất hạnh lại đeo bám lấy tôi. Tôi vẫn ở cùng lớp với thằng Laurent, Amédée và Samuel. Chúng lại làm bộ nôn ọe mỗi lần nhìn thấy tôi, trong giờ học hay ngoài hành lang. Năm học mới lại bắt đầu. Tao sẽ không để chúng mày lấy mạng tao đâu. Lần này là vấn đề sinh tử. Nếu tôi không tìm được cách tự bảo vệ mình, tôi sẽ quay lại ban công. Và tôi sẽ không để hụt nữa. www.vuilen.com 28

Đi chết đi, Mathilde! Mày nhìn thấy cái đầu mày không? Đồ ăn mày bẩn thỉu! Một hôm, khi đang cúi đầu bước ra khỏi trường, tôi nghe thấy Laurent kêu lên: Mathilde, đúng là một sai lầm của tạo hóa? Mathéo Tôi đã quyết không chịu đựng như hồi lớp sáu nữa. Hiện giờ, tôi đã mười hai tuổi, tôi cảm thấy mình mạnh mẽ. Vào năm lớp bảy này, có một thằng con trai khác gia nhập nhóm bọn nó: thằng Mathéo. Và lẽ dĩ nhiên, nó cũng tham gia chửi tôi. Tao mà như mày, với cái đầu của mày, tao thà trèo lên nóc trường rồi nhảy vào không trung cho rồi! Nhưng nó cũng có điểm yếu. Tôi không nghĩ mọi người đánh giá nó cao lắm. Tôi đã từng nhìn thấy một học sinh trong lớp tụt quần nó trong sân chơi, trước mặt tất cả mọi người. Tôi đã từng chứng kiến sự quấy rối suốt một năm. Khi ấy, tôi biết rằng tôi sẽ không được yên, không có gì ngăn chúng lại được. Tôi không tránh được sợ hãi, những lời lăng mạ lại càng không. Sẽ không ai giúp đỡ tôi cả, chính tôi phải tự lo cho mình, tự chai sạn đi. Cuối mỗi tiết âm nhạc, chúng tôi phải hát đơn ca trước mặt tất cả mọi người. Nỗi kinh hãi của tôi là hiển nhiên. Tôi luôn tìm cách tránh được màn đó. Mathéo thì không có được cái may mắn ấy. Nó đã khóc trước mặt mọi người khi bị hạ nhục vì hát sai bét. Tôi gặp nó ngoài hành lang. Không việc gì phải khóc vì chuyện đó. Hãy nhìn tao đây này, tao phải xấu hổ khi ra đường với cái đầu như thế này, nhưng tao vẫn cứ làm như thế đấy thôi. Nó nhìn tôi với vẻ kinh ngạc. Tôi tự hỏi tại sao nó phải ngạc nhiên chỉ đơn giản vì tôi đang nói sự thật. Rốt cuộc, nó thuộc vào nhóm người đầu tiên lặp lại điều này với tôi. www.vuilen.com 29

Mày ấy à, có thể mày đã rèn được bản lĩnh nào đấy. Tao thì không. Đúng thế - Tôi nhủ thầm - nhưng với cái giá đắt như thế nào chứ? Chó Cái Nhặt lên, con chó cái bẩn thỉu. Trong giờ tiếng Đức, thằng Laurent ngồi phía sau tiếp tục ném bút vào tôi. Kìa, tao bảo mày mà, nhặt lên! Khi tôi không nghe lời, nó lại dùng compa hoặc bút đâm vào lưng tôi. Tôi đành làm cho yên chuyện. Nó phá lên cười, trước khi khích lệ tôi bằng giọng mỉa mai. Ngoan lắm! Chó ngoan. Biết nghe lời đấy. Đến nước này tôi nổi điên rồi. Tôi đáp. Mày thấy tao khổ sở thì mày sướng lắm hả? - Một hôm tôi vặc lại nó, mắt vằn lên giận dữ - Mày sướng tửng lên, đúng không?! Chưa đầy một giây sau, cái compa cắm vào cột sống tôi buốt nhói. Tôi khuỵu xuống phía trước vì tác động của cú sốc. Tôi nghiến răng nhăn nhó. Kẻ tử đạo tội nghiệp! Khi chuông vang lên, nó đi theo tôi dọc hành lang, dùng chân đá vào mông tôi. Mày có biết mày đang đánh vào đâu tao không? - Tôi hỏi nó. Có chứ, cố tình đấy! Một hôm, nhớ lại tài nuôi tôm của tôi, nó tìm ra câu chửi độc đáo hơn các câu khác: Mày quay tay với bọn tôm của mày! Câu đó nghe có vẻ vặt vãnh và thậm chí hơi nực cười, nhưng nó lại trở nên nặng nề trong phần tiếp theo của câu chuyện, vì nó bị lặp đi lặp lại bởi tất cả mọi người và trở thành một trong những câu lăng nhục tần suất nhất. www.vuilen.com 30

Điều tệ hại nhất, hay nực cười nhất là lần đầu tiên thằng đó phun câu đấy ra, tôi thậm chí không biết nghĩa của nó là gì và ngây thơ hỏi lại nó. Cái gì? Mày ngu ngốc đến mức không biết cái đó à?! Nó cười sằng sặc trước khi bô bô cái tin đó cho đám bạn của nó. Bọn chúng có vẻ rất khoái trá. Cuối cùng, do tôi nằng nặc hỏi, tôi có được mô tả chi tiết từ thằng Laurent: Hê, mày thấy không - Nó vừa nói vừa chìa ngón tay ra làm hiệu - khi mày cho ngón tay vào cái của mày ấy! Tôi nín bặt. Tôi nghĩ rằng kiểu gì tôi cũng tìm được cách đáp trả. Kháng Cự Tôi nghe nhạc và sức ăn của tôi ngày càng nhiều, tôi bắt đầu mập lên - tăng tổng cộng sáu cân. Kỳ nghỉ hè cũng mang lại cho tôi sức mạnh, nhưng thật không may, sức mạnh ấy cứ lụi dần sau từng tuần. Bị giễu cợt khắp nơi, không ngừng bị lăng mạ và hạ nhục, hàng ngày bị coi như khuyết tật và trì độn, tôi thành ra thấy ngờ vực về năng lực trí tuệ của mình. Tôi thậm chí bị tẩy não và trở nên đồng quan điểm về nhan sắc xấu xí của tôi. Thật may là những bài kiểm tra tâm lý được thực hiện hồi tôi còn bé đã cho thấy tôi là một EIP, hay nói cách khác, tôi là một tài năng bẩm sinh với chỉ số IQ vượt qua 155 trong lình vực ngôn ngữ. Tôi nhớ lại điểm đó để tự trấn an mình. Không, tôi không ngu si đến vậy. Có thể về mặt thể chất, tôi không thích nghi nhưng tôi tự nhủ rằng mình có một sức mạnh khác. Thế là tôi suy nghĩ cách tự vệ cho cái đầu của tôi. Cảm hứng đến với tôi khi nhớ đến tác phẩm bộ ba Loài kiến của Bernard Werber mà mình đã đọc vào kỳ nghỉ hè. Hãy chống lại kẻ thù bằng vũ khí của chính hắn. Hãy sử dụng nó để tấn công những đặc điểm từ chính mã tham chiều của hắn 1. Khi có xung đột vị ngôn, hài hước chính là vũ khí hữu hiệu nhắt 2. Tôi nhớ lại cảm giác sức mạnh tuyệt vời mỗi lần tôi hạ bệ được chúng. Giải pháp hiện ra trong tôi rõ nét. Tôi không thể ngăn chặn cái địa ngục của tôi nhưng tôi đã quyết cải tạo nó. Tôi phải đẩy tốc độ. Làm chúng choáng váng www.vuilen.com 31

trước khi chúng đo ván tôi, hạ nhục tôi, phải tước hết quyền ưu tiên, bẻ hết các tay móc, chặn trước từng lời của bọn chúng. Tôi sẽ sử dụng vũ khí duy nhất mà tôi có: ngôn từ. Không đủ khả năng loại bỏ đi khổ hình của mình, tôi sẽ tự vệ bằng cách khác. 1. Bernard Werber, Cách mạng của loài kiến, nhà xuất bản Al-bin Michel, 1996. 2. Ibid trích dẫn. Thư Ý tưởng gửi thư cho chúng đến với tôi khá tự nhiên. Tôi biết địa chỉ của chúng. Ngồi trước màn hình viết thư cho chúng giúp tôi mạnh mẽ hơn. Tôi không phải đối diện với những ánh mắt giễu cợt của chúng. Trên Gmail, tôi nói lại với Laurent là tôi không biết về động từ quay tay. Tôi không tin thứ đó tồn tại, tôi đóng vai đứa ngốc trong hi vọng nó thấy vui mà giải thích cho tôi. Nó sẽ ngã sấp mặt, thất vọng vì sự ngu ngốc của tôi. Quay tay chính là thế đó Mathilde rất sốc, đến mức tao không tin là mày lại ngu ngơ đến thế... Chia buồn nhé... Lúc nào cũng ngu ngốc... Tôi ngồi trước màn hình, mỉm cười. Thật dễ dắt mũi chúng theo ý tôi. Đây là lần đầu tiên kể từ rất lâu rồi tôi mới dám đương đầu với nó. Cậu có biết những lời nói của cậu nhiều khi rất ác độc không, [Laurent]? Tớ trích dẫn nhé: đi chết đi, sai lầm của tạo hóa. Có phải cậu thực sự muốn tớ chết không? Không ai trong số các cậu nhận ra hậu quả của kiểu lăng mạ ấy à? [Laurent], tớ hi vọng ít nhất cậu cũng cảm thấy vui. Cậu thật bạo ngược, không còn từ nào khác. Nhưng cậu không thấy như thế là đủ rồi à? Coi chừng cậu sẽ bị ám ảnh đó. Dừng lại đi. Chúng tôi trao đổi nhóm với hai đứa bạn của nó nữa. Thằng Amédée đã đáp lại tôi. Đâu tao chứ Mathilde dù sao mày sẽ thay đổi. www.vuilen.com 32

Tạm dịch: Đâu Mathilde, tao hiểu chứ, nhưng dù thế nào, mày cũng sẽ thay đổi. Nó ám chỉ đến vụ phẫu thuật hàm trong tương lai của tôi. Nếu tôi hiểu đúng, thì nó sẽ còn giễu cợt tôi cho đến khi khuôn mặt tôi thay đổi. Nhưng trước đó thì sao? Hai năm? Cậu nghĩ là tớ có thể chịu đựng được những câu ác hiểm của cậu trong suốt ngần ấy thời gian hay sao? - Tôi hỏi nó. Phải, có nghĩa là tao sẽ còn chửi mày hơn nữa, trước khi mày làm lại cái mặt. Lý luận của nó khiến tôi ngỡ ngàng. Nó thú nhận không ngượng ngùng rằng hàm răng khiếm khuyết bẩm sinh là lý do duy nhất chúng nổi giận. Chẳng lẽ nó không thấy độ khùng của chính nó hay sao. Dĩ nhiên, ngay ngày hôm sau nó lại bắt đầu thóa mạ tôi. Kể từ lúc đó, mỗi ngày sau khi bị chửi rủa, tôi lại dội bom thư cho chúng vào buổi tối. Nhờ vào việc viết ra, tôi đã dẫn chúng vào lãnh địa của mình. Đến lượt tôi có thể nhắm vào chúng mà không sợ những cú đòn. Ở đây, tôi mạnh hơn. Và thực ra tôi có thể giải thích. Có thể nói rằng, mỗi phút trong đời tôi đều là địa ngục, nhưng nó không thể làm tôi câm nín, không nghiền nát tôi, không hủy hoại tôi trong im lặng được. Chẳng mấy chốc, tôi đã gửi hàng trăm lá thư. Một Người Khác Không phải vì chúng sai mà vì chúng có lý. Chúng không chịu hiểu là tôi đau khổ và cuối cùng tôi đành từ bỏ ý định làm cho chúng hiểu và yêu mến mình. Tôi mất hết hi vọng được chấp nhận, được tôn trọng. Dần dần, nỗi đau thế chỗ cho cơn cuồng giận, tự phá hủy. Tôi hiểu rất rõ là chúng đang tuổi dậy thì và tất cả những gì động chạm đến tình dục đều làm chúng vừa ghét vừa tò mò. Rất khó để ngăn cản hay làm chúng chùn bước. Ở tuổi mười hai, kiến thức của tôi về lĩnh vực này rất hạn chế, từ vựng eo hẹp, nhưng tôi biết đôi ba từ có thể sử dụng một cách dễ dàng để đánh bại chúng. Một hôm, tôi gửi cho chúng một lời mời vào một cuộc truy hoan. Thư của tôi làm chúng sợ hãi một cách bất ngờ. Thế là tôi quyết định viết thêm những e-mail khác. Tôi không khóc nữa, tôi cười. www.vuilen.com 33

Ngay lúc ấy, tôi thực sự thoát khỏi thực tế. Dường như đó không còn là tôi - người gửi những e-mail đó nữa. Sự hưng phấn xâm chiếm tôi. Tôi cảm thấy nhẹ bẫng, vượt lên trên tất cả. Như thể tôi được nhân bản, tôi biến thành người khác có thể kháng cự và khiêu khích chúng. Khi đó, tất cả với tôi giống như phép toán học. Tôi càng đi xa, chúng càng khó bắt được tôi. Tôi đánh mất mình, nhưng tôi chiến thắng. Chết hay thoát khỏi địa ngục. Tôi đã lựa chọn. Quyền Lực Dìm chúng trong những bức thư cũng là một hình thức tự hủy diệt. Tôi phải tìm cách khiến con chuột mít ướt bẩn thỉu và không có khả năng tự vệ biến mất hoàn toàn. Một tôi mới sẽ không bao giờ làm con hươu bị hành hạ tội nghiệp nữa. Cái con người mới đó, không chấp nhận làm nạn nhân mà có đủ khả năng đương đầu với những kẻ tấn công mình, tôi biết tất cả mọi người sẽ ghét con người đó nhiều hơn. Cô ta khơi lên nhiều sự căm ghét hơn... Nhưng chí ít, cô ta biết tại sao người ta ghét mình. Ít nhất cũng có một lý do. Tôi không chịu đựng được nữa, tôi sẽ hành động. Chúng tôi vừa học xong giờ âm nhạc. Tiếng chuông điểm giờ ra chơi vang lên. Mathéo vừa gọi tôi là con sứa. Tôi phải thú nhận rằng những câu châm chọc của nó không hề thiếu độc đáo. Mày biết không, tao không sợ lũ sứa đâu! Mày cắn tao cũng chẳng ích gì. Tôi không hiểu câu của nó, nó cứ tiếp tục lượn vòng quanh tôi nên cuối cùng tôi đáp: Nếu tao cắn thật mày có biết sẽ vào đâu không? Nó im bặt ngay tắp lự. Miệng nó há hốc và nó tỏ ra kinh ngạc tột độ. Thế là nó lẩn biến vào cầu thang vì nỗi sợ hãi thật sự mà tôi không mảy may nghi ngờ một giây. Aaaa? Đừng có lại gần tao! Mày là đồ kinh tởm! Có thể nói là tôi đã thành công trong việc làm nó khiếp hãi. Tôi vẫn còn thấy rụng rời về điều đó. Phải chăng chỉ cần những điều rất nhỏ cũng khiến chúng để tôi yên? Tình huống ấy khiến tôi vui quá, niềm hưng phấn một lần nữa ào đến. Tôi phá lên cười. www.vuilen.com 34

Tôi quyết định tiếp tục như thế, còn phải làm nó khó chịu hơn nữa. Mathéo! Lại đây! Tôi vội vã chạy đến sau nó. Nó quay lại và kêu lên khiếp hãi, tạo thành tiếng vọng dài trong hành lang. Tớ sẽ hiếp cậu! - Tôi còn trêu tiếp. Nó lao vào sảnh, lấy hết sức bình sinh hét to. Tôi thấy nó hấp tấp lao đến chỗ đám bạn đang sửng sốt với sự xuất hiện của nó. Cứu với! Cứu với! Mathilde muốn ăn hiếp tao! Giúp tao với! Lập tức có cuộc hỗn chiến. Trong giây lát, khoảng mười lăm đứa con trai thân hình to con hơn tôi, bắt đầu chạy tứ phía kêu lên: Cứu! Cứu! Con đồng tính đến rồi! Ôi, tao muốn ói rồi! Tôi lao về phía sân để chơi trò rượt đuổi. Mỗi lần tôi bắt được một đứa - Tất nhiên chúng cũng nhanh hơn tôi - những thằng khác lại vây lại đánh tôi. Đấy là lần đầu tiên nhiều người đánh tôi đến vậy. Gần như tất cả đám con trai trong lớp cộng lại. Nhưng tôi không cảm thấy đau đớn gì. Tôi cười. Bạo Hành Tập Thể Bạo lực chỉ có nước tăng thêm. Kể từ lúc tôi quyết định sẽ không tiếp tục chịu đựng nữa, tất cả những đứa trước đây thóa mạ tôi hay chỉ cầm lòng ghét tôi, thì giờ bắt đầu đánh đập tôi thường xuyên hơn. Thường phải đến hai mươi đứa. Một buổi sáng, có tiếng xe ga kít lại ngay sau lưng và cơ thể tôi tự động đông cứng lại trước tín hiệu đó. Một thằng con trai ngồi trên nhanh như chớp đá cú đầu tiên cực mạnh rồi lao đi, nhập đàn với đồng bọn đi cùng nó. Sau đó, những tiếng hò la vang lên và cả đám lao vào đánh tôi. Chẳng khác một kiểu nghi lễ. Nó bị điên đấy! www.vuilen.com 35

Từng đứa một vừa đánh tôi vừa khuyến khích nhau lấy lượt. Những cú đạp chân vào đầu gối. Tôi nghe thấy tiếng cười và những tiếng hô vui sướng. Nó thật ngu ngốc Tao chưa từng thấy đứa ngu như thế bao giờ! Tự đi mà phục vụ mày đi? Không được khóc, không được khóc, không được khóc. Tuy nhiên, vào những lúc ấy, tôi gần như đạt đến một đang hoàn toàn siêu thực. Tôi như một kẻ nhân bản. Không phải chúng đánh mày đâu. Cái suy nghĩ ấy ghim vào tâm trí tôi. Không, trận đòn không liên can gì đến tôi. Chúng đánh cái con bé điên khùng, đứa vừa lao vào chúng vừa hú và nói những từ tục tĩu. Một vai mà tôi sắm mà thôi. Sức mạnh toàn năng lại quay trở lại. Chúng không nhận ra rằng chính tôi mới là người kiểm soát tình hình, vì chính tôi khiêu khích chúng hay sao? Tôi cũng không tài nào hiểu được tại sao hôm nay tôi có thể một mình chống lại tất cả chúng. Điều duy nhất tôi có thể nói là tôi đã thành công. Tôi cười. Tôi nhấm nháp từng cú đòn của chúng. Tôi đương đầu với những kẻ tấn công mình. Tôi sẽ chặn trước những câu chửi rủa đang chờ đợi mình như mọi khi. Tôi tiên liệu mọi lời đáp trả. Nhờ cách này, tôi không sợ nữa. Mọi cảm xúc của tôi đang ngủ yên. Tôi cười thường xuyên hơn. Một hôm, tôi chợt phát hiện chúng đang đi phía trước mình. Hơi thở của tôi nghẹn lại. Chúng sẽ phát hiện ra tôi ngay tức khắc và tôi sẽ không thoát được. Tôi làm sao đây? Tôi hít một hơi thật sâu để lấy can đảm. Thật may, cảm giác nhẹ bẫng đến cứu cánh cho tôi. Tôi không thấy mình là Mathilde nữa. Người ta không thể sợ khi nó không tồn tại. Sức mạnh không phải là thứ bạn có nhưng là thứ kẻ địch nghĩ bạn có. Tôi liền lao vào phía sau chúng và kêu to. Những khuôn mặt sững sờ. Chúng kinh ngạc nhìn trân trân một con bé cao chưa đến một mét sáu đang lao vào chúng. Chúng tất tả chạy trốn. Biết tôi không tài nào bắt được chúng, tôi mới dừng lại. Nhưng chúng nó thì vẫn còn tiếp tục chạy, ngay phía trước trường. www.vuilen.com 36

Con Điên Từ đó, tôi bị đánh mỗi lần tôi chạm phải một ánh mắt nào đó. Vì tự nhân bản để khỏi chịu đau khổ, do bị hắt hủi bởi tất cả mọi người, bị lặp đi lặp lại mỗi ngày là tôi bị điên, đến mức chính tôi cũng tin như thế. Trong giờ nghệ thuật tạo hình, tôi ngồi giữa thằng Samuel và Victor. Thằng Victor không học cùng tôi hồi năm lớp sáu, nhưng đã sớm có thói quen đánh tôi. Nó thường đi theo hội bạn. Hai thằng khoái trá đá chân tôi phía dưới gầm bàn. Victor lấy đồ đạc của tôi, sau đó truyền khắp cả lớp. Sổ liên lạc của tôi chu du vòng quanh lớp không biết bao nhiêu lần. Chúng cười ré lên khoái chí. Nhưng giờ thì tôi biết phải làm sao: Tôi vươn tay về phía vai chúng, làm ra vẻ muốn ve vuốt chúng. Miệng cười lớn, tôi cất cái giọng chòng ghẹo: Đến đây đi, tối nay tớ sẽ tổ chức một buổi hoan lạc! Tớ thề với các cậu là tớ yêu các cậu, các cậu sẽ được chào đón nồng nhiệt! Những kẻ đáng thương đó suốt giờ học phải kéo ghế tránh con bé điên càng xa càng tốt. Thầy giáo cũng không phản ứng gì. Thầy chắc không nhận ra trò đó ngay được. Mỗi lần có đứa đứng lên nộp bài hay đi vứt cái gì vào thùng rác, nó lại gõ vào đầu tôi lúc ngang qua. Cả lớp rào rào. Cón đ* bẩn thỉu! Đúng ra là con chuột bẩn thỉu? Hớn nữa, nó còn bị đồng tính! Mày nhìn cái gì đấy? Nhìn bằng răng à?! Mày không có cảm giác đáng thương à? Trong sân, thằng Amédée hỏi tôi: Mày đã làm cái đó bao giờ chưa? Chưa. Thường thôi, mày quá sợ cái bên trong của mày! Tao ấy à, tao đủ trí tuệ bắt đầu từ lên bốn nhé! - Thằng Laurent bồi thêm. www.vuilen.com 37

Với những ai ngạc nhiên về độ thô tục của tôi, nó giải thích như đúng rồi rằng: Trước đây con đó cũng bình thường thôi, nhưng từ khi gặp con Camille, chúng mày biết con bé hôi hám đó còn gì, nó để bị thao túng rồi. Giờ cái khoản sex của nó tiến bộ hơn tắt cả mọi người. Không ai vặn vẹo gì cái mớ lý thuyết hùng hồn của nó, cũng không ai hiểu được tại sao tôi lại làm như vậy. Có những lúc, ngay cả đã tận sức tưởng tượng, tôi cũng không đóng nổi vai diễn của mình. Những ngôn từ tôi phát ra khiến chính tôi cũng lợm giọng. Thế là tôi cố thử cách khác: cư xử một cách cực phi lý. Thoát khỏi mọi logic. Nói những thứ không ra đầu ra đũa. Con người vốn sợ những gì họ không hiểu. Tôi gần như chồng lại cả lớp. Tôi như đang đi thăng bằng trên một sợi dây. Nhưng chỉ cần tìm được cách thức đúng, những từ liên kết thật tốt là khiến tôi biến thành một dạng ngốc nghếch hoàn toàn, như khi bắt chước một con rồng chẳng hạn. Chính cuộc chiến đầu hàng ngày đòi hỏi tôi phải có rất nhiều tưởng tượng. Có những khi tôi không tài nào chiến đấu nổi. Giống như cái ngày chúng vật tôi ra hành lang, áp vào tủ đựng đồ, rồi lần lượt đánh tôi điên cuồng. Con điên bẩn thỉu! Con bệnh đao! Con tâm thần! Thằng Victor làm đầu gối tôi chảy máu. Thằng Laurent lấy đà rồi lao về phía tôi, dùng hết sức thúc nắm đấm vào bụng tôi. Tôi phải cầu xin hai đứa do quá đau đớn. Chúng cười nhăn nhở. Lần đó, mọi phòng ngự không bảo vệ nổi tôi. Tối hôm đó tôi lại khóc, suốt hàng giờ. Bụng tôi đau nhói. Phải mắt nhiều ngày mới đỡ. Thứ hai tuần tiếp theo, thằng Laurent sáp lại gần tôi. Thế nào Mathilae, mày có đau vì cú đấm lần trước của tao không? www.vuilen.com 38

Nó lại bắt được tôi trong hành lang. Tôi thấy mặt nó sáng lên vì khoái chí, tận hưởng vẻ thảm bại của tôi. Có. Thường thôi, mày thấy không? Tao lấy đà bá cháy và đánh mày cực mạnh. Nó khiến cả tay tao cũng bị đau đây. Ấn tượng thật! Chắc mày phải đau lắm! Tao tự hào về cú đánh ấy quá! Nó lại chà xéo lên nỗi đau của tôi. Joachin Chúng tôi học môn sân khấu. Đề bài là chúng tôi phải diễn một màn bi kịch. Tôi tham gia một cách tình nguyện, bịa ra một gia đình phải trải qua tất cả những thảm cảnh có thể tưởng tượng ra được. Cả lớp há hốc miệng ngạc nhiên. Không ai hiểu tầng nghĩa thứ hai. Sau đó, tôi nghe thấy một điệu cười kèm theo một câu nói thốt lên: Đó là cái gì thế? Tôi quay đầu về phía tác giả câu nói. Nó vọng đến từ phía cuối lớp, gần chỗ Laurent. Nhưng không phải Laurent. Đó là một học sinh khác. Cậu ta cười khanh khách và tôi cảm thấy vui vì ai đó, ít nhất một người, đã nắm bắt được ý tứ hài hước của đoạn kịch. Tôi đưa mắt tìm khuôn mặt ấy. Tim tôi nhảy dựng lên. Joachin. Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ta. Tia Hi Vọng Khi thằng Mathéo chỉ lên chỗ nóc trường, ý nói để tôi nhảy xuống, tôi đã cắt rụp luôn. Tao thử rồi. Cái gì? Tôi nhận thấy nó khá ngạc nhiên. Tao đã từng nghĩ đến việc tự sát. Tao không thể chịu đựng được người ta chà đạp mạnh thêm nữa, thế là tao đã ra ban công. Suýt nữa tao đã nhảy xuống. www.vuilen.com 39

Thật không? Các bạn sẽ không tin liệu tôi có viết đúng những gì đã xảy ra hay không, nhưng tôi có thể đảm bảo với bạn rằng nó bắt đầu đồng cảm với tôi hơn. Nó khuyên tôi nên nói chuyện với bố mẹ. Thậm chí nó không nhận ra điều đó có thể dẫn đến việc tố cáo chính nó. Tôi đang sống trong một bối cảnh hoàn toàn siêu thực. Một mình phải che giấu những chuyện như thế thật nặng nề. Mày phải nói ra chứ, bố mẹ mày không phát hiện ra điều gì à? Không. Không thể được. Tao giấu họ tất cả mọi chuyện. Dù sao, bố mẹ mày cũng chẳng bình thường. Tao lấy làm tiếc, nhưng mày đau đầu gối suốt một tháng như vậy mà họ không đưa mày đi gặp bác sĩ thì... Một bên đầu gối của tôi quả là rất đau do bị đánh. Chuyện đó cũng hay xảy ra. Bố tôi thường phát hiện ra những vết bầm nhưng vì tôi sống với mẹ nên ông không thể biết hết mọi chuyện hàng ngày. Với mẹ thì tôi giấu dễ như bỡn. Tôi lấy cớ quyền riêng tư để không thò cái chân ra. Khi bị những vết thương nặng hơn, phải đi gặp bác sĩ, tôi đổ cho là bị va vào cây hay khi lên ngựa. Dù sao, tôi cũng tỏ ra rằng đám bạn không thể làm đau tôi đến mức đó. Chúng tôi nô đùa đúng mực. Tôi tránh nhắc đến mối liên hệ với thói bạo lực của chúng. Điều làm tôi ngạc nhiên nhất trong câu trả lời của Mathéo là sự cự tuyệt của riêng nó. Dù những trận đòn làm tôi đau đớn, dù tôi không nói ra, nó cũng không mảy may bận lòng. Xin lỗi vì trước đó kích tôi đi tự tử lại càng không. Tôi ngạc nhiên nhưng dù sao tôi vẫn thấy vui vì có cuộc trao đổi này. Nó đã lắng nghe tôi... Giờ thì tôi đã hiểu tại sao cô bạn ngày nào tại thổ lộ nỗi thống khổ của cô ấy với tôi, hồi đi cùng xe năm lớp 6, đơn giản vì tôi đã nói chuyện tử tế với bạn đó. Chỉ một bàn tay đưa ra cũng mang hình hài một phép màu. Ngay cả khi đó là bàn tay của một kẻ tấn công ta. Nhưng dù thế nào, mày cũng nên dừng những trò rồ dại lại. Nó chàng thay đổi gì cả, ngược lại thì có. Tao biết, nhưng chỉ có như thế mới bảo vệ được tao. Tao không thể để bị đối xử như một con chuột bẩn thỉu nữa. Mày thực sự nên nói chuyện này với ai đó... Cuối cùng, có vẻ nó cũng nhận ra vấn đề. Tôi không nghĩ chỉ một tâm sự như vậy, mình lại được an ủi nhường ấy. Tôi không muốn chết nữa. Giá tồn tại www.vuilen.com 40

một người biết và hiểu chuyện thì thứ còn lại liệu còn quan trọng nữa không? Cuộc đời tôi bỗng thấy bừng sáng. Nhưng than ôi, thái độ mở ngoặc ấy chẳng kéo dài quá một ngày. Nó lại quay lại với tôi ngay hôm sau: Mathilde, mày xấu thôi rồi! Răng mày khiến người ta muốn nôn ọe! Đừng ai nói với tôi rằng, nó không biết nó đang làm gì... Giúp Đỡ Một hôm, một điều phi thường đã xảy ra. Chúng tôi đang trong giờ học tiếng Anh. Khi thầy giáo đặt một câu hỏi mà tôi không sao trả lời được, lập tức dấy lên trò cười cho cả lớp. Joachin khi đó quay lại phía tôi và thì thào: Thế đấy! Nó chìa tay ra hiệu con số 2, tương ứng với đáp án câu trả lời. Tôi không hiểu, tôi nhìn nó, từ chối chấp nhận chuyện đang diễn ra. Không thể được. Không thể có chuyện cậu ta đang... giúp tôi được? Nhưng đó là sự thật. Tôi đã hiểu ra quá muộn. Cả lớp chuyển sự chú ý sang mắt học sinh khác. Nó thở dài, bực bội vì tôi không nắm bắt cơ hợi ngay lập tức. Còn tôi, tôi vừa mới lờ mờ hiểu những gì vừa diễn ra. Ai đó đã tìm cách cứu giúp tôi. Phép Màu Đó là một trong những ngày không bao giờ quay trở lại. Chúng tôi đang học giờ tiếng Đức. Tôi đang tuyệt vọng níu giữ mình, thì một phép màu xảy ra. Joachin - Thầy giáo ra lệnh - Nếu quên vở bài tập thì em đến ngồi cạnh Mathilde. Tôi nhìn thay cậu ấy đứng dậy, như trong một giấc mơ, rồi ngồi xuống chiếc ghế trống rất tự nhiên. Tuy nhiên, tôi vẫn chắc mẩm chờ đợi một cú đạp chân hay câu chửi nào đó. Nhưng đã không xảy ra chuyện gì hết. www.vuilen.com 41

Không. Cậu ta bắt đầu nói chuyện tử tế với tôi. Khi tôi nói với cậu ta rằng tôi không biết nói tí tiếng Đức nào và vì thế tôi không làm được bài tập, tôi cũng không bị đối xử như một đứa tâm thần ngu ngốc. Thế thì phải nói ra chứ. - Cậu ấy đáp và nở nụ cười. Rồi cậu ấy làm bài tập thay tôi. Tôi sững sờ. Tôi không biết cậu ta bị dẫn dắt bởi loại cảm xúc nào. Niềm vui, sự biết ơn, ngạc nhiên, nỗi sợ hãi hay cảm giác tội lỗi? Sao cậu ta lại không để ý đến chuyện tôi là ai. Tôi đâu có quyền nói chuyện với cậu ta. Chắc chắn không phải cậu ta, người mà tất cả đều ngưỡng mộ. Theo thông lệ, tất cả mọi người đều tuân theo tôn ti trật tự. Chỉ dạng cặn bã trong lớp mới chấp nhận lại gần tôi. Nhưng cậu ấy lại được coi là một trong những cậu chàng đẹp nhất lớp. Thế thì tại sao? Không biết cậu ta có nhận ra sai lầm của mình ngay lập tức không? Không, không thể được, tôi đang mơ. Tất cả sẽ sụp đổ hoàn toàn trong một lát nữa thôi. Laurent ngồi ngay sau chúng tôi, và tự tôi cũng biết, một lúc nào đó nó sẽ leo lẻo cho Joachin biết tôi là ai. Tuy thế, tôi vẫn nói chuyện cùng cậu ta. Thậm chí tôi còn làm cho cậu ta cười. Tôi như đang sống trong một khoảnh khắc phi thời gian, trên cả hiện thực. Không ai đùa vui với một kẻ như tôi. Tôi ước giờ học đó kéo dài mãi mãi, như thể cuộc sống ngày xưa của tôi sống dậy, khoảnh khắc ngắn ngủi, hồi đó, người ta cười với tôi, yêu mến tôi. Cậu ta làm trỗi dậy tất cả. Nỗi buồn một ngày nhận ra cuộc sống là thế nào. Trước khi rơi vào bi kịch này, tôi cũng giống như những người khác. Trước đây... Trong đôi mắt màu hạt dẻ kia, tôi không đọc được chút ác ý nào. Với cái cách cậu ta cười và từ những gì tôi đọc được, giá tôi có thể khóc, giá có một từ có thể miêu tả tất cả nỗi đau trong lòng tôi... Chuông reo. Cậu ta rời đi. Ngày 8 Tháng 12 Một buổi tối tháng 12, khoảng một tuần sau sự kiện bài học tiếng Đức, học sinh trong lớp dự định tụ tập. Chúng muốn đến lễ hội ánh sáng của khu phố, www.vuilen.com 42

cùng với những học sinh của trường ngoài. Thằng Amédée mời tôi qua email. Tôi không hiểu lý do là gì. Sao có thể như vậy được? Tại sao chúng muốn có sự góp mặt của tôi? Trong một lúc, tôi nghĩ chắc nó nhầm. Thời đó, tôi luôn gửi cho nó ít nhất hàng tá tin nhắn mỗi ngày vì tôi không tìm được cách nào khác để chống lại nó. Chắc nó nhầm. Nhưng không. Khi tôi trả lời trên nhóm có tất cả những đứa đến dự, không ai phản đối. Có thể nói, chúng đã chấp nhận tôi. Tôi còn nhớ tôi đã cảm thay hạnh phúc như thế nào. Nếu chúng muốn tôi đến thì tôi không cần đóng vai ác nữa. Tôi có thể là chính tôi. Sẽ không ai hắt hủi tôi... Phải nói rằng đến đó tôi vẫn còn ngây thơ quá. Một tốp may đứa hẹn gặp nhau trước cửa nhà thằng Amédée. Tôi đến nơi vào giờ đã hẹn và tôi nhìn thấy nó ở góc phố. Nó hú lên khi nhìn thấy tôi, trước khi chạy biến vào sảnh tòa nhà nó ở. Những đứa khác cũng đang ở đó. Chúng không cho tôi vào. Tôi lấy điện thoại ra làm bộ chụp ảnh chúng qua cửa kính. Tôi nghe thấy chúng kêu lên oai oái. Chúng ra sức lẩn tránh nhưng cuối cùng cũng phải thừa nhận rằng không thể tránh được. Chúng để tôi vào cùng. Tôi đứng trong một góc, không biết phải làm gì, thậm chí không thể hiểu tôi phải làm gì ở đây. Dĩ nhiên là không ai nói chuyện với tôi. Toàn bộ cơ thể tôi cứng lại. Tôi chờ đợi những cú đòn không thiếu dịp dội xuống như thường lệ. Lẽ ra tôi nên đi. Nhưng một sức mạnh khủng khiếp vẫn níu tôi lại. Hi vọng rốt cuộc chúng cũng chấp nhận tôi, niềm vui được mời đến, để có thể một lần được coi như là một trong số chúng, một con người. Như thế có bị xem là đòi hỏi quá mức không? Chúng đi diễu trong phố và tôi đi theo. Khuôn mặt đờ ra trước từng ánh nhìn của chúng vào hàm răng của tôi. Chúng không nhận ra gì sao? Chúng đã quên kiểu kết án loài chuột rồi ư? Tôi im lặng. Tôi nhìn chúng nói, bởi lẽ tôi biết, nếu tôi phát ra câu gì đó, tất cả mọi người sẽ ghét cay ghét đắng. Chúng chỉ xá miễn cho tôi với điều kiện là tôi trở nên trong suốt, tôi biết điều đó. Nếu tôi vô hình, chúng sẽ không làm gì xấu hại tôi. Thế thì tôi nên biến đi. Tim tôi đập dữ dội trong cái lạnh mùa đông. Kẻ tử đạo đáng thương. Tôi có thể nghe thấy câu nói của nó văng vẳng trong đầu tôi, thằng Laurent. Ngay cả khi tạm thời nó vẫn để cho tôi yên. Nhưng tôi biết rằng, tôi chỉ có quyền như một kẻ được đặc xá. Không biết điều này sẽ kéo dài trong bao lâu? www.vuilen.com 43

Nỗi sợ quấn lấy tôi. Tôi không cười, không chơi đùa. Tôi dễ tổn thương và thâm tâm đinh ninh rằng chúng sẽ kết liễu tôi lúc này hay lúc khác. Những câu nói của chúng găm vào ngực tôi như những lưỡi đao nhọn sắc. Tôi sẽ chết. Bởi vì tôi là người chúng nhắm đến. Không phải cái vai tôi đóng. Tuy nhiên, tôi vẫn ở đó, không phản ứng. Chẳng phải chúng vẫn bảo tôi là một nạn nhân yếu đuối đáng thương hay sao? Thật kỳ lạ. Chúng không nói quá nhiều, chúng nhắc đến thứ gì đó làm phiền chúng. Thứ đó chắc hẳn là lỗi của tôi. Tôi cảm nhận thấy điều đó, tôi sẽ đi qua đó một lát. Chúng quay lại hướng tôi. Chúng hỏi tôi định làm gì với chúng. Tôi, kẻ không nói gì, kẻ chúng bỏ lỡ cơ hội được hòa nhập. Vì từ đâu đến cuối, tao đã kháng cự. Tao biết rằng không bao giờ mình được chấp nhận, nhưng chúng mày cũng không có được tao đâu. Thế là tôi chơi tới. Những câu nói của tôi tuôn ra vô nghĩa. Niềm hưng phấn và sức mạnh toàn năng quay trở lại. Không còn chút sợ hãi nào trong tôi, tôi tràn đầy sức sống, vượt lên trên cả địa ngục. Chúng tôi bắt gặp một nhóm khác. Có cả Joachin trong đó. Những câu giới thiệu nhanh chóng qua lại. Còn đây-một đứa con gái nói - Đây là Mathilde, con đ* dịch vụ. Tôi nhận được tên thánh từ hôm đó. Ngay lập tức, tất cả chúng nó nhìn tôi, như thể chúng chợt nhận ra sự có mặt của tôi. Nhưng thật ra đứa nào đã mời nó thế? Chúng nhìn nhau, tìm thủ phạm. Hai mươi đứa, hoặc hơn, có mặt trong tối hôm đó. Chúng muốn tìm ra một người phải chịu trách nhiệm. Chúng không mời chuột chù. Amédée nói: Tao đấy. Tao muốn gửi giấy mời đến Mathilda nhưng nhầm địa chỉ email. Tôi biết sự thật không phải thế, bởi vì nếu không, chúng đã nói ra khi tôi tham gia chát nhóm. Lời giải thích của thằng Laurent xem ra có vẻ thỏa mãn tất cả. Mày xéo về nhà mày đi. Vấn đề coi như xong. Tôi sẽ về căn hộ nhà tôi và lao mình khỏi ban công, như tôi lẽ ra đã phải làm lần trước. Chúng cứ xôm tụ với nhau dịp lễ này đi, còn tôi sẽ chết. Chuyện phải kết thúc như vậy. www.vuilen.com 44

Không, vẫn chưa. Tôi liếc sang Joachin, nó đang nhìn đám người diễu hành. Đó là người rất tử tế với tôi... Liệu cậu ta có thể chỉ mỉm cười với tôi không? Tôi cố nói với cậu ta, mắt ngấn nước. Chẳng phải chúng tao bảo mày về nhà hay sao? Cậu ta không thèm nhìn tôi. Cậu ta đứng thẳng, không nhúc nhích, có vẻ khinh miệt, như thể chỉ nhìn thấy tôi thôi đã làm cậu ta ghê tởm lắm rồi. Đó là lỗi của tôi. Tôi quấy rầy cậu ta trong khi cậu ta đang mải nói chuyện với người khác. Ai có thể giúp tôi chống lại quyết định của ngần ấy con người? Tôi vẫn lẽo đẽo sau bọn nó. Một lúc sau, tôi lạc trong đám đông và chỉ còn lại một mình. Tôi không thể kìm nén được tiếng nức nở. Tôi khóc. Lẻ loi trong bóng tối của đêm, giữa tất cả những con người đang vui sướng, dửng dưng với nỗi bất hạnh của tôi. Âm nhạc của lễ hội vang lên. Ánh sáng tuyệt đẹp chiếu ra từ mặt tiền của những tòa nhà. Tôi trở về căn hộ để tự giải thoát. Tất cả cuối cùng cũng giải quyết xong. Giờ tôi có mặt cái tên. Con đ* dịch vụ. Tôi sẽ gọi tên mình như thế. www.vuilen.com 45