Phần 1

Tài liệu tương tự
No tile

Microsoft Word - chotinhyeutronven10.doc

Phần 1

No tile

Pha Lê vừa đi lên phòng , cô bắt gặp Ngọc Bạch đang đứng nơi góc hành lang nói chuyện điện thoại với ai đó

Microsoft Word - emlatinhyeu14.doc

No tile



Document

Microsoft Word - chantinh09.doc

No tile

Phần 1

No tile

Tác Giả: Cổ Long QUỶ LUYẾN HIỆP TÌNH Hồi 12 Giang Hồ Ân Oán Nhóc trọc đầu và Nhóc mặt rổ chẳng phải quá nhỏ tuổi, có lúc hai gã cũng giống người lớn,

Phần 1

Microsoft Word - suongdem05.doc

Phần 1

No tile

Phần 1

Document

Cúc cu

-

mộng ngọc 2

No tile

Pha Lê vừa đi lên phòng , cô bắt gặp Ngọc Bạch đang đứng nơi góc hành lang nói chuyện điện thoại với ai đó

NỖI GHEN DỊU DÀNG

No tile

Document

Chương 16 Kẻ thù Đường Duyệt càng hoài nghi, không rõ họ đang giấu bí mật gì. Tại sao Khuynh Thành không ở bên cạnh nàng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì

Document

Microsoft Word - emlatinhyeu10.doc

No tile

CHƯƠNG 1

Document

Document

Phần 1

No tile

No tile

No tile

Document

Đông Giao chau mày, cầm cuốn sách Huy đang xem dở dang để trên bàn lên

PHẦN TÁM

Phần 1

Công Chúa Hoa Hồng

Phần 1

Microsoft Word TÀI LI?U GIÁO D?C CHÍNH TR? TU TU?NG P2.doc

Tác Giả: Hoàng Thu Dung MỘT NGÀY MÙA ĐÔNG Phần I Thùy Dương đứng một mình trên bãi cát, đưa mắt nhìn xa ra chân trời. Mặt biển xanh ngăn ngắt, trong v

Cúc cu

No tile

No tile

Phần 1

Document

Document

CHƯƠNG I

No tile

Phần 1

Mộng ngọc

No tile


36

No tile

CHƯƠNG 1

No tile

HỒI I:

Hãy kể một kỷ niệm đáng nhơ về con vật nuôi mà em yêu thích

Tác Giả: Sói Xám Mọc Cánh Người Dịch: Đỗ Thu Thủy HOÀI NIỆM Chương 6 Hai chị em lôi kéo nhau lên lầu, vừa mở cửa đã thấy mẹ Phùng đang ngồi đợi con tr

Document

No tile

Microsoft Word - chotinhyeutronven03.doc

mộng ngọc 2

Chọn Vợ Hiền Nguyễn Thị Thanh Dương Anh Tư góa vợ khi tuổi đời còn trẻ. Anh đang đi tìm cho mình một tình yêu mới, một người vợ mới. Đối tượng anh mon

Bao giờ em trở lại


Tác Giả: Bản Lật Tử BẢN SONATA ĐÀO HÔN Chương 28 Lời nói của Chu Nghi Nhiên như kẹo ngọt, quyến rũ Mễ Tình. Chắc chắn nhà anh tốt hơn nhà Tiêu Cố ở Ho

No tile

Chinh phục tình yêu Judi Vitale Chia sẽ ebook : Tham gia cộng đồng chia sẽ sách : Fanpage :

Phần 1

No tile

CHƯƠNG I

(SỰ LỰA CHỌN SAI LẦM)

CHƯƠNG I

Document

Tác Giả: Hoàng Thu Dung MỘT NGÀY MÙA ĐÔNG Phần XVI Thùy Dương và Minh Khánh đi xuống cầu thang. Cả hai vừa vào chỗ lấy xe thì có tín hiệu máy, Thùy Dư

Document

Tác Giả: Cửu Lộ Phi Hương Người Dịch: Lục Hoa KHÔNG YÊU THÌ BIẾN Chương 50 Lửa bùng lên chỉ trong nháy mắt, nhanh chóng lan tới những nơi bị xăng tưới

No tile

Phần 1

No tile


CHƯƠNG I

Microsoft Word - tinhyeuemchon01.doc

Tác Giả: Tuyết Nhung NGƯỜI ẤY LÀM SAO QUÊN PHẦN VI Ôm bó hoa hồng còn ngậm sương đêm trong tay, lòng Hạnh Nguyên gợi lên bao câu hỏi mà cô không tài n

Phần 1

DS_CTSQ_ATMui_2015.indd

Cúc cu

Document

No tile

Microsoft Word - chotinhyeutronven02.doc

CHƯƠNG I

Bản ghi:

Phần 10 Buổi sáng trời trong xanh. Những tia nắng vàng óng ả ấm áp. Bảo Ngọc ngồi trầm ngâm nhìn vào khoảng không vô tận. Hình ảnh của Nguyễn Khang cứ chập chờn trước mặt. Thật ra, anh ta là người như thế nào vậy? Chẳng lẽ... - Hù... Bảo Ngọc giật thót người la oai oái: - Trời ơi? Ai vậy? Như Quỳnh cười giòn: - Nhà ngươi hãy đoán xem là ai? - Buông tay ra! Mi làm gì vậy, Như Quỳnh? Buông vội tay ra, Như Quỳnh phùng má: - Làm sao mày có thể biết được là ta vậy chứ? Bảo Ngọc chu môi: - Ngoài mi ra thì ai có thể diễn trò này chứ? - Vậy sao! Mày hay thiệt! Bảo Ngọc cười nhẹ: - Cảm ơn quá khen. Như Quỳnh hất hàm: - Mày nghe tao hỏi này. - Chuyện gì? Như Quỳnh buột miệng: - Mày đang tơ tưởng đến anh chàng nào mà ngồi thừ người ra vậy hả? Bảo Ngọc giương mắt: - Mình có tơ tưởng gì đâu chứ? Như Quỳnh lớn giọng: - Còn chối cãi nữa hả? Không tơ tưởng mà mắt cứ nhìn đăm đăm vào khoảng không ấy. - Mi thật nhiều chuyện quá đi, thật không có gì có thể lọt qua khỏi mắt của mi hết. Như Quỳnh phán gọn: - Có phải mày đang nhớ đến anh chàng Nguyễn Khang của mày không? www.vuilen.com 152

Bảo Ngọc đứng phắt dậy: - Tào lao! Anh ta làm gì mà ta phải nhớ chứ? Như Quỳnh chống nạnh hai tay gắt Như Quỳnh: - Mày cũng chặt dạ thật đấy, anh ta đã làm biết bao nhiêu việc, bộ chưa rõ thành ý sao? Bảo Ngọc cười nhạt: - Đành rằng là như vậy nhưng không lẽ chính vì thế mà phải chấp nhận anh ta sao? Như Quỳnh quắc mắt: - Chứ còn gì nữa. Chẳng phải chính nhà ngươi đã từng nói vậy sao? Bảo Ngọc trố mắt: - Hả! Ta nói chuyện gì? - Trời đất! Lời nói đáng giá ngàn vàng, không thể nói rồi không giữ lời đó nghen. Bảo Ngọc hỏi dồn: - Nhưng mà ta đã hứa chuyện gì đâu nào? Như Quỳnh chậm rãi: - Không phải chính Ngọc đã nói, nếu ai mà sửa sang lại nhà cửa cho mình thì... Không đợi Như Quỳnh nói dứt câu, Bảo Ngọc cướp lời: - Tại sao mi lại biết được chuyện này? Có phải bà ngoại mình đã nói cho mi biết hay không? - Đúng vậy. Sự thật là như vậy phải không? Bảo Ngọc đáp khẽ: - Kỳ thực là như vậy, nhưng anh ta chưa đòi hỏi gì mà. Như Quỳnh phì cười: - Mặc dù là anh ta chưa nói ra nhưng không phải là anh ta không có ý này. Động não chút đi cô nương à? Điện thoại của Bảo Ngọc có tín hiệu, cô nhấc máy lên nghe. Đầu máy bên kia là giọng nói của Kim Khánh: - Alô, Bảo Ngọc! Là em phải không? - Dạ, là em đây. Có chuyện gì không chị Khánh? Kim Khánh cười khanh khách: - Sao rồi? Bà ngoại của em vẫn khỏe chứ? www.vuilen.com 153

Bảo Ngọc nhanh nhảu đáp lời: - Dạ, vẫn bình thường. Cám ơn chị nhiều. - Ê, ngày mai em đi không? Bảo Ngọc ngạc nhiên hỏi: - Em không hiểu chị muốn nói gì? Đi đâu chứ? Kim Khánh cười nhẹ: - Chị vội quá nên nói chẳng có đâu đuôi gì cả. - Thật ra là đi đâu vậy chị? Kim Khánh cất giọng nhẹ nhàng: - Ngày mai sẽ tổ chức một ngày cắt tóc từ thiện cho những người nghèo, em tham gia luôn nha? Bảo Ngọc hỏi nhanh: - Địa điểm ở đâu và bao giờ mới khởi hành vậy chị? - Khoảng tám giờ sáng, còn địa điểm chắc là xã Mỹ Hạnh Trung đấy. Bảo Ngọc nhanh nhảu: - OK! Vậy chừng nào xe về gần tới, chị nhớ phone cho em nha. Kim Khánh cười tươi: - Quyết định như vậy nha? Ngày mai sẽ có rất nhiều nhà tạo mẫu tóc làm từ thiện nữa đấy. Bảo Ngọc tíu tít: - Vậy sao! Thích quá! Mình có thể học hỏi và trao đổi kinh nghiệm với họ rồi. - Nhớ đó nghe, không được đổi ý đấy. - OK, không bao giờ. - Bye em nha. - Bye chị! Như Quỳnh nhìn xoáy vào Bảo Ngọc, lên giọng: - Có việc gì mà nhà ngươi vui cười hớn hở vậy? Bảo Ngọc cười hiền: - Ngày mai có đợt cắt tóc từ thiện, mi sẽ cùng đi với ta được không? Như Quỳnh tán thành: - Đồng ý. Nhưng sao nhà người không rủ Khánh Mai cùng đi cho vui. Bảo Ngọc lừ mắt: www.vuilen.com 154

- Trời ơi! Bộ mi không thấy nhỏ Mai lo cho hôn lễ đã tất bật lắm sao? Đừng làm phiền nhỏ nữa, hai chúng ta đi được rồi. Như Quỳnh gật gù: - Ừ hén! Nếu như Ngọc không nhắc thì mình cũng quên. Sao lúc rày hay đãng trí quá đi. Bảo Ngọc dẩu môi: - Sẵn cơ hội này mình sẽ tìm cho bạn một ý trung nhân, chịu không? Như Quỳnh cười nhạo: - Thôi đi cô nương. Bản thân mình lo chưa xong, ở đó đòi làm mai mối. Thiệt là tài lanh hết sức. - Mình sẽ có cách mà, đừng khinh thường tài mọn của bổn cô nương này chứ. - Vậy sao? Được rồi mới nói nha. - OK! Để rồi xem. Bảo Ngọc rất mong ngày mai sẽ gặp lại Nguyễn Khang, để cô xem anh ta sẽ như thế nào? Đúng như lời Kim Khánh đã nói, có rất nhiều thợ, nhà tạo mẫu và học viên tham gia chương trình từ thiện với người nghèo kỳ này. Đặc biệt là có sự tham gia của Nguyễn Khang. Quả đúng là anh ta có tấm lòng nhân hậu. Chính bản thân anh đã tặng rất nhiều phần quà cho những người nghèo. Vừa cắt tóc, anh ta vừa trao đổi với các hoàn cảnh cơ nhỡ những lời lẽ rất chân tình. Nhưng tại sao lại có một cô gái cứ đeo bám anh ta hoài vậy? Cô ta là ai chứ? Mình nhất định phải tìm ra sự thật? - Bảo Ngọc! Sang đây giúp chị, cắt tóc con bé này đi em. Bảo Ngọc nhanh nhảu đáp lời: - Dạ, em qua liền. Nghe đến tên Bảo Ngọc, Nguyễn Khang ngừng ngay tay kéo dáo dác tìm kiếm. Chợt ánh mắt của chàng chạm phải đôi mắt diễm lệ của nàng, một ánh mắt mê hồn, đôi mắt có ma lực khiến chàng say mà ngắm nhìn. - Ê! Bảo Ngọc! Làm gì mày và anh ta nhìn nhau đắm đuối quá vậy? Bảo Ngọc chối bay biến: www.vuilen.com 155

- Đâu có. Như Quỳnh cười nhẹ: - Giữa thanh thiên bạch nhật mà dám nói dối nữa sao? Rõ ràng hai người có ẩn tình mà, là anh ta phải không? - Mi muốn nói ai? - Nguyễn Khang chứ còn ai nữa? Nhưng dường như có một cô gái cứ đeo bám anh ta không rời? Lại xảy ra chuyện gì vậy chứ? Cô gái này là ai vậy? Bảo Ngọc nóng lòng, cô cảm thấy trong người rất khó chịu nên nhẹ bước đến gần Kim Khánh, nhỏ giọng: - Chị Kim Khánh! Chị có biết anh chàng đang đứng đó là ai không? Kim Khánh cười tươi đáp lời: - Là Nguyễn Khang chứ ai. Nhà tạo mẫu tài ba đấy. Anh ta vừa hoàn thành khóa học ở Thái Lan về. Em biết rồi còn làm bộ hỏi chị. Bảo Ngọc làm tỉnh: - Vậy mà em tưởng chị không biết chứ? Kim Khánh buông giọng: - Sao lại không biết, chị rất rành anh ta nữa là đằng khác. Bảo Ngọc mở to hai mắt: - Vậy sao! Thế người đi bên cạnh anh ta là ai vậy chị? Kim Khánh nhẹ giọng: - Em muốn nói cô gái đi bên cạnh anh ta chứ gì? - Phải. Chị biết cô ấy không? Kim Khánh trả lời nhanh: - Cô ta là một Việt kiều Mỹ, là người đã thầm thương trộm nhớ Nguyễn Khang. Bảo Ngọc dò xét: - Trông họ rất xứng đôi chị há? Kim Khánh phản đối: - Em đã lầm rồi. - Lầm? Là sao? Kim Khánh cười ngất: - Làm gì quan tâm đến anh ta dữ vậy? Bộ em có cảm tình với anh ta rồi sao? Bảo Ngọc ngượng ngùng đáp khẽ: www.vuilen.com 156

- Đâu có. Em chỉ tò mò thôi mà. Nói cho em biết đi, tại sao vậy chị? Kim Khánh buột miệng: - Anh ấy chỉ xem Phương Thùy là em gái thôi. Bởi vì anh ấy đã có ý trung nhân rồi. Bảo Ngọc sửng sốt kêu lên: - Hả! Anh ta đã có ý trung nhân rồi à? Thật vậy không chị? Kim Khánh quả quyết: - Phải. Chính anh ta đã nói điều này mà. Bảo Ngọc lo lắng: - Vậy anh ta có nói người trong mộng của anh ta là ai không vậy? Kim Khánh trầm ngâm: - Chuyện này chị có hỏi nhưng anh ta nhất định không tiết lộ. Bảo Ngọc cất giọng íu xìu: - Anh ta tài hoa như vậy chắc chắn người anh ta yêu sẽ đẹp lắm. - Không hẳn vậy đâu. - Sao chị lại nói vậy? Kim Khánh nhếch môi cười: - Bởi vì có biết bao cô gái có sắc đẹp kiêu sa đeo bám tán tỉnh nhưng đều vô dụng. - Anh ta khó gần vậy sao? - Thời gian ở Thái Lan bộ em không rõ con người anh ta sao? Bảo Ngọc ngập ngừng: - Em... em... cảm ơn chị nhiều. - Hai chị em đang nói xấu tôi có phải không? Bảo Ngọc bẽn lẽn cúi đầu. Kim Khánh cười giòn cất giọng: - Bộ em có nhiều chuyện xấu lắm sao mà sợ người ta nói xấu vậy chứ? Nguyễn Khang nhoẻn miệng cười. Chợt quay sang Bảo Ngọc, anh cất giọng trầm ấm: - Bảo Ngọc! Ngoại của em vẫn khỏe chứ? Bảo Ngọc nghe lồng ngực mình xôn xao lạ thường, một cảm giác rất khó tả. Chẳng lẽ cô đã biết rung động con tim rồi sao? - Bảo Ngọc? Nguyễn Khang hỏi em kìa, sao không trả lời mà thừ người ra vậy? www.vuilen.com 157

Bảo Ngọc lí nhí: - Dạ, cảm ơn anh, ngoại em vẫn khỏe. Ngọc thành thật cảm ơn những gì anh Khang đã giúp đỡ, nghĩa cử ấy em không thể nào quên. Nguyễn Khang cười nhẹ: - Chuyện nhỏ thôi mà, Ngọc bận tâm làm gì. Bảo Ngọc nhẹ giọng: - Nhưng đối với em thì việc làm ấy rất to lớn và không biết trả ơn như thế nào đây? - Những việc làm của anh không cần phải báo đáp chi đâu, đừng quá bận tâm về việc này. Kim Khánh xen vào: - Thì ra hai người đã quen nhau. Nhưng hai người nói gì nãy giờ tôi không hiểu gì cả. Nguyễn Khang cười phì: - Cũng may mà chị không hiểu. Kim Khánh hất hàm: - Em nói vậy là có ý gì hả? - Dạ, đâu có gì. Em giỡn chút thôi mà, làm gì nóng tính dữ vậy? - Ai thèm giỡn yới em chứ? Này, không được ăn hiếp em gái của chị, có biết không? Nguyễn Khang cười khì: - Dạ, em không dám. - Mướn em cũng không dám nữa đấy. Chị mà nghe rục rịch là xử em ngay. Nguyễn Khang nhăn nhó kêu trời: - Ối, trời ơi! Chị nói nghe có mùi xã hội đen quá. - Không phải xã hội đen gì cả, nhưng cũng đủ để xử đẹp em đấy. Nguyễn Khang tình tứ: - Em gái của chị em thương không hết, lẽ nào lại ăn hiếp chứ? Bảo Ngọc ửng hồng đôi má, tim đập liên hồi. Cô lí nhí: - Anh Khang nói kỳ quá hà. Nguyễn Khang chân thành cất giọng: - Anh thương thì bảo rằng thương, chứ có nói hươu nói vượn gì đâu nào? Kim Khánh tức khí xen vào: www.vuilen.com 158

- Em nói em yêu Bảo Ngọc à? Có thật vậy không hả? Nguyễn Khang dứt khoát đáp lời: - Em đã yêu Bảo Ngọc từ cái này đầu tiên gặp gỡ lận kìa, chứ đâu phải tới giờ mới yêu. Bảo Ngọc lắp bắp: - Anh... anh... Nguyễn Khang tiếp lời: - Vì muốn cho em được nâng cao tay nghề cho nên anh đã khích em để em thù ghét anh mà cố gắng học. Bảo Ngọc buông giọng: - Nhưng đã từ lâu sao anh không thổ lộ? - Anh muốn tạo cho em một sự bất ngờ. - Nói vậy người tình trong mộng của em là Bảo Ngọc đấy sao? Nguyễn Khang gật đầu nói nhanh: - Bây giờ chị biết cũng không muộn phải không? Kim Khánh lên giọng: - Em đúng là một người kỹ tính. Chị chúc mừng hai em. Gương mặt của Phương Thùy đằng đằng sát khí tiến gần đến mọi người lớn giọng: - Anh Khang! Thì ra anh cố tình từ chối tôi là chỉ vì con nhỏ nhà quê này sao? Nguyễn Khang nghiêm giọng: - Phương Thùy! Em ăn nói thiếu lịch sự vậy sao? Phương Thùy dài giọng hất hàm: - Anh hãy nhìn cho kỹ xem thực ra tôi kém hơn cô ta ở điểm nào kia chứ? Anh nói đi, anh nói thật đi. Nguyễn Khang đanh giọng: - Đủ rồi. Anh nói bao nhiêu lần thì em mới hiểu đây? Sự thật anh và em không hề có tình cảm trai gái. Có chăng đó chỉ là tình bạn mà thôi, em nghe rõ không? Đừng làm phiền đến anh nữa... Phương Thùy điên tiết hét lớn: - Anh Khang! Anh chỉ vì cô ta mà đối xử với em như vậy sao? Em thật không tin mọi việc trở nên như vậy? Nguyễn Khang dứt khoát: www.vuilen.com 159

- Em nghĩ sao tùy em. Anh không muốn nghe bất cứ lời lẽ nào nữa. Phương Thùy giận dữ quát lớn: - Tôi hận anh. Tôi hận các người. Các người thật đáng ghét. Phương Thùy tuôn một hơi dài rồi giận dỗi bỏ đi. Nguyễn Khang thật sự không ngờ sự việc lại trở nên như thế này, anh quay sang Bảo Ngọc nhẹ giọng: - Bảo Ngọc! Anh xin lỗi em. Sự việc xảy ra quá bất ngờ, anh không muốn thế đâu. Em đừng để tâm nha? Bảo Ngọc chớp nhẹ viền mi, cô cười hiền: - Không có gì đâu nha. Chỉ tại cô ta quá kích động nên mới có thái độ thô lỗ vậy thôi. Nguyễn Khang nhìn cô trìu mến: - Em hiểu được như thế anh rất mừng. Anh chỉ mong rằng cô ta sẽ hiểu, bởi sự thật anh không thể dối lòng mình. Bảo Ngọc cảm động: - Nhưng anh đã suy nghĩ chưa mà nói tiếng yêu em vậy? Nói thật em thấy tội nghiệp cho cô gái đó quá. Nguyễn Khang trách yêu nàng: - Sao em lại nói như vậy? Bộ em còn ngờ nghi tình cảm anh dành cho em sao? - Em.. em... Nguyễn Khang nhỏ giọng: - Anh yêu em bằng cả trái tim, một tình yêu rất chân thật không giả tạo. Bảo Ngọc chất ngất yêu thương trước tấm chân tình mà Nguyễn Khang đã dành cho nàng. Con tim nàng thật sự rung lên, nàng đã yêu chàng rồi chăng? Sao tự dưng bao nỗi uất ức trong lòng đối với anh giờ tan biến đâu mất. Thế là một ngày lặng lẽ trôi qua nhanh chóng, ánh nắng chiếu yếu dần và dịu mát, mọi người lại phải nói lời chia tay. Nguyễn Khang nắm lấy tay của người yêu và hôn thật sâu lên đôi bàn tay trắng nõn: - Em yêu! Chúng ta tạm chia tay em nhé. Thời khắc này anh rất muốn thời gian đi chậm lại, để chúng ta được gần nhau hơn. Để anh có thể ngắm nhìn cô công chúa bé bỏng của anh. Bảo Ngọc làm nũng: - Anh khéo nịnh quá đi! Người ta nghe được sẽ cười mình đấy. - Ai cười anh cũng mặc kệ miễn sao người yêu của anh vui là được rồi. www.vuilen.com 160

- Quả là khi yêu nhau người ta sẽ bất chấp tất cả. Anh chị tình tứ quá làm tôi nổi da gà hết rồi đây. Nguyễn Khang nhìn chăm chăm, Sĩ Luân gắt giọng: - Thằng khỉ này! Bộ mày bị chạm điện hay sao vậy? Đồ phá đám. Như Quỳnh cũng cất giọng xen vào: - Thôi cho tôi xin đi anh chị à! Bộ không còn gặp lại nhau sao mà quyến luyến dữ vậy? Bảo Ngọc cười nửa miệng: - Trời ơi! Thì ra... hai người mới đây mà đã quen biết rồi sao? Sĩ Luân cười khì: - Tiếng sét ái tình mà hai người tranh thủ thì tụi này bấm còi qua mặt đấy. Nguyễn Khang đấm nhẹ vào vai bạn lên giọng: - Mày cũng hay đấy! Chưa kịp giới thiệu cho mày thì mày đã làm quen với một cô nàng dễ thương xinh đẹp như thế này rồi. Sĩ Luân cười ruồi: - Cảm ơn lòng tốt của mày. Chả phải tao rất đẹp trai sao? - Nói mà không biết ngượng sao hả? Sĩ Luân hất hàm: - Sự thật là vậy mà. Nguyễn Khang kề tai Bảo Ngọc, nói nhỏ: - Mình phải tránh xa Sĩ Luân càng xa càng tốt. Bảo Ngọc tròn mắt: - Sao vậy anh? Nguyễn Khang nhếch môi cười: - Nó ở gần kho đạn đấy, đứng gần nó không khéo đạn nổ thì nguy mất. Kim Khánh thúc giục: - Nguyễn Khang, Sĩ Luân hai em từ giã xong chưa vậy? Lên xe mau. Nguyễn Khang nắm chặt tay Bảo Ngọc, anh âu yếm: - Cho anh gởi lời thăm ngoại. Một ngày rất gần đây anh sẽ đến thăm em. Bye em nhé, Bảo Ngọc! Bảo Ngọc đáp lời ngọt ngào: - Dạ, cám ơn anh. Bye anh Nguyễn Khang! www.vuilen.com 161

Chiếc xe ô tô từ từ lăn bánh Bảo Ngọc và Như Quỳnh đứng nhìn theo đến khi bóng dáng của chiếc xe dần khuất hẳn. Cả hai mới lên xe để về trong lòng ai cũng ngập tràn niềm vui. Đám cưới của Khánh Mai và Hải Cường cuối cùng cũng được diễn ra thật trang trọng. Từng đoàn từng đoàn xe du lịch đời mới, xe Mercedes và nhiều loại xe môtô khác nhau đậu nối đuôi nhau thật kín cả lối vào đại sảnh nhà Khánh Mai. Chú rể Hải Cường trong bộ comple trắng, trên cổ được thắt một cái nơ màu đỏ tiến gần lại cô dâu Khánh Mai thật sang trọng trong chiếc áo soirée đuôi dài. Hôn lễ được bắt đầu, chú rể thì thầm bên tai cô dâu: - Khánh Mai! Bà xã yêu của anh. Hôm nay trông em như một thiên thần, em đẹp lắm và đáng yêu lắm em có biết không? Khánh Mai mắc cỡ e thẹn làm cho đôi má càng thêm hồng. Cô khép nép bên cạnh Hải Cường cất giọng lí nhí: - Anh yêu! Anh cũng đáng yêu lắm. Tiếng của đám bạn lao xao: - Âu yếm nhau xong chưa vậy? Đến đây uống rượu mừng đi... Một, hai, ba dzô! Hải Cường và Khánh Mai đi đến đâu, cũng được những lời chúc phúc tốt đẹp của họ hàng hai bên. Đặc biệt vẫn là đám bạn của họ kéo níu chú rể uống cạn hết ly này đến ly khác. Khánh Mai tình tứ thủ thỉ vào tai Hải Cường: - Anh à! Uống ít thôi, không được say quá đấy. - Xem kìa! Cô dâu lo cho chú rể ghê chưa? - Quá đúng rồi còn gì? Không được ép chú rể uống rượu nhiều quá, tối nay còn phải động phòng nữa đấy. Cả nhóm bạn quá khích cười ồ lên vui vẻ làm Khánh Mai thẹn đỏ mặt. Bầu không khí tưng bừng hẳn lên. Bảo Ngọc cùng Như Quỳnh tiến đến gần cô dâu, cười tươi: - Chúc mừng bạn Khánh Mai. Cuối cùng cũng được dự tiệc cưới của bạn và Hải Cường, mình cảm thấy rất vui. - Tao cũng vậy. Mày và Hải Cường được thành đôi quả là ý trời và duyên số. Xin chúc phúc cho mày và anh ta sống đến đầu bạc răng long. www.vuilen.com 162

Khánh Mai cười tươi: - Cảm ơn những lời chúc tốt lành của các bạn. Nhưng hai cô nương cũng nên kiếm cho mình một người bạn đời là vừa. Như Quỳnh cười tươi: - Khỏi lo. Chừng nào có hỷ sự nhất định sẽ mời hai ông bà đến dự. Khánh Mai nhoẻn miệng cười: - Nhanh nhanh chứ để già hết rồi đấy. Sắc đẹp của người phụ nữ mau phai tàn lắm có biết không? Bảo Ngọc dẩu môi: - Quả là có chồng rồi có khác, chững chạc hẳn ra. Hải Cường bước đến gần cất giọng xen vào: - Các bạn có thể cho tôi mượn cô dâu để chụp ảnh một chút nhé? Như Quỳnh tíu tít: - Rất sẵn lòng, bà xã đại nhân của anh đây. - Các bạn tự nhiên nha! - OK! Lo tiếp khách đi, tụi này tự nhiên được rồi. Tiệc tàn, mọi người lần lượt la về. Bảo Ngọc và Như Quỳnh cũng ra về, trên môi họ nở nụ cười mãn nguyện. Bởi người bạn chí thân của họ đã yên bề gia thất. - Chị Bảo Ngọc! Chị Bảo Ngọc! Đang đi trên đường, nghe tiếng gọi giật ở phía sau, Bảo Ngọc quay lại không khỏi ngạc nhiên: - Ai gọi mình vậy kìa? Hoàng Tuấn bước đến gần nhẹ giọng: - Chị Bảo Ngọc! Là em đây. Bảo Ngọc nhăn trán suy nghĩ, cô cất giọng ngập ngừng: - Cậu là - Em là Hoàng Tuấn! Bộ chị không nhận ra em sao? Bảo Ngọc cười nhẹ: www.vuilen.com 163

- Tôi nhớ ra rồi. Cậu tìm tôi có việc gì? Hoàng Tuấn cất giọng buồn buồn: - Ba rất nhớ chị, rất mong gặp lại chị. Em và Tuyết Lan đã tìm chị khắp nơi mà không gặp. Cũng may gặp lại chị ở đây. Bảo Ngọc lo lắng: - Ba thế nào rồi? Chị cũng từ Thái Lan về tới hai hôm nay. Rất muốn đi thăm ba nhưng không biết ở đâu mà tìm. Hoàng Tuấn mừng rỡ kêu lên: - Vậy sao? Sức khỏe của ba từ ngày mổ tim đến nay cũng còn yếu lắm. Nhưng ông ấy lúc nào cũng muốn gặp lại chị. Mẹ và hai em đã hiểu lầm chị, có những lời lẽ không hay với chị, rất mong chị bỏ qua nha. Bảo Ngọc dò xét: - Mọi người sẽ không còn ác cảm với chị chứ? Hoàng Tuấn nhanh nhảu đáp lời: - Không bao giờ! Mọi người hiểu và suy cho cùng chị cũng đâu có lỗi gì. Bảo Ngọc cười hiền: - Nếu mọi người đã hiểu cho chị vậy, chị cũng an tâm phần nào. Chị rất muốn gặp ba, chị em mình đi nhé. Hoàng Tuấn hớn hở thúc giục: - Hay quá! Mình đi chị Hai. - Nhanh lên em. Bảo Ngọc theo chân Hoàng Tuấn đi vào một ngôi nhà rất sang trọng. Khi cô và Hoàng Tuấn vào đến phòng khách, cô nghe rất rõ tiếng của ông Hoàng Nam cất lên yếu ớt: - Bảo Ngọc! Là con đó sao? Cuối cùng thì con cũng đã đến thật rồi. Bảo Ngọc nhanh chân lao đến bên ông, dịu giọng: - Ba... là con đây. Ba có khỏe không? Bà Tuyết Linh từ nhà sau chạy lên nhẹ giọng: - Bảo Ngọc! Con mới đến à. Con đi Thái Lan về khi nào vậy? Bảo Ngọc nhận ra bà Linh không còn thù ghét mình như trước, nên cô mỉm cười đáp khẽ: - Dạ, con về đã hai hôm rồi rất muốn tìm thăm ba nhưng... www.vuilen.com 164

Bà Linh cười hiền: - Hai cha con nói chuyện đi, ba con cứ nhắc con suốt. Quay sang ông Nam, Bảo Ngọc cười tươi: - Ba ơi! Từ nay con sẽ thường xuyên đến đây thăm ba. Ba không cần phải lo lắng điều gì nữa cả. Ông Nam xúc động rơm rớm ngấn lệ: - Con ngoan của ba, thật sự ba mong đợi điều này lâu lắm rồi. Bảo Ngọc van nài: - Ba không nên qúa xúc động mà ảnh hưởng đến bệnh tình của ba đấy. Nói thật, con rât là hạnh phúc khi trên đời này còn có ba đấy. Ông Nam run giọng: - Con... con... Bảo Ngọc ôm chầm lấy ba nghẹn giọng: - Ba... ba ba hãy thứ lỗi cho con vì những lời lẽ bất hiếu đối với ba, vì lúc đó con không kịp xét suy. - Bây giờ như vầy là tốt quá rồi, con không cần phải áy náy những chuyện đã qua. Bảo Ngọc cúi đầu lặng thinh mặc cho nước mắt cứ thi nhau tuôn rơi. - Alô! Anh Khang hả? - Chuyện gì vậy Phương Thùy? - Em định bàn với anh một việc được không? Nguyễn Khang đáp lời cộc lốc: - Việc gì? Nói mau đi, anh không có thời gian. - Bộ anh còn giận em sao? Nguyễn Khang khó chịu cáu gắt: - Việc gì em cứ nói đi, không cần phải vòng vo đâu. Phương Thùy cười nhẹ: - Làm gì mà anh khó tính dữ vậy? Bộ em đáng ghét thế sao? Nếu như chúng ta không thể đến với nhau được thì làm bạn cũng được mà phải không anh? Nguyễn Khang lo lắng hỏi: www.vuilen.com 165

- Cô định giở trò gì nữa đây. Tôi nghĩ bao nhiêu đó cũng quá đủ rồi. Phương Thùy nhẹ giọng: - Em biết lỗi rồi, bây giờ người ta chỉ muốn bàn việc làm ăn với anh thôi mà. Nguyễn Khang sửng sốt kêu lên: - Làm ăn? Mà làm gì chứ? Phương Thùy dõng dạc: - Em định tìm một mặt bằng để mở viện tóc, anh giúp em nha? Nguyễn Khang có cảm giác rất đau đầu, tại sao Phương Thùy lại có ý nghĩ này? Trong khi anh và Bảo Ngọc cũng đang có ý định này. - Anh nghĩ anh không thể giúp em và làm ăn chung với em được. - Sao vậy hả? - Em khôngcần phải biết lý do gì, nhưng anh không thể giúp em được. - Anh thật sự tuyệt tình với em thế sao? - Xin lỗi em nha, anh bận việc rồi. Phương Thùy hét lớn: - Nguyễn Khang! Anh... anh... thật đáng ghét, đang nói chuyện với mình tự dưng sao lại tắt máy rồi. Tức ơi là tức mà... - Bảo Ngọc! Em xem mặt bằng này thế nào? Bảo Ngọc xuýt xoa: - Anh Khang ơi! Đây dúng là địa điểm rất tiện lợi cho chúng ta mở viện tóc đó nhưng... Nguyễn Khang cười nhẹ: - Nhưng sao vậy em yêu? Bảo Ngọc buột miệng: - Vị trí nằm ngang trung tâm thành phố, chắc chắn tiền thuê mặt bằng sẽ rất đắt đấy anh à. Theo em, mình nên suy nghĩ lại. Nguyễn Khang cười bí hiểm: - Nhưng thật ra em có thích không? Bảo Ngọc nhẹ giọng: - Dĩ nhiên là em thích rồi, nhưng anh có biết họ cho thuê bao nhiêu một tháng không vậy? Nguyễn Khang nghiêm nét mặt khó hiểu: www.vuilen.com 166

- Anh không cần biết nó đắt bao nhiêu, nhưng cục cưng của anh thích thì nơi này sẽ là của em. Bảo Ngọc thảng thốt kêu lên: - Hả! Anh nói sao? Không được! Nếu giá cao quá, mình làm đâu có lợi nhuận. Nguyễn Khang cười toe: - Anh không cần lợi nhuận, anh chỉ cần nhanh chóng đám cưới với em thôi. Bảo Ngọc phụng phịu: - Anh kỳ quá hà! Nguyễn Khang cười mỉm: - Anh đùa với em thôi, chứ thật ra nơi đây anh đã mua lâu lắm rồi. Đám cưới xong chúng ta sẽ mở viện tóc ở đây, nơi đây sẽ là tổ ấm của chúng ta em thấy thế nào? Bẹo má người yêu, Bảo Ngọc cười hiền: - Anh thật quá chu đáo, thì ra anh đã chuẩn bị từ trước à? Nguyễn Khang vênh mặt: - Từ lâu, anh đã cất công đi tìm kiếm nhưng chỉ có em mới thích hợp trở thành chủ nhân của ngôi nhà này thôi. Bảo Ngọc trách yêu chàng: - Sao việc gì anh cũng làm cho em thật sự bất ngờ hết vậy? - Có như vậy mới thấy được giá trị tình yêu chứ em. Bảo Ngọc liếc xéo chàng: - Ghét anh ghê! Anh cứ ghẹo em hoài. Nguyễn Khang ôm ghì lấy nàng rồi đặt lên trán nàng một nụ hôn thắm thiết nồng nàn. Bảo Ngọc hạnh phúc dâng tràn, nàng có cảm giác như vừa chạm phải một luồng điện cực mạnh, nóng ran cả người. Đám cưới cũngđược diễn ra như mong đợi. Chú rể Nguyễn Khang và cô dâu Bảo Ngọc đều mặc áo dài khăn đóng truyến thống của dân tộc Việt Nam. Đúng là trai tài gái sắc, trời sanh một đôi. Sĩ Luân hét lớn: - Chú rể hãy hôn cô dâu đi nào. Hôn đi! Mọi người tán đồng hò reo: - Hôn đi! Hôn đi! www.vuilen.com 167

Nguyễn Khang nhẹ nâng gương mặt kiều diễm của Bảo Ngọc lên, đặt lên má nàng một nụ hôn điệu nghệ chất ngất yêu thương. Bảo Ngọc ngất ngây niềm yêu thương cháy bỏng, cô thầm thì: - Anh kỳ quá đi! Mọi người cười kìa. Cả khán phòng đều vang lên tiếng vỗ tay giòn giã. Các nghi lễ xong, cô dâu cùng chú rể đi đến từng bàn tiệc để uống rượu mừng. - Bảo Ngọc! Cô công chúa bé bỏng của anh, em đúng là hạt ngọc của anh đấy em yêu. Bảo Ngọc cười tình tứ: - Anh cũng đáng yêu lắm đấy ông xã yêu của em. Trải qua biết bao thăng trầm, giờ em mới biết tình yêu bất ngờ là như thế nào? Chàng và nàng ôm chặt lấy nhau như thể không bao giờ rời xa nhau nữa. Họ lại trao nhau những nụ hôn chất ngất đam mê. Hạnh phúc thật đến quá bất ngờ. HẾT www.vuilen.com 168