No tile

Tài liệu tương tự
No tile

Tác Giả: Hoàng Thu Dung MỘT NGÀY MÙA ĐÔNG Phần XVI Thùy Dương và Minh Khánh đi xuống cầu thang. Cả hai vừa vào chỗ lấy xe thì có tín hiệu máy, Thùy Dư

Phần 1

Tác Giả: Hoàng Thu Dung MỘT NGÀY MÙA ĐÔNG Phần I Thùy Dương đứng một mình trên bãi cát, đưa mắt nhìn xa ra chân trời. Mặt biển xanh ngăn ngắt, trong v

Phần 1

Phần 1

No tile


Pha Lê vừa đi lên phòng , cô bắt gặp Ngọc Bạch đang đứng nơi góc hành lang nói chuyện điện thoại với ai đó

Phần 1

Document

Pha Lê vừa đi lên phòng , cô bắt gặp Ngọc Bạch đang đứng nơi góc hành lang nói chuyện điện thoại với ai đó

Tác Giả: Sói Xám Mọc Cánh Người Dịch: Đỗ Thu Thủy HOÀI NIỆM Chương 6 Hai chị em lôi kéo nhau lên lầu, vừa mở cửa đã thấy mẹ Phùng đang ngồi đợi con tr

-

Phần 1

No tile

Phần 1

Microsoft Word - chotinhyeutronven10.doc

Chương 16 Kẻ thù Đường Duyệt càng hoài nghi, không rõ họ đang giấu bí mật gì. Tại sao Khuynh Thành không ở bên cạnh nàng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì

Phần 1

Mộng ngọc

Microsoft Word - chantinh09.doc

(SỰ LỰA CHỌN SAI LẦM)


No tile

Document

No tile

Microsoft Word TÀI LI?U GIÁO D?C CHÍNH TR? TU TU?NG P2.doc

Microsoft Word - suongdem05.doc

Phần 1

CHƯƠNG I

mộng ngọc 2

PHẦN TÁM

mộng ngọc 2

Đông Giao chau mày, cầm cuốn sách Huy đang xem dở dang để trên bàn lên

Phần 1

CHƯƠNG I


Phần 1

No tile

No tile

Tác Giả: Cổ Long QUỶ LUYẾN HIỆP TÌNH Hồi 12 Giang Hồ Ân Oán Nhóc trọc đầu và Nhóc mặt rổ chẳng phải quá nhỏ tuổi, có lúc hai gã cũng giống người lớn,

Cúc cu

Phần 1

No tile

No tile

Document

Phân tích tác phẩm Một người Hà Nội (Nguyễn Khải) – Văn mẫu lớp 12

No tile

Document

Microsoft Word - emlatinhyeu14.doc

Phần 1

Bao giờ em trở lại

No tile

Document

CHƯƠNG 1

No tile

Document

NỖI GHEN DỊU DÀNG

No tile

Document

No tile

Document

Hạnh Phúc và Đau Khổ Chư Thiên và loài người Suy nghĩ về hạnh phúc Ước mong được hạnh phúc Chân hạnh phúc là gì? (1) Bốn câu thi kệ này được trích tro


Cúc cu

Tác Giả: Cửu Lộ Phi Hương Người Dịch: Lục Hoa KHÔNG YÊU THÌ BIẾN Chương 50 Lửa bùng lên chỉ trong nháy mắt, nhanh chóng lan tới những nơi bị xăng tưới

No tile

Document

Document

Document

No tile

Tứ Hành Xung

Đông Giao chau mày, cầm cuốn sách Huy đang xem dở dang để trên bàn lên

36

CHƯƠNG 1

Tuyển Tập 2018 Chàng & Nàng 277

Tả người thân trong gia đình của em

Microsoft Word - emlatinhyeu10.doc

No tile

No tile

Phần 1

No tile

Em hãy tưởng tượng và kể lại một cuộc gặp gỡ với một trong các nhân vật cổ tích hoặc truyền thuyết

No tile

Phần 1

Chọn Vợ Hiền Nguyễn Thị Thanh Dương Anh Tư góa vợ khi tuổi đời còn trẻ. Anh đang đi tìm cho mình một tình yêu mới, một người vợ mới. Đối tượng anh mon

Document

Cúc cu

Microsoft Word - chotinhyeutronven03.doc

Mấy Điệu Sen Thanh - Phần 4

Đôi mắt tình xanh biếc 1 THÍCH THÁI HÒA ĐÔI MẮT TÌNH XANH BIẾC NHÀ XUẤT BẢN VĂN HÓA VĂN NGHỆ

No tile

Microsoft Word - thamthienyeuchi-read.doc

Công Chúa Hoa Hồng

Tải truyện "Chiến" Chiếm Hữu | Chương 20 : Chương 20: Cuộc chiến thứ 20

Cướp Biển và Trại Pulau Bidong

HỒI I:

CHƯƠNG I

No tile

Bản ghi:

PHẦN 5 Ngày Sinh nhật của Hằng Thơ đã đến. Cửa hàng điện thoại ngày hôm nay cũng đóng cửa. Hình như bà Thẩm Hằng muốn gạt bỏ mọi việc để dốc tâm vào việc tổ chức sinh nhật cho con gái mình. Buổi tiệc có vẻ rất long trọng. Buổi tối cửa hàng điện thoại của bà Thẩm Hằng nhưnhợn nháp hẳn lên. Sinh nhật Hằng Thơ lấn này có đông đảo khách trong giới kinh doanh, bạn bè và một số diễn viên, nghệ sĩ. Mọi người đang chờ đợi giây phút quan trọng nhất của buổi tiệc nên rết yên lắng. Sau những lời tuyên bố lý do, Hằng Thơ thổi những ngọn nến trên tầng bánh kem thật đẹp Tất cả vỗ tay rầm rộ thì lúc đó Tuấn Hưng bước đến. Di bên anh là vị khách xa lạ, đó là đạo diễn ca nhạc Cảnh Đăng. Hàng Thơ đi vội vã về phía anh. Mặt cô lộ rõ sự vui mừng: - Anh Hưng mới đến hả? Em và mẹ nãy giờ nôn nao lắm đó. Rồi cô quay sang Cảnh Đăng: - Mời anh và anh Đăng qua ngồi chung với em và mẹ đi. Mọi người đang trầm trổ về sự có mặt của Tuấn Hưng trong buổi tiệc này. Anh yên bình thản vì đã quá quen với những không khí như vậy. Bước vào bản ở rất sâu phía trong, bả Thẩm Hằng đang đợi mọi người ở đó. Thấy sự xuất hiện của Cảnh Đăng bà vui vẻ ra mặt. - Gia đinh tôi rất hân hạnh được đón tiếp cháu. Cảnh Đăng tỏ vẻ rất lịch sự: - Dạ, cháu cảm ơn ạ. Bà Thẩm Hằng ngọt giọng: - Thôi, hai cháu cứ ngồi tự nhiên đi. - Cả hai cùng ngồi xuồng rồi Tuấn Hưng quay qua Cảnh Đãng vả nói một cách mạnh dạn: Đây là bác Hằng, mẹ của Hằng Thơ. www.vuilen.com 63

- Tôi và gia đình Hằng Thơ quen biết lâu rồi. - Anh cứ tự nhiên nha. Cánh Đăng cười thành tiếng: - Được rồi. Đàn ông con trai không ai nhút nhát đâu mả Hưng lo. Rồi anh nhìn bà Hằng: - Cháu nói vậy đúng không dì Hằng. Bà Thẩm Hằng mỉm cười đồng tình: - Cháu và Tuấn Hưng cđ tự nhiên thì dì mới mừng chứ. Trót cho mỗi người một ly bia, Hằng Thơ yêu cầu: - Hôm nay là kỷ niệm ngày sinh của em, mới hai anh cùng nâng ly. Đợi mọi người uống xong, bà Thẩm Hằng hỏi như thám dò: - Công việc của cháu dạo này như thế nào rồi vậy Cảnh Đăng? - Dạ, cũng bình thường thôi a. Cháu vẫn còn làm đạo diễn cho các chương trình ca nhạc. Hằng Thơ nói với vẻ hào hứng: - Vậy lúc nào anh đi lâm chương trình nhớ điện thoại cho em đi xem với nha. Em thích xem mấy chương trình ca nhạc lắm. - Vậy à! Hằng Thơ quay qua Tuấn Hưng: - Mai mết anh đi với em nha anh Hưng. Tuấn Hưng không trả lời gì. Anh miễn cưỡng gật đầu: Trầm ngâm một lúc rồi bà Thẩm Hằng nói với giọng nghiêm nghị: - Dì và Hằng Thơ định nhờ cháu giúp một việc có được không vậy Cảnh Đăng? Cảnh Đăng ngạc nhiên: - Chuyện gì vậy dì. www.vuilen.com 64

Thấy vẻ lựng khựng của bả, anh thắc mắc: - Bộ quan trọng lắm sao hả dì Hằng? - Dì biết cháu làm việc này láu rồi nên đã tạo được uy tín. Hấng Thơ con bác nó lại thích ca hát lắm. Cháu có thể giúp nó tham gia diễn ở các chương trình ca nhạc được không vậy Cảnh Đăng? Cảnh Đăng hơi bất ngờ trước đề nghị của bà. Anh chưa kịp phản ứng gì thì Hằng Thơ tiếp lời: - Sở thích lớn nhất của em là được ca hát. Ước mơ lớn lao nhất của em là được trở thành ca sĩ đấy anh Đăng à. Bà Thẩm Hằng lại nói thêm: - Có cháu lăng xê đỡ đầu cho nó thì mọi việc sẽ thuận lợi hơn đấy Cảnh Đăng à. Anh nói với vẻ nghi ngờ: - Chương trình của cháu thường dành cho những ca sĩ thực thụ. Cháu chỉ sợ Hằng Thơ không đủ khả năng để biểu diễn ở các sân khấu tầm cỡ như vậy. Bà Thẩm Hằng nói hấp tấp: Bởi vậy nên dì mọi nhờ cháu. Có cháu lăng xê giúp đỡ thì nô sẽ nhanh chóng nổi tiếng thôi mà. Hằng Thơ nói như nài ni: - Anh cố gắng giúp đỡ em nha Cảnh Đăng. Em hy vọng nhiều lắm, anh đừng để em thất vọng nha. Thấy vẻ trầm ngâm của anh, Thẩm Hằng gặng hỏi: - Ý cháu như thế nào vậy Cảnh Đăng? - Cháu không biết khả năng của Hằng Thơ như thế nào. Bà lại hấp tấp nói: - Cháu cứ yên tâm. Dì đã cho nó đi học nhạc lý lâu lắm rồi. Hàng Thơ lại lên tiếng: - Em tập luyện nhiều lắm rồi, em sẽ hát được mà. Anh cứ yên tâm đi. www.vuilen.com 65

Cảnh Đăng quay qua Tuân Hưng: - Thấy thế nào vậy Hưng? Hình như Tuấn Hưng không tập trung cho lắm. Anh hơi bất ngờ trước câu hỏi của Cảnh Đăng: - Anh hỏi gì vậy? Hằng Thơ nhờ tôi giúp cổ tham gia các chương trình ca nhạc. Hưng thấy khả năng của cổ như thế nào? Hằng Thơ chen vào: - Anh Hưng đã đay cho em kỹ thuật biểu diễn đấy. Hơi trầm ngầm một lúc rồi Tuấn Hưng nói thành thật. - Tôi đã chỉ cho cô ta kỹ thuật biểu diên đấy Nói chung là cũng có phong cách. Còn về chất giọng, tôi không đánh đánh giá chính xác được Tôi không am hiểu về nhạc cho lắm. Cảnh Đăng nói như khẳng định: - Cháu hứa sẽ giúp. Nhưng để chờ xem Hàng Thơ thể.hiện có tất không đã. Trước lời hứa của đạo diễn Cảnh Đăng, bà Thẩm Hằng và cô con gái vui mừng vô cùng. Họ ăn uống trong không khí vui vẻ, nói chuyện huyên thuyên, không ai để ý đến Tuấn lưng, anh ngồi thờ thẩn như kẻ mộng du. Cả buổi tiệc hôm nay, Tuấn Hưng cố tình tìm Mỹ Thu nhưng cô lại biến đi đâu mất. Tại sao ở nhà tổ chức tiệc như thế này mà lại không có mặt Mỹ Thu? Anh nghĩ thầm rồi thấy càng thêm lo lắng. Đến cuối buổi tiệc, mọi người đang bắt đầu khiêu vũ thật tưng bừng. Không còn chờ đợi được nữa, anh cố tìm bằng được Mỹ Thu. Tuần Hưng đi vòng Lên sân thượng thì thấy Mỹ Thu đang đứng lặng lẽ khuất sau nhưng chậu kiểng. Hình như cô loay hoay dọn cho xong các bàn tiệc cuối cùng. Không giấu giếm được sự vui mừng, anh bước đến phía cô: - Mỹ Thu! www.vuilen.com 66

Cô hỏi với về ngạc nhiên: - Ủa? Sao anh Hưng không ở dưới dự cùng mọi người mà lại lên đây vậy hả? Tuấn Hưng nói cách thật lòng: - Anh cố tình trốn tránh mọi người để lên đây tìm em mà. - Vậy à! Rồi cô tiếp tục dọn số chén ly vung vãi trên bân. Tuấn Hưng nhìn cô một lúc rồi thắc mắc: - Cả buổi tiệc nay em đã đi đâu vậy? Từ lúc mới đến anh đã cố tình tìm em. Nhưng đến bây giờ thì anh mới gặp được em đấy. Mỹ Thu cười buồn: - Em đâu có đi đâu. Anh không thấy em đang đon dẹp đây hay sạo? Tuấn Hưng nhíu mày: - Anh cố ý nhìn khấp nơi, sao không thấy em vậy hả? - Em loay hoay ở nhả sau cả ngày nay. - Em đâu có lên mấy bàn tiệc đâu mà anh gặp. - Vậy à! Ngắm nhìn Mỹ Thu một lúc rời anh nói thành thật.. - Thời gian qua anh có đến nhà tìm em nhưng không gặp. Em đi đâu vậy hả? Mỹ Thu lắng yên không trả lôi. Tuấn Hưng lại nói thêm: Nhiều lúc anh đến không gặp em, chỉ gặp bác Hằng và Hằng Thơ. Anh sợ bác Hằng biết ý định của mình. Mỗi lẩn đến anh chỉ có một lý do duy nhất là đổi điện thoại. Thời gian qua anh đã đổi điện thoại đến cá chục lần rồi đấy. - Sao anh lại làm như vậy hả? - Mỗi lúc đến tìm em đều không gặp. - Anh đâu có cách xử lý nào khác. Tuấn Hưng gặng hỏi: - Mà thời gian qua em đã đi đâu suýt vậy? www.vuilen.com 67

Không còn giấu giếm được nữa, Mỹ Thu đành nói ra sự thật: - Em đến sần bay để nhận hàng được mang về từ nước ngoài. Có khì em đợi từ sáng đến tận khuya mới nhận được. Tuấn Hưng tròn mắt: - Em là con gái tại sao phải làm những việc đó. Em biết việc đó nguy hiểm lắm không hả? Cô lại cười buồn: Anh Hưng nghĩ xem, em không làm thì ai làm chứ. - Anh thấy bác Hằng lảm việc đó thì tốt hơn. Nhưng anh nghĩ nên thuê người mang về đến nhà là hay nhất. Dừng lại một lúc, rồi Tuấn Hưng nói với vẻ rất quan tâm: - Em là con gái mà làm những việc đó anh thấy vất vả quá. Cô nói như bất mãn: - Em đã quen như thế rồi anh Hưng à. Câu nói đầy ẩn ý của Mỹ Thu, làm anh không khỏi thắc mắc. - Sao em lại nói như vậy hả Mỹ Thu? - Cuộc sống của em có quá nhiều vất vả, thậm chí còn cay đắng hơn rất nhiều. Tuấn Hưng thật sự không biết Mỹ Thu đang nói gì. Trong thâm tâm, anh luôn nghĩ Mỹ Thu luốn có một gia đình đường hoàng, một cuộc sống ấm no và hạnh phúc nữa. Nhưng câu nói của Mỹ Thu làm anh thật sự bỡ ngỡ. - Sao em lại nói vậy? Anh không hiểu ý em Mỹ Thu à? - Anh không thấy gia đình em có gì kỳ lạ hay sao? - Kỳ lạ gì hả? Suy nghĩ một lúc rồi anh nói hấp táp: - Hình như là có. Anh thấy mẹ lo lắng cho Hằng Thơ nhiều hơn em. Có phải mẹ đã phán biệt đối xử vđi em không? www.vuilen.com 68

- Không dần được cơn xúc động, mất Mỹ Thu bắt đầu ngân ngán nước. Cô bất mãn nói: - Mẹ đối xử như vậy không phải là phân biệt đâu. Mẹ làm vậy là đúng đấy anh Hưng à. - Sao em nói kỳ vậy? Nước mắt đã chảy tràn ướt mi, Mỹ Thu gần như lác giọng: - Dẫu sao thì chị Hằng Thơ là con ruột của mẹ, còn em thì không. Anh lay mạnh đôi vai cô nói lớn: - Em nín đi! Em nói vậy là sao hả? Mỹ Thu hít mũi rồi nói như kể lại: - Mẹ ruột của em đã mất hồi em sáu tuổi Còn mẹ bây giờ là mẹ ghẻ, chị Hẫng Thơ là con riêng của bà ta. - Còn cha mẹ em đâu? - Cha em mất cũng gần hai năm rồi. Chứng bệnh viêm gan đã cướp đi mạng sống của ông ấy. Em bắt đầu nếm trải đau khổ từ lúc đó. Tuấn Hưng lặng yên không nói gì thêm nữa. Nghe những lời Mỹ Thu nói anh đã thật sự cảm động. Tại sao cuộc đời cô lại gặp nhiều bất hạnh đến như vậy? Nghĩ đến điều đó tim anh càng thêm đau nhói. Anh lại nhìn Mỹ Thu. Phải công nhận cô xinh đẹp lạ thường. Ngay lúc cô buồn rầu vẫn không mất đi sự quyến rũ của mình. Đôi mắt đen huyền của Mỹ Thu vẫn long lanh ngấn nước. Nhận thấy điều đó trong lòng anh như đau xót kỳ lạ. Nó không phải là cảm giác của sự thương hại. Hình như đó là sự xúc động thường thấy khi yêu. Và Mỹ Thu đã chiếm lĩnh được tình yêu của anh thật sự. Tuấn Hưng loay hoay lấy khăn giấy rồi nhẹ nhàng lau nước mất cho em. Anh ân cần đến từng cử chỉ. Giọng anh thật ấm áp: - Thôi, đó là số phận của mỗi người. Em đừng buồn nữa Mỹ Thu à. Giọng cô thật dịu dàng: www.vuilen.com 69

- Dạ, em cám ơn anh đã an ủi em. Anh nhìn cô rồi hỏi với vẻ quan tâm: - Thời gian qua em học ở đâu vậy Mỹ Thu? - Dạ, em vẫn tiếp tục học ở Nhạc viện, khoa thanh nhạc anh ạ. - Em phải đi suốt ngày như vậy thì làm sao mà tiếp thu cho kịp chứ? - Những ngày có hàng nhập về thì em mới đến sân bay. Những lúc rảnh thì em mới được đi học. Nhưng em đã giấu giếm không cho mẹ biết. Mẹ muốn em phải ở nhà phụ buôn bán. Quá xúc động với những gì Mỹ Thu nói, anh lớn tiếng: - Tại sao có người độc ác đến thế chứ. Ngay cả việc học mà cũng cấm cản nữa à. - Thôi mà anh, em cố gắng được mà. Dừng lại một lúc rồi cô nói như kể lại: - Cha em mết đi để lại ngôi biệt thự nhỏ. Cửa hàng này được mua lại là nhờ bán ngôi biệt thự đó. Lúc đó em phản đối nhiều lắm nhưng mẹ không đồng ý. Nghe Mỹ Thu kể lại, anh cảng thêm tức giận: - Dù sao thì tài sản này cũng của cha em để lại. Sao bà ta lại đối xử với em như vậy chứ? Mỹ Thu cười buồn: - Có bấy nhiêu đó thì anh chưa thấy hết sự bắt hạnh của em đâu anh Hưng à. - Em nói vậy chắc bà ta còn hành hạ em nhiều chuyện khác nữa phải không? Mỹ Thu lại xúc động, mắt cô rườm rườm nước: - Từ ngày cha mất là em bắt đầu nếm trải đau khổ. Nói chung là em luôn sống trong sợ hãi. Quá xúc động, không còn dằn được nữa, Mỹ Thu khóc nấc lên. Cô giấu mặt vào ngực anh rồi khóc thút thít. Thấy vẻ đau khổ của cô, Tuân Hưng như đau thắt trong lỏng. Sự gần gũi làm cho tình yêu trong anh như bùng phát. Anh muốn ôm chặt lấy Mỹ Thu. Nhưng anh lại không làm điều đó lúc cô đang hụt hẫng. Anh rất sợ Mỹ Thu nghĩ anh đang lợi dụng. www.vuilen.com 70

Anh đẩy nhẹ cô ra rồi trầm giọng: - Chuyện như vậy thì em đừng nên đau khổ nữa. Hãy tỉnh táo mà tìm ra lối thoát cho mình chứ. - Em thấy tất cả đối với em đều bế tắc anh Hưng à. - Đừng bi quan như vậy chứ Mỹ Thu. Suy nghĩ một lúc rồi anh lại nói thêm: - Em phải cố gắng lên, Mỹ Thu à: Nhất là việc học, em đừng nên bỏ dở. Lúc ra trường em sẽ có cuộc sống riêng không còn phụ thuộc vào bà ta nữa. - Dạ, em sẽ cố gắng được mà. Tuấn Hưng nói một cách thật lòng. Kể từ hôm nay anh phải đến vai em thường hơn. Anh không nỡ để em lặng lẽ sống trong đau khổ như vậy đâu. Có gì khó khăn, em cứ nói với anh, anh sẽ cố gắng giúp em vượt qua mà. Mỹ Thu ngước lên nhìn anh. Cái nhìn say đắm từ ánh mắt sâu thầm của anh làm cho Mỹ Thu ấm áp hơn trong đếm khuya sương lạnh. Cô có cảm giác như mình luôn được anh âu yếm chở che. Rồi Mỹ Thu lại cúi mặt xuống, giọng thì thầm: - Sao anh lại quan tâm đến em quá vậy Giọng anh thật ấm áp: Hình như anh không ý thức được điều đó. Nó luôn chứa đựng trong anh đấy Mỹ Thu à. Mỹ Thu lắng yên không biểu lộ gì. Cô bước về phía góc sân thượng, Tuấn Hưng cũng lặng lẽ bước theo. Cả hai cùng ngước nhìn về phía trời xa, nơi có những vì sao lấp lánh. Mỹ Thu dịu giọng: - Đêm nay sao sáng quá hả anh. Tuấn Hưng gật gù: - Anh cũng cảm thấy như vậy. Lặng yên một lúc rồi anh quay qua nhìn Mỹ Thu. Một cái nhìn như có ngàn điều muốn nói. Và Tuấn Hưng khẽ gọi cô: - Mỹ Thu à! www.vuilen.com 71

Mỹ Thu quay lại: - Gì vậy anh? - Em biết anh đang nghĩ gì không? Ánh mắt Mỹ Thu đầy vẻ tò mó lăn bối rối: - Anh nghĩ gì vậy? Nhìn Mỹ Thu thật lâu lồi anh nói thật nghiêm nghị: Anh rất muốn nói với em một chuyện mà anh nghĩ em đã đoán ra. Nhưng chỉ đoán thôi tha quá mơ hổ cho nên anh muốn khẳng định điều đó vai em. Hình như Mỹ Thu đã hiểu được ý nghĩ, đã biết những gì anh muốn nói. Không hiểu vì sao cô lại cảm thấy mình quá yếu đuối trước cái. nhìn của anh. Rồi cô lại cúi xuống thẹn thùng. Thấy vẻ rụt rè của Mỹ Thu, trong lòng anh dâng lên những xúc cảm kỳ lạ. Rồi anh quyết định nói ra điều xuất phát tần trái tim mình: - Anh yêu em, yêu em nhiều lắm Mỹ Thu a. Mỹ Thu như rung động đến tận cùng tâm hồn. Cô đã chờ đợi điều đó từ lâu. Và anh đã đến vai cô. Mỹ Thu có cảm giác như anh đã khỏa lấp những khoảng trống của đời mình, một cảm giác hạnh phúc đến tột cùng. Rồi cô lại giấu mặt vào vai anh như chấp nhận. Trong một khoảng không gian yên lắng và lãng mạn, những cảm giác gần gũi làm cho hai người thêm ấm cúng. Và Tuấn Hưng đẩy nhẹ cô ra khi thấy Hằng Thơ đang nhìn về họ. Hằng Thơ bước đến, Mỹ Thu cảm thấy sợ hãi vô cùng. Cả hai người đang liên tưởng đến những điều xấu nết có thể xảy ra. - Thật bất ngờ khi chuyện lại xảy ra không như những gì họ nghĩ. Hằng Thơ nói thật nhỏ nhẹ: - Nãy giờ anh Hưng và Mỹ Thu nói chuyện ở đây à? - Cả hai đều thở phào. Một cảm giác nhẹ nhõm vì thoát nạn làm Mỹ Thu không hề nghì ngờ... - Dạ, nãy giờ em nói chuyện với ảnh ở. - Đây đấy chị à.. www.vuilen.com 72

Hằng Thơ nói với cử chỉ thân mật: - Chị giận em lắm đó nha. Hôm nay sinh, nhật chị mà chẳng thấy em xuống ngồi dự với chị. Em làm gì mà xa lạ với chị như vậy hả? - Từ sáng giờ em dọn dẹp mới xong đấy chị à. - Vậy hả! Chị đã nói với mẹ nên thuê người làm. Để em phải vất vả như vậy, chị áy náy lắm. Mỹ Thu xua tay: - Không cần đâu chị à. Làm như vậy tốn kém lắm chị ạ. Em cố gắng thêm một chút cũng được mà chị. Khi cô quay qua Tuấn Hưng: - Anh Hưng không thích khiêu vũ sao? Lúc nãy khi mọi người nhảy nhót tưng bừng thì em không thấy anh. Anh cũng thích khiêu vũ lắm. Nhưng hôm nay anh cảm thấy không khỏe nên lên sân thượng hóng mát thì gặp Mỹ Thu đấy. - Vậy à! Dừng lại một lúc rồi Hằng Thơ lại nói thêm: - Anh thấy buổi tiệc hôm nay như thế nào vậy Tuấn Hưng? - Ý Hằng Thơ là sao? - Anh thấy có vui vẻ, có thoải mái... Nói chung là có chu đáo lắm hay không? Tuấn Hưng gật gù: - Anh thấy như thế là quá chu đáo rồi. - À, em phải cám ơn anh nhiều thì mới phải chứ. Tuấn Hưng thắc mắc: - Sao em lại nói vậy? Hằng Thơ mỉm cười: - Thì cũng nhờ anh quen biết rộng nên mới giúp em lảm quen với các anh chị diễn viên, nghệ sĩ. Họ đến cũng đông lắm anh à. www.vuilen.com 73

Tuấn Hưng cười khẽ rồi lắc đầu: - Có gì đâu mà em phải cảm ơn anh như vậy? Là người rừng nhà không mà, Hằng Thơ khách sáo thế anh ngại lắm. - Em biết ơn anh thật đấy mà. - Thôi, đừngkháeh sáo như vậy mà Hằng Thơ. Hằng Thơ lại nói với vẻ sửng sốt: - Chút nữa em quên mất anh Hưng à. - Gì vậy Hằng Thơ? - Anh Cảnh Đăng đang chờ anh ở dưới. Lâu chưa vậy Hằng Thơ? - Anh ấy loan hoay tìm anh mà không thấy. Bây giờ vẫn ngồi đợi anh đấy. - Vậy à? Thôi, anh về nha Hằng Thơ. - Dạ, lúc mào rảnh anh đến chơi nha ấn Hưng. - Được rồi, anh sẽ đến. Rồi Tuấn Hưng quay qua Mỹ Thu: - Anh về nha Mỹ Thu. - Dạ. Tuấn Hưng đã bước đi. Cả sân thượng vắng vẻ chỉ còn lại hai người. Một không gian yên lăng đến đáng sợ. Mỹ Thu hỏi nhỏ nhẹ: - Bạn bè chị còn ở dưới không vậy chị Thơ? Giọng Hằng Thơ đầy hăm dọa: - Mày im đi! Quá bất ngờ, Mỹ Thu thất lên: - Sao tự nhiên chị lại nóng nảy với em quá vậy? Hằng Thơ trừng mắt: www.vuilen.com 74

- Tao đã cố dằn nãy giờ rồi, tao không muốn thấy mặt mảy nữa. Mày hãy đi đi! - Chị Thơ! Sao chị lạt nói với em như, vậy? Gương mặt Hằng Thơ vằn hầm hầm: - Thấy mảy dan díu với anh ta, tao đã muốn xé mày ra trăm mảnh rồi. Mày biến khỏi mắt tao ngay! - Em đâu làm gì có lỗi mà chị lại... Hằng Thơ quát ngang: - Tao không cần nghe mày nói gì cả. Mày có biết tao yêu anh ấy cỡ nào không. Anh ta là của tao mày không được phước như vậy đâu. Không dằn được cơn xúc động, Mỹ Thu nói như la lên: - Chị không được quyền nói như vậy. - Chẳng lẽ tao lại phải chịu thua một con chăng,ra gì như mày sao. Mày chỉ sống bám mẹ con tao mà không biết xấu hể. Đừng bày dặt đua đòi như vậy. Mỹ Thu thét lên: Tôi chẳng sống bám ai cả. Tài sản này do cha tôi để lại. Chị không có quyền nhục mạ tôi đấy. Hằng Thơ cưới khinh khi: - Của cha mày à? Mày đào mồ ổng là đi mà lấy. Tất cả những gì trong nhà này là của tao. - Chị im đi! Tôi cấm chị nói như vậy! Hằng Thơ cưới khiêu khích rồi nói đầy đe dọa:. - Mày liệu hồn đấy! Tao không tha thứ việc làm của mày hôm nay đâu. Không nhịn nhục được nữa Mỹ Thu vùng tay rõi quát lên vì bức xúc: - Tôi không làm gì có lỗi với chị cả. Chị đừng hăm dọa tôi như vậy, tôi không sợ ai hết. - Tao không cần bi.ết mảy có lỗi hay không nhưng tao cấm mày qua lại với anh ta. www.vuilen.com 75

- Mày nhớ lấy điều đó nhé. Mỹ Thu run giọng: - Đó là quyền của tôi. Chị không được cấm tôi như vậy. - Rồi mày sẽ nhận lấy hậu quả của việc mày làm. Hãy đợi đấy! Hằng Thơ đã bỏ đi. Mỹ Thu trở về phòng. Qua giây phút nóng nảy, bây giờ Mỹ Thu lại cảm thấy lo sợ. Không biết rồi đáy tai họa gì sẽ đến với cô. đần. Sáng hôm sau, bà Thẩm Hằng đang ngồi ở trong phòng thì Hằng Thơ bước Ngồi kế sát bên bà giọng cô ảo não: - Mẹ đang chuẩn bị đi đâu vậy hả? - Mẹ chuẩn bị đến nhà người bạn. Hôm nay hẹ có người thân ở nước ngoài về, nên mẹ phải đến thăm. - Mẹ cho con theo với, được không vậy? Bà Thẩm Hằng khoá tay: - Không được đâu con à. Đây là chỗ làm ăn của mẹ, con đến làm gì chứ. ' Hằng Thơ nũng nịu: - Mẹ đừng bỏ con ở nhà một mình mẹ à. - Con buồn chết mất. Nhìn vẻ kỳ lạ của cô bà Thẩm Hằng nhíu mày: Sao hôm nay con nói gì kỳ lạ vậy? Hồi đó giờ mẹ vẫn thường đi hoài mà con có phản ứng gì đâu. Sao hôm nay lại đòi theo mẹ? Hằng Thơ phụng phịu: www.vuilen.com 76

- Con không biết, mẹ phải cho con theo. Ở nhà ra vô gặp mặt nó thì con tức chết mất. Con không muốn thấy nó trong nhà này nữa. - Cách nói của cô làm bà Thẩm Hằng ngạc nhiên. Trước đây Hằng Thơ chưa từng có thái độ như vậy. Điêu đó làm bà không khỏi thắc mắc. - Con hãy nói cho mẹ nghe giữa con và Mỹ Thu đã có chuyện gì xảy ra hả? Cô bắt đầu khóc òa lên: - Thôi, mẹ đừng nhắc đến nó nữa, con không muốn nghe. Bà lay mạnh vai cô: - Có chuyện gì vậy hả? con hãy bình tĩnh lại, nói cho mẹ nghe đi! cô lại khóc òa lớn hơn nữa: - Thôi, con không nói đâu. Con ghét nó lắm. Con căm thù nó. Nghe đến đây, bà bắt đầu nổi nóng. - Con hãy bình tĩnh đi. Nó làm gì con mà phải đau khổ như vậy? Con nói ngay đi. Hằng Thơ đưa tay quẹt nước mắt, giọng đầy ấm ức: - Nó đã quyến rũ anh Tuấn Hưng của con rồi mẹ ơi. Con cám thù nó lắm. Bà Thẩm Hằng sửng sốt: - Có chuyện đó nữa sao con? Hằng Thơ nói hấp tấp: - Có Chính mắt con thấy mà mẹ. - Con hãy bình tĩnh lại đi. Có chính xác như vậy không? Con đừng quá yêu anh ta rồi ghen tuông ẩu tả đây nhé. Đêm sinh nhật con nó và anh ta ôm ấp nhau trên sân thượng. Chính mắt con thấy mà. Bà nói với vẻ nghi ngờ: - Mỹ Thu không dám làm vậy đâu con à. www.vuilen.com 77

- Con nói thật đấy. Chàng lẽ mẹ không tin con sao hả? - Vẻ mặt bà trở nên hầm hầm thật dữ tợn. Dằn chiếc ví xuống bàn, giọng bà đầy đe dọa: - Nó dám làm chuyện như vậy sao? Gan nó bằng trời mà. Sau khi tố cáo Mỹ Thu đủ điều, Hằng Thơ lại òa lên khóc: - Mẹ ơi! Mẹ giúp con trừng trị nó đi. - Anh Hưng phấn là của con. Vỗ nhẹ nhẹ tay cô, bà trám giọng: - Hãy bình tĩnh đi con ả, đừng nóng nảy như vậy. - Con không biết đâu. Con sẽ chết cho mẹ coi. - Thôi con, đừng dại dột làm vậy. Để mẹ tìm cách mà. - Để nó trong nhà này con chẳng yên tâm chút nào mẹ à. - Con cứ yên tâm. Mẹ đã có cách rồi. Nói xong, bà Thẩm Hằng lắng yên. Mắt nhìn đăm chiêu, rồi bà cười thật bí hiểm. Cả ngày hôm nay Mỹ Thu đã viện lý do đi thăm người bạn để cô đến nhạc viện. Chiều về đến nhà, cô phải trở lại cảm giác lo sợ Nhẹ nhàng dẫn chiê~c Dream vào nhà xe, cô rón rén về phòng mình. Buổi tối, cô lnay hoay ôn lại phương pháp hợp âm thì chợt nghe tiếng bà Thẩm Hằng gọi. Tim cô bắt đầu đập lbạn xạ. Rồi cô cũng bước về phía phòng khách. Cô không hiểu sao hôm nay những bước chân mình nặng nề đến thế. Mọi chuyện lại xảy ra không như những gì Mỹ Thu lo sợ. Khi cô vừa bước đến, bà Thẩm Hằng hỏi thậm ngọt ngào: - Con đang làm gì trên phòng vậy hả Mỹ Thu? www.vuilen.com 78

Một cảm giác nhẹ nhõm, Mỹ Thu lại liên tưởng đến điều tết đẹp nhất. Cô nghĩ Hằng Thơ đã không nói với bà chuyện đêm qua. Một cảm giác như vừa thoát nạn. Mỹ Thu nhỏ nhẹ: - Dạ, con không có làm gì mẹ ạ. Con đang nằm trên giường nghe mẹ gọi là con xuống ngay đấy mẹ. - Mỹ Thu buộc lòng phải nói uất, cô không đủ can đảm nói với bà ta là mình đang ôn bài. Bà Thẩm Hằng gật gù: - Vậy à! Mỹ Thu lại hôi nhỏ nhẹ: - Mẹ gọi con xuống có chuyện gì không vậy? Bà mỉm cười vả tỏ vẻ thân thiện: - Đâu có chuyện gì đâu con. Mẹ thấy con một mình trên phòng nên gọi xuống nói chuyện cho vui vậy mà. Lâu quá mẹ con mình không có dịp nói chuyện với nhau. Cảm giác sợ hãi lúc nãy không còn nữa. Cách nói ngọt ngào của bà làm Mỹ Thu không khỏi nghi ngờ. Nhưng cơ vẫn giữ vẻ bình thản. Bà Thẩm Hằng lải hỏi thêm: - Tối nay con không đi đâu chơi sao Mỹ Thu? - Dạ, buổi tối thường là con ở nhà mà mẹ. - À, mẹ quên mất! Con lúc nào cũng ngoan ngoãn đấy mà. Mỹ Thu rụt rè: - Mẹ đừng có khen con như vậy, con cảm thấy ngại lắm mẹ à. Nhìn Mỹ Thu một lúc rồi bà nói với giọng nghiêm nghị: - Mẹ định nói với con một việc đầy Mỹ Thu. www.vuilen.com 79

- Chuyện gì vậy mẹ? - Mỹ Thu thấy mất. Trầm ngâm khá lâu rồi bà nói với giọng ảo não: - Dạo này, việc làm ăn của mẹ thua lỗ quá Mỹ Thu à. Mỹ Thu hỏi vui vẻ quan tâm: - Vậy hả mẹ? - Bây giờ nợ nần chồng chất. Mẹ rầu lắm con à. Nghe những lời than thở của bà, Mỹ Thu liền an ủi: Làm ăn thì có lúc thuận lợi rồi cũng có lúc khó khăn mẹ à. Mẹ đừng rầu lo mà có hại cho sức khỏe. Mai mất mình sẽ làm lại nha mẹ. Bà nói thật tuyệt vọng: Nợ nần chồng chất. Mẹ không đường nào tháo gỡ nổi dâu Mỹ Thu. - Bế tắc như vậy sao mẹ? Bà Thẩm Hằng chỉ lắc đầu không trả lời. Nhìn bà ảo não, Mỹ Thu cảm thấy thương cảm: Bà lại nhìn Mỹ Thu rồi nói như quan tâm: - Mẹ thấy con lớn rồi- Mẹ muốn con lập gia đình đi, Mỹ Thu à. Lúc đó mẹ mới yên tâm. - Con chưa nghĩ đến chuyện đó đâu mẹ à. Bà nói như kể lại: - Trước khi cha con mất, cha có dặn mẹ phải lo lắng cho con đến lớn. Cho nên mẹ muốn con có một gia đình ổn định để mẹ thực hiện lời hứa với cha con. Mỹ Thu nói như biết ơn: - Mẹ thương con như vậy con mừng lắm. - Nhưng con còn nhỏ, con chưa muốn lập giaddifnh đâu mẹ à. - Không giấu giếm được nữa, bà Thẩm Hằng quyết định nói lăn ý định thật sự của mình: www.vuilen.com 80

- Mẹ có quen với một Việt kiều ở Thái Lan. Anh ta là thương gia ngành kim khí điện máy, giàu có lắm Mỹ Thu à. Mẹ định gả con cho anh ta đấy. Con đồng ý đi nha Mỹ Thu? Cách nói của bà làm cho Mỹ Thu cảm thấy choáng váng. Không ngờ bà ta lại nghĩ ra ý định như vậy. Cô có cảm giác như bị xúc phạm ghê gớm. Không nhận ra tâm trạng đó của cô, bà Thẩm Hằng vẫn nói với giọng ngọt ngào: - Mẹ suy nghĩ kỹ rồi. Chỗ đó là tất nhất cho con đấy. Con nên đồng ý đi Mỹ Thu à. Quá xúc động, Mỹ Thu gần nhưlạc giọng: - Mẹ định bán con thật sao mẹ? Bà nói như chống chế: - Mẹ muốn lựa chỗ giàu có để gả con. - Con đừng gieo tiếng oán cho mẹ mà. Nhìn xem phản ứng của Mỹ Thu rồi bà lại nói thêm: - Anh ta giàu có lắm. Con nên đồng ý đi Mỹ Thu à. Mỹ Thu lắc đầu ngầy ngậy: - Không đâu. Con không đồng ý đâu. Bà nói với giọng nài nỉ: - Con thương mẹ thì đồng ý đi Mỹ Thu à. Có chồng rồi col'l sẽ giàu có lăn. Lúc đó con cho tiền để mẹ trả nợ. Không dằn nổi cơn xúc động Mỹ Thu khóc một cách tức tưởi: - Anh ta giàu có thì mặc anh ta. Đối với con chuyện đó không quan trọng. Con không đồng ý đâu mẹ. - Con hãy nghe lời mẹ đi Mỹ Thu. Giúp mẹ đi con: Mỹ Thu thất lên như oán trách: - Mẹ định đổi con để lấy tiền à? Mẹ ác với con lắm. Bà Thẩm Hằng xua tay rối rít: www.vuilen.com 81

- Con đừng nói như vậy mà Mỹ Thu. Mẹ thấy chỗ tất lành nên mới gả con. Sao con lại gieo tiếng oán cho mẹ như vậy chứ? Mỹ Thu nói một cách đứt khoát: - Dù mẹ nói gì đi chăng nữa con cũng không đồng ý đâu. Mẹ đừng ép con như vậy. Thấy giọng cứng răn của cô, bà Thẩm Hằng nôi với giọng nghiêm nghị: - Mẹ đã định rồi. Con đừng cãi lại mẹ. Mỹ Thu nói liều lình: - Con không thể nào làm theo mỹ ý định như vậy được. Mẹ đừng hy vọng ép con. - Con định chống lại quyết định của mẹ à? Hãy suy nghĩ cho kỹ đi con. - Bà gằn giọng. - Con không chống lại mẹ. Nhưng con không đồng ý để mẹ bán con như vậy đâu. Vừa nói xong, cô nhận lấy một cái tát đau điếng của bả Thẩm Hằng. Giọng bà đầy đe dọa: Mày không đồng ý thì hãy ra khỏi nhà tao ngay. Tao không đủ khả nàng nuôi mày nữa. Mỹ Thu khóc tức tưởi: - Sao mẹ lại xua đuổi con như vậy chứ? Mày không cần thắc mắc gì hết. Tao lông dung túng một đứa ăn bám như mày nữa. - Dù sao thì gia sản này là của cha con để lại Tại sao mẹ lại xua đuổi con. Mẹ chiếm đoạt tất cả rồi định hắt hủi con sao? Mày không cần bàn đến chuyện đó làm gì? Trong gia đình này, mày đang sống bám tao. Mày có biết điều đó không chứ? Mỹ Thu vừa khóc vừa nói như trách móc: - Những lời cha con trăng trối mẹ quên hết rồi sao? Tại sao mẹ lạl đối xử tệ bạc với con như vậy? www.vuilen.com 82

Những gì Mỹ Thu trách móc làm cho bà Thẩm Hằng đuối lý, và bà nói bừa: - Tao không cần nhớ cái gì hết. Mày hãy im miệng và ra khỏi nhà tao ngay đồ vô tích sự Quá bức xúc, Mỹ Thu nói như la lên: - Mẹ không được quyền lăng mạ con như vậy. Mẹ im đi! Cách nói của cô làm bà Thẩm Hằng tức giận không thể tả. Gương mặt của bà hầm hầm thật đáng sợ. Giọng bà đầy đe dọa: - Mày dám lên tiếng với tao hả, đồ mất dạy! Hình như bả Thẩm Hằng chưa bao giờ cảm thấy tức giận như thế.nảy. Rồi bà lao đến Mỹ Thu. Cô lại gánh chịu một trận đòn tan tát. Thỏa mãn cơn cuồng giận rồi bà cũng bỏ đi Mỹ Thu gắng gượng bước về phòng. Cảm giác đau khổ cứ đeo đẳng bên cô. Và suốt cá đêm, Mỹ Thu chỉ còn biết khóc lặng lẽ. Thời gian sau, Tuấn Hưng vẫn thường xuyên đến cửa hàng điện thoại của bà Thẩm Hằng. Anh dẫn nhiều bạn bè trong giới nghệ sĩ đến ủng hộ. Hình như đó là cơ hội để anh đến gặp riêng Mỹ Thu. Nhưng không hiểu vì sao Mỹ Thu lại lánh mặt anh. Điều đó làm Tuấn Hưng nao núng kỳ lạ. Buổi trưa, anh quyết định đến nhạc viện để tìm Mỹ Thu. Đến giờ tan học, Mỹ Thu chậm rãi dẫn xe ra cổng. Thấy cô, Tuấn Hưng cảm thấy vui mừng không thể đợi, anh khẽ gọi: - Mỹ Thu! - Ủa! Anh đến lâu chưa vậy? - Anh đợi em cũng lâu lắm rồi. Nhìn anh với ánh mắt buồn rầu rồi cô nhỏ nhẹ: - Tìm em có chi không vậy anh Hưng? - Sao em lại hỏi kỳ lạ vậy? Bộ khi nào có lý do anh mới đến gặp em sao Mỹ Thu? - Ý em không phải vậy. Mong anh hiểu cho em. Nhìn vào đồng hồ rồi cô nói với vẻ vội vã: - Trưa quá rồi em phải về ngay anh Hưng. www.vuilen.com 83

Tuấn Hưng ngạc nhiên: - Sao em lại gấp gáp như vậy. Nói chuyện với anh một chút không được sao? Cô nói với vẻ nài nỉ: - Tính mẹ em anh đã hiểu rồi mà, Em không thể về trễ hơn được đâu. Mong anh thông cảm và hiểu cho em. Nói xong, Mỹ Thu phóng vọt xe đi. Anh vội vàng đuổi theo cô. Đến cổng nhà, anh mới chặn Mỹ Thu lại được. Mỹ Thu nói như yêu cầu: - Em phải vào nhà,anh về đi anh Hưng à. Tuấn Hưng thắc mắc: - Sao em lại.bảo anh về? Anh muốn và nhà nói chuyện với em. Một chút thôi cũng được mà Mỹ Thu. Mỹ Thu khẽ lấc nhẹ đầu: - Không được đầu anh Hưng à. - Thế thì em nán lại một chút. Anh muốn nói chuyện với em. - Không được đâu, anh về đi. Mẹ thấy thì em chết mất. - Sao em lại lánh mặt anh vậy hả? Mỹ Thu nói chậm rãi: - Em có nỗi khổ riêng của em mà. Anh nên thông cảm cho em đi. Đừng trách em như vậy nữa mà anh Hưng. - Anh không trách em. Nhưng anh thật. - Sự rất khó chịu... Không, phải nói là anh khổ sở trước cách đối xử của em. Mỹ Thu nói như trách móc: - Em đã nói như vậy rồi mả anh vẫn chưa hiểu em sao? - Vậy em hãy nói cho anh biết lý do nào mà em buộc phải làm như vậy. - Anh đừng ép buộc em phải nói mà. www.vuilen.com 84

- Vậy thì anh sẽ đứng đây. Không đi đâu hết. Mỹ Thu nói với giọng nài nỉ: - Nếu thương em anh hãy về đi anh Hưng à Anh đừng để em phải chịu đau khổ nữa. Tuấn Hưng rất sững sờ trước những gì cô nói. - Khó khăn lắm anh mứa tìm gặp được Mỹ Thu. Vậy mà không hiểu sao cô vẫn tìm cách từ chối, trấn tránh. Nghĩ đến điều đó Tuấn Hưng thấy nản kỳ lạ. Anh đang ngơ ngác nhìn thì Mỹ Thu lại nói như la lên: - Đừng làm tôi phải khổ nữa. Anh đi về nhà anh đi. - Cách nói của Mỹ Thu làm cho anh cảm thấy càng thêm khó hiểu. Phản ứng dữ dội đó làm anh không thể nán lại được. Và anh miễn cường làm theo yêu cầu của cô. Cả tháng qua, Tuấn Hưng sống ở Trung Quốc. Anh đến đây để quay một hợp đồng quảng cáo và đi tham quan cùng đoàn làm phim. Trong thời gian ấy anh cũng không liên lạc được đi Mỹ Thu. Vừa về nước, anh vội vã đến thăm Mỹ Thu. Bước đến cửa hàng, anh chỉ thấy Hằng Thơ ngồi đó. Anh định quay trở ra thì cô ta gọi giật lại: - Tuấn Hưng! - Gì vậy Hằng Thơ? - Vừa mới đến sao anh lại lại bỏ về vậy hả? Anh vào nhà chơi với em một chút nha. Nhiều lần trước đến đây, anh tìm đủ mọi cách để từ chối những lời mời gọi của cô, Hình như lần này không còn cách nào khác để ra về được, anh đành bước trở vào một cách miễn cưỡng. Hằng Thơ nói thật nhỏ nhẹ: Anh ngồi xuống đây nghi đi. - Cám ơn Hằng Thơ. Hằng Thơ nhìn anh rồi thắc mắc: - Anh không còn giữ số sim cũ sao? Cả tháng nay em gọi cho anh mà không được. www.vuilen.com 85

Anh nhẹ lắc đầu: - Anh vẫn còn giữ sim cũ mà Thơ. - Sao em gọi cho anh hoài mà không liên lạc được vậy? Thời gian qua anh đi đóng phim quảng cáo ở Trung Quốc. - Vậy à! - Liếc mắt nhìn anh thật đắm đuối, rồi cô lại nói như trách móc: - Anh tệ ghê đi vắng cả tháng nay mà sao không nói với em tiếng nào hết vậy? - Tuấn Hưng vẫn thần nhiên, anh không có phản ứng gì trước cử chỉ của cô ta. Anh hỏi chậm rãi: - Sao anh đi mà phải nói với Hằng Thơ hả? - Anh phải nói cho em biết chứ. Em gọi hoài mả có lyên lạc với anh được đâu. Tuấn Hưng không nói gì. Thái độ anh có vẻ tư lự xa lạ. Hình như Hằng Thơ không nhận thấy điều đó, cô nói với vẻ quan tâm: - Thôi gian qua không liên lạc được với anh, em cám thấy lo cho anh làm. Tuấn Hưng nhíu mày: - Em đang nói gì lạ vậy Hẫng Thơ? - Em không tin là tâm hồn anh lại rỗng đến như vậy. - Cái gì? Cố giữ bình tĩnh rồi Hằng Thơ nói ra điều cô đã ắp ủ từ lâu: - Em yêu anh thật mà. Chẳng lẽ anh không nhận ra điều đó sao Tuấn Hưng. Tuấn Hưng tỏ vẻ khó chịu: - Em em hiểu em đang nói gì không vậy Thơ? - Em đã chuẩn bị lời nối này từlâu. Hôm nay em quyết định nói ra điều đó, em muốn khẳng định với anh rằng em rất yêu anh. www.vuilen.com 86

Đã từ lâu, Tuấn Hưng biết rằng Hằng Thơ luốn lẳng lơ mời gọi anh. Cái cách cô nói tiếng yêu anh đột ngột như vậy làm anh không khỏi bất ngờ. Rồi anh quyết định nói thật lòng mình: Anh không coi thường tình cảm mà Hằng Thơ dành cho anh. Nhưng thú thật, anh chỉ xem Hằng Thơ như là một người bạn mà thôi. - Trước đây em biết là anh và Mỹ Thu yêu nhau. Nhưng lúc đó đã yêu anh rất nhiều rồi mà em chưa thổ lộ. Bây giờ em đã khẳng định với anh rồi thì anh không được dửng dưng như vậy. Tuấn Hưng nói như khẳng định: - Không cách nào khác đâu Hằng Thơ à. - Anh muốn nói với em rằng, anh yêu Mỹ Thu. Anh thật sự không thể sống mà thiếu Mỹ Thu được. Hằng Thơ đứng bật đậy, cô nói như thét lên: - Nhưng nó hơn em được cái gì chứ. Tuấn Hưng chậm rãi: - Tình yêu thì không thể so sánh như vậy được Hằng Thơ à. Đối với anh bây giờ, Mỹ Thu là mẫu người lý tường nhất. Không ai qua được cô ta trong tâm tư của anh đâu. Hằng Thơ cảm thấy tự ái ngút ngàn. Cô ngồi lặng yên, vẻ mặt hầm hầm thật đáng sợ. Thấy thái độ của cô, Tuấn Hưng cũng không nói gì thêm nữa. Rồi anh lặng lẽ bước ra về. Khi thấy anh đã xa khuất, không còn dằn cơn nóng giận của mình được nữa, Hằng Thơ vội chạy ngay lên phòng tìm Mỹ Thu. Những tiếng đập cửa đồn dập làm Mỹ Thu đứng cả tim. Cô cũng không hình dung được chuyện gì sẽ đến với mình nữa. Rồi Hằng Thơ xô mạnh cửa bước vào. Vẻ mặt cô lầm lì: - Mày có nghe tao gõ cửa không, mày định trốn tao hay sao? Mỹ Thu cảm thấy run sợ vô cùng, cô hơi cúi mặt: - Dạ... dạ... em chưa kịp mở chị à. - Mày đừng giả giọng lê phép! Mày là đồ thối tha. www.vuilen.com 87

- Sao chị nặng lời với em như vậy hả chị Thơ? Bước đến cô túm lấy áo Mỹ Thu, giọng cô hầm hè: - Mày thừa biết tao yêu anh Hưng sao lại phỗng tay trên người yêu của tao. Mày lả lơi quyến rũ anh ta phải không? Mảy nói đi, nói mau đi! Quá sợ hãi, Mỹ Thu lí nha: - Bình tĩnh đi chị. Buông em ra đi mà! Xô mạnh Mỹ Thu, cô nói với giọng đầy đe dọa: - Mày có tin tao sẽ giết chết mày không. - Đồ thối tha. Gượng ngồi dậy. Mỹ Thu lắc đầu liên tục: - Nhưng em đâu có lỗi gì với chị. Chị đừng nhiếc mầng em như vậy. - Tao thấy mày cũng hiền lảnh, lễ phép. - Vậy mà đi lả lơi quyến rũ người yêu của người khác. Mày làm cho người khác dễ lầm thật đấy. Mỹ Thu lấc đầu ngầy ngậy: - Em không có lối gì hết. Chị không được quyền nặng lời với em như vậy. - Tao không cần biết. Nhưng kể từ nay tao cấm mày. Mày không được qua lại với anh Hưng nữa. Thấy mình bị ép buộc quá mức, không thể nhịn nhục được nữa, Mỹ Thu nói như la lên: - Đó là quyền của tôi. Tôi yêu ai thì mặc tôi Không ai có quyền cấm cản tôi như vậy cả. Từ ngoài cửa phòng bà Thẩm Hằng bước vào Hình như bà đã nghe những gì Mỹ Thu nói. Gương mặt bà đầy vẻ tức giận. Mỹ Thu đau đớn đón nhận một cái tát như trời giáng. - Mày biết mày là cái gì trong nhà này không? Mày dám lớn tiếng như vậy hả? Biết sự chóng chế yếu đuối của mình chỉ chuốc lấy thêm tai họa, Mỹ Thu đành im lặng trong đau đớn. www.vuilen.com 88

Bà quay qua Hằng Thơ: - Đi về con! Nhìn Mỹ Thu với ánh mắt đầy lửa giận rồi bả nói như tuyên bố: - Mày hãy chuẩn bị tinh thần đi. Việt kiều Hoàng Triệu từ Thái Lan mai về Sài Gòn đấy. Tao sẽ gả gấp mày cho nó. Mỹ Thu như chết sửng. Chỉ còn lại một mình trong căn phòng vắng lắng, cô nghe lòng mình buồn chông chênh. www.vuilen.com 89