Microsoft Word - Buong Buong Buong.docx

Tài liệu tương tự

No tile

No tile

Phần 1

Phần 1

Mộng ngọc

Microsoft Word - doc-unicode.doc

Tác Giả: Cổ Long QUỶ LUYẾN HIỆP TÌNH Hồi 12 Giang Hồ Ân Oán Nhóc trọc đầu và Nhóc mặt rổ chẳng phải quá nhỏ tuổi, có lúc hai gã cũng giống người lớn,

No tile

Tác Giả: Hoàng Thu Dung MỘT NGÀY MÙA ĐÔNG Phần XVI Thùy Dương và Minh Khánh đi xuống cầu thang. Cả hai vừa vào chỗ lấy xe thì có tín hiệu máy, Thùy Dư

Đặc Sản U Minh Hạ Quê Tôi Nguyễn Lê Hồng Hưng Quê hương của Trúc Thanh nằm nép mình cuối dãy Trường Sơn. Nơi đó có núi, rừng, ruộng, rẫy và biển xanh.

Phần 1

Phần 1

PHẦN TÁM

No tile

Phần 1

Phần 1

mộng ngọc 2

Hãy để mọi chuyện đơn giản - Tolly Burkan

No tile

No tile

Phần 1

No tile

Microsoft Word - emlatinhyeu10.doc

Document

No tile

Pháp ngữ của hòa thượng Tuyên Hóa - Phần 2

Document

Document

Phần 1

Microsoft Word - doc-unicode.doc

CHƯƠNG I

Tả mẹ đang nấu ăn

Document

Đông Giao chau mày, cầm cuốn sách Huy đang xem dở dang để trên bàn lên

36

PHẬT GIÁO NGUYÊN THỦY THERAVĀDA VÔ THƯỜNG KHỔ NÃO VÔ NGÃ Soạn giả TRƯỞNG LÃO HÒA THƯỢNG HỘ TÔNG (VAṄSARAKKHITA MAHĀTHERA) Biển trầm khổ sống bồn

Tải truyện Đóng Gói Gả Chồng (Trọng Sinh Trước Cửa Cục Dân Chính) | Chương 10 : Chương 10: Lời ân ái

Tứ Hành Xung

Microsoft Word - chantinh09.doc

CHÚ TƯ PHÚC Buổi pháp thoại chấm dứt bằng ba tiếng chuông ngân dài Mọi người đứng lên lễ Phật, xá thầy và đi ra. Chú Tư Phúc còn lại một mình trong ch

Pha Lê vừa đi lên phòng , cô bắt gặp Ngọc Bạch đang đứng nơi góc hành lang nói chuyện điện thoại với ai đó


Cúc cu

No tile

mộng ngọc 2

chiếc xe đò khịt khịt vài hơi rồi đứng khựng lại dưới cơn mưa như thác đổ

NGÀY TÔI XA QUÊ HƯƠNG Quách Như Nguyệt Tôi có ý định viết về biến cố ngày 30 tháng Tư - một ngày quá ư là trọng đại đối với riêng cá nhân tôi và toàn

Phần 1

Document

Microsoft Word - suongdem05.doc

Oai đức câu niệm Phật

Công Chúa Hoa Hồng

No tile

No tile

Phần 1

Phần 1

Tác Giả: Sói Xám Mọc Cánh Người Dịch: Đỗ Thu Thủy HOÀI NIỆM Chương 6 Hai chị em lôi kéo nhau lên lầu, vừa mở cửa đã thấy mẹ Phùng đang ngồi đợi con tr

Đường Về Tà Lơn 128 Bần Sĩ Vô Danh Đời Thượng Nguơn Sau cuộc đại biến thiên Tận Thế Hội Long Hoa, sàng lọc hiền còn dữ mất chết 7 còn 3, Trời Phật biế

Document

PHẬT THUYẾT ĐẠI THỪA

No tile

No tile

PHẦN I

Document

Phần 1


Microsoft Word - Made In VietNam - Tieu T?

Chọn Vợ Hiền Nguyễn Thị Thanh Dương Anh Tư góa vợ khi tuổi đời còn trẻ. Anh đang đi tìm cho mình một tình yêu mới, một người vợ mới. Đối tượng anh mon

TN. THUẦN TUỆ Từ một tâm trong lặng NHÀ XUẤT BẢN HỒNG ĐỨC

Document

Document

Document

Bao giờ em trở lại

Microsoft Word - chotinhyeutronven10.doc

Tiêu Kim Thủy TIẾP BỘI I Bội vừa bước vào sân bỗng dừng chân quày quả bước ra. Từ lâu rồi chị không về nhà, không gặp ông Nghị Tần, thân phụ chị, vì l

CHƯƠNG I

Phần 1

Microsoft Word - 25-AI CA.docx

ĐẠI PHẬT ĐẢNH NHƯ LAI MẬT NHÂN TU CHỨNG LIỄU NGHĨA CHƯ BỒ TÁT VẠN HẠNH THỦ LĂNG NGHIÊM

Document

Đôi mắt tình xanh biếc 1 THÍCH THÁI HÒA ĐÔI MẮT TÌNH XANH BIẾC NHÀ XUẤT BẢN VĂN HÓA VĂN NGHỆ

Nhung Bai Giang Bat Hu cua Cha - Gioan Maria Vianney.pdf

1 Những chuyện niệm Phật cảm ứng, nghe được. 1- Sát sanh bị đoản mạng. Tác giả : Cư sĩ Lâm Khán Trị Dịch giả : Dương Đình Hỷ Cổ đức có nói : Tâm có th

KINH ĐỊA TẠNG BỒ TÁT BỔN NGUYỆN Hán dịch: Tam Tạng Pháp Sư Pháp Đăng Việt dịch: Tỳ Kheo Thích Trí Tịnh Hệ Thống Chùa Tầ

Phần 1

Document

Bao giờ em trở lại

PHÁP NGỮ HT.Tuyên Hóa Nguồn Chuyển sang ebook Người thực hiện : Nam Thiên Link Audio Tại Website

CHƯƠNG I

CHƯƠNG 1

No tile

DS_CTSQ_ATMui_2015.indd

No tile

No tile

Microsoft Word - thientongtrucchi-read.doc

Thơ cậu Hai Miêng Đêm thu bóng nguyệt soi mành, Bâng khuâng dạ ngọc chạnh tình ngâm nga. Xét trong thế sự người ta, Tài ba cho mấy cũng là như không.

CÒN MỘT CHÚT HƯƠNG Tháng mười hoa Cúc Quỳ rộ nở. Trên suốt con đường từ Đàlạt xuống Đơn-Dương, những đoá Cúc-Quỳ tươi tắn, vàng rực dưới ánh nắng ban

PHÁP MÔN TỊNH ÐỘ HT. Trí Thủ ---o0o--- Nguồn Chuyển sang ebook Người thực hiện : Nam Thiên Link A

Bản ghi:

Vở kịch vui: Buông! Buông! Buông! Bối cảnh xảy ra tại thủ đô Canberra: Dì Diệu Như (đệ tử của HT Quảng Ba) trong lúc chờ đợi đi dự khóa tu học PPUC kỳ thứ 14, ở ngoài vườn, tưới mấy cây bông, đứng trước một cây bông và lầm bầm: Dì NN: Cây này mình đã tưới chưa nhỉ? Sao bây giờ mình lẩm cẩm thế này? (Thở dài) Nhiều lúc (hát) Bổng thấy mình chẳng nhớ nỗi một con đường (QH trong nhà đi ra sân, mĩm cười nói) QH: Tên một con đường thì Me không nhớ thiệt, nhưng tiền cho ai mượn, bỏ nhà băng mô là Me nhớ không sót một xu. Thôi già cả rồi, nghe lời qúy Thầy Cô, buông hết cho khỏe đi Me ơi! Dì NN: Mẹ buông tuốt tuồn tuột rồi còn gì (ngập ngừng) duy chỉ có tiền. Mẹ mà buông cho chúng mày lượm đấy cơ à! (Lúc đó Nguyên Nhật Thơ ôm đôi guốc, còn Quảng Tuệ Hương vắt chéo hai vạt áo dài vào nhau, cả hai ì à ì ạch kéo 2 vali lớn, 2 vali nhỏ, đeo ba lô vào sân) NNT: (Vừa kéo đồ vào vừa thở hổn hển nói) Chẳng lẽ đi tu học việc đầu tiên là phải tập khuân vác sao ta? (quay qua Dì NN) Dạ chào Bác, chào Chị.

(QTH cũng chào Bác và Chị) Dì NN: Ối giời, mấy cháu đi tu học sao mà giống dọn nhà vậy? TH: Dạ thưa Bác (ngạc nhiên) chứ Bác ở Canberra này mà không hay không biết gì hết sao? QH: Chuyện tốt bét mắt tìm mãi không nghe ai nhắc tới, còn chuyện xấu ngồi ở nhà cũng được cung cấp sỉ và lẻ như thường, mà còn nóng hổi nữa tề. Nhưng chuyện chi rứa? NNT: Nói túm lại là tin này từ Canberra nó bắn lên tới Sydney, rồi lại dội ngược xuống Melbourne Dì NN: Gớm, tin gì sốt dẽo mà đồn đãi khiếp thế? TH: Dạ thì tụi con nghe đồn Hòa Thượng trưởng ban tổ chức khóa tu học năm nay (ngập ngừng) tằn tiện. dữ lắm! Mà Thầy Nguyên Tạng lại nói Canberra này là xứ Khỉ thì ho, còn Cò thì lại gáy mà mình NNT: Mà mình có thực mới vực được đạo chứ Bác, chưa kể thời đại ngày nay Nam thực như Hổ mà Nữ thực còn hơn ông Tổ của Nam luôn đó bác à. TH: Tụi cháu mới đi tu học lần đầu tiên, sợ thiếu thốn, cho nên mới đem có bấy nhiêu thôi (chỉ chỉ vô đồ đạc mang theo) QH: (lầm bầm trong họng) Ai đồn tầm bậy tầm bạ mà trúng tùm lum tà la rứa hè? (cười cười) Nói cho ngay, bởi vì Ôn muốn đệ tử tập tu, tập biết cách buông xả từ từ. Chằng hạn như là không được sống để mà ăn và hưởng thụ, chỉ ăn để mà sống và làm việc thôi mấy O nờ. TH: Dạ nhưng em thắc mắc là vì em nghe nói Hoà Thượng bịnh hoạn, đau nhức liên miên, Chùa thì chưa xây xong, lại có tới 1001 công việc luôn đuổi sau lưng mà nếu chỉ ăn để sống (gãi gãi đầu) vậy sao HT lúc nào trông cũng bề thế vậy cà? Dì NN: (Ngao ngán nói) Bọn nhỏ bây giờ lưỡi chúng có xương hay sao mà không uốn lưỡi được trước khi nói gì hết! (quay qua QH) Ủa Diệu Tịnh đâu rồi? Ngủ chưa dậy cơ à? (Làu bàu nói) Ở trong ban rước lễ mà đến trễ là không được đâu nhé? QH: Dạ người Việt mình có truyền thống xài giờ giây thun quen rồi, Me lo chi!

Dì NN: Úi giời, đừng giỡn mặt, qúy Ngài không xài giờ dây thun đâu, xài giờ dây thừng không đấy con à. (Vừa lúc đó QT từ trong nhà đi ra vừa nhún nhẩy, vừa hát) QT: Diệu Tịnh đây! Tình là tình nhiều khi không mà có, tình là tình nhiều lúc có cũng như không QH: Không như có, có như không Chao ơi, O Út nhà mình đã Ngộ rồi tề! NNT: Ngồ ngộ thì có. Có chữ tình mà buông không được thì làm sao mà ngộ được Chị? QT: Tui buông mất đất rồi, nhưng thắc mắc là vì người đời cứ bảo theo tình, tình phớt, phớt tình, tình theo mà mình phớt hoài phớt mãi mà chẳng thấy con ma nào theo hết thế này không biết? TH: HT Minh Hiếu dạy thời buổi nhiễu nhương này Ma Ma, Phật Phật không phân biệt được, mà Ma thì lại đông hơn Phật, dễ sợ lắm. Diệu Tịnh không có con Ma nào theo là phước lớn qúa rồi, than van gì nữa? QT: Ối dào, tại Hòa Thượng sợ Ma, chứ như tui đây cứ hễ đi với Bụt thì mặc áo Cà Sa, chứ đi với Ma, tui chơi áo giấy vô liền, ngán gì cơ chứ! Dì NN: Tu hành kiểu gì mà nói chuyện giống dân giang hồ thế? Con nhà Phật cho dù có đi với qủy sứ thì mình cũng phải.. QH: Mình cũng phải mặc đồ vạt hò hay áo tràng thôi Me hí? Dì NN: (gật gù) Bắt chước chị dâu Cô đây này, mở miệng ra nghe toàn là mùi tương chao thôi, biết chửa? Thôi, các cháu ngồi chơi để Bác vào kiểm tra lại đồ đạc rồi mình đi nhé! (Đồng loạt dạ) QH: Rứa thì mời mấy O vô trong nhà uống miếng nước, nghỉ cho khoẻ một chút nghe! NNT: Dạ cảm ơn Chị, tụi em lâu ngày gặp lại để ngồi ngoài này tám cho thoải mái. (Quay qua QT) Nghe Chị ấy nói như là chim hót. QT: Bởi vậy từ ngày cưới chị ấy về, Bố mình đem phóng sanh hết mấy con Chim kiểng trong lồng và bảo: Nhà này một mình con dâu nó hót là đủ mệt rồi.

TH: Ừa mà Tui nghe nói chị dâu của Diệu Tịnh tài giỏi như đàn ông, biết Tề gia, trị quốc, bình thiên hạ luôn mà phải không? QT: Ừ, nhưng khi nghe qúy Thầy Cô dạy tu là nghịch lưu, là đi ngược với đời thường, thế là Chị lộn ngược bình thiên hạ lên trước liền. Nhưng bình thiên hạ là làm cho thiên hạ thái bình thì Chị ấy ăn rồi cứ bình phẩm hết người này, phê bình tới người khác gây náo loạn hết mới ghê chứ! NNT: Trời đất! Nhưng anh của Diệu Tịnh cũng là Phật tử thuần thành sao không chỉ bảo cho Vợ mình? TH: Hả? Nhắc tới anh ấy là nổi sảy luôn, mình nghe nói Sư Phụ của ảnh mà còn bó tay nên đặt cho ảnh thêm pháp danh extra là Diệu Cơ đó, phải không Diệu Tịnh? NNT: Bộ anh ấy hai hệ hả? Sao đàn ông mà lại có pháp danh là Diệu vậy ta? QT: Không phải Diệu Cơ là (giọng Nam) Zvợ kêu đó, bởi vì đang làm công qủa trên Chùa mà vừa nghe phone Vợ gọi là ổng buông xả ngay, quẳng hết, lo chạy ù về nhà liền. Ừ, nhưng sau một thời gian tu tập, bây giờ chị dâu mình tu hành ngon lành lắm rồi. Mình đang ráng tu nước rút cho kịp Chị ấy đây. TH: Tu mà cũng nước rút làm như chạy đua không bằng. Ừa mà tui thấy bồ lúc rày tu hành cũng ngon cơm lắm mà. QT: Ngon gì, cũng tạm tạm thôi. Nhớ lại hồi đó mình chơi với mấy đứa bạn mê tín lắm, chúng vào Chùa chỉ với mục đích để cầu xin điều này, cầu khẩn chuyện nọ cho bản thân thôi NNT: Tu là cầu buông ra cho thân tâm được an lạc chứ ai lại cầu được để ôm phiền não thêm à? Rồi sao nữa? QT: Thế là mình bắt chước bọn chúng, theo Mẹ mình đến Chùa Vạn Hạnh, mon men tới qùy dưới tượng Phật Quan Âm lộ thiên lẩm bẩm cầu: (hát) Xin cho con lấy được người con yêu TH: Lấy người yêu mình thấy ngáp ngáp rồi, đòi lấy cho được người mình yêu bảo đảm chết ngắt luôn cho coi, rồi sao? QT: Ối giời, tui chưa nghe thấy Đức Phật trả lời gì cả mà bị một cái cóc trên đầu như Trời giáng

TH: Phật xuất hiện liền vậy sao? Trời ơi, linh ứng ghê chưa? QT: Linh khỉ gì, Trời xui đất khiến đúng lúc Sư Phụ tui đi ngang qua nghe được, nên gỏ cho một cái cóc và rầy một trận: Vô Chùa không lo tu tập để cầu giải thoát, mà lo cầu chuyện trời ơi đất hỡi không. Thế là tui đang tửng thành tỉnh luôn cho tới bây giờ luôn đấy. NNT: Hay ghê ta, ký một cái mà bồ tỉnh ngộ rồi. Sao lúc đó không xin Sư Phụ bồ ký cho vài cái để chứng đắc luôn cho rồi, he he he. QT: Tu bửa đực, bửa cái như tụi mình chứng gì nỗi? Trở chứng thì có TH: (thở dài) Còn mình thì có tật mê tiền dã man luôn. Ông bà mình dạy cứ buôn chín bán mười mà sống thì mới bền vững, nhưng mình chủ trương phải một vốn bốn lời để mau mau làm giàu NNT: Rồi sao nữa? TH: Cho nên khi nghe Thầy Như Định kể câu chuyện Tu vì tiền tui mừng qúa chừng luôn. Cho nên tui đi lùng hết các Chùa coi có Thầy, Cô nào giống Ngài Bạch Ẩn Huệ Hạc, chịu cho tiền để độ cho tui không? NNT: Ban ngày mà nằm mơ à? Thầy Cô còn chưa có đủ tiền trả nhà băng cho Chùa, lấy tiền đâu ra mà độ cho bồ chứ? TH: Bởi vậy nên tui đành tới Chùa Quảng Đức cầu Phật thôi, cứ than van với Ngài là (hát) ngày nào trúng mánh ngày đó con huy hoàng, ngày nào bể mánh ngày đó con điêu tàn QT: Đức Phật mình người Ấn Độ mà Cậu nói trúng mánh, bể mánh sợ Ngài không hiểu đâu nhé! Cứ xin thẳng Ngài cho con vô mánh cho rồi. TH: Thông thái như Đức Phật có gì mà không hiểu chứ! Nhưng khi vào Chùa rồi tui mới hiểu ra rằng dù ở nhà Vi-la, đi xế xịn, xài đồ hiệu mà không biết tu tập thì cũng chẳng đem lại cho mình sự an lạc gì cả. NNT: Đương nhiên! TH: Rồi Sư phụ Nguyên Tạng, Thẩy độ cho tui riết mà bây giờ hễ thấy tiền là tui sợ đến nỗi đỗ mồ hôi mẹ, đỗ mồ hôi con luôn đó. QT: Sợ tiền, không xài tiền, chứ Quảng Tuệ Hương xài cái gì?

TH: Thì gạt Master card thôi chứ sao. Đôi lúc ra đường làm bể bánh tráng, chỉ biết đứng cười trừ thôi QT: Úi Trời!!! NNT: Hai bồ, đứa ham tình, đứa ham tiền, còn tui thì lại háo danh, khoái chơi nổi thôi. Tui thà một chút huy hoàng rồi chợt tắt. Còn hơn chìm lĩm cả đời luôn. Bởi vậy, ai mà bắt tui chìm là tui nổi sân lên liền, chuyện nhỏ hóa khổng lồ ngay tức khắc. TH: Khổng lồ làm gì cho khổ lòng? Mà vô Chùa rồi, danh với lợi gì nữa chớ? NNT: Bị vì ngoài đời tui làm giám đốc quen rồi, nên vô Chùa tui chỉ khoái đốc người khác làm thôi, còn tui thì ngán cái cảnh vô bếp phụ dọn dẹp, nấu nướng lắm QT: Bồ dám đốc, dám xúi nhưng sao không dám làm thế? NNT: Bị vì sợ hư tay, hư mặt hoa da mụn (ý quên) da phấn hết sao! TH: Chảnh ghê! Thật ra, cái đẹp nội hàm mới trường tồn thôi. Ông bà mình dạy tốt gỗ hơn tốt nước sơn mà. Bởi vậy (hò) Trúc xinh Trúc mọc đầu đình. Em tu, em lội xuống sình em cũng xinh phải không? QT: Tự tin ghê, thử chui xuống sình coi? Tưởng Chung Vô Diệm con liền. Phải thế này này (hò) Trúc xinh Trúc mọc bờ ao. Em tu, em xào, nấu, em chùi, lau, em cũng xinh như thường mới đúng chứ! NNT: Chưa kể là tui cứ ỷ mình có công lao đóng góp nhiều cho Chùa, nên lúc nào tui cũng muốn Sư Phụ phải thương qúy và đồng ý hết mọi yêu cầu của tui, cho dù là yêu cầu tào lao mới ớn chớ! QT: Cái bịnh này không biết con Virus đấy có lây không, chứ nhiều người bị lắm đấy! NNT: Bây giờ tu tập rồi, nhớ lại mà còn nổi lông gà ý quên nổi da gà hết trọi luôn đây nè! TH: Thật sự suy cho cùng, tấm thân này thì của Cha Mẹ mình ban cho, không khí này thì mình mượn của thiên nhiên hít thở để sống, áo dài này thì mượn đỡ của Má tui mặc để rước lễ NNT: Toàn là giả tạm, có cái gì của mình đâu mà nắm cho chặt để rồi phải sống trong đau khổ, phải hông?

(QH từ trong mang túi xách đi ra) QH: Để chứng minh là mấy O buông được rồi thì túi (tối) ni vô trong khóa tu, ngủ chung phòng với các bạn đạo, mấy O phải ráng tâm niệm, làm được như ri nì (hát) chỉ nghe có tiếng ngáy, tiếng ngáy, mà đem lòng yêu thương. QT: Úi giời, Chị làm như tụi em là Bồ Tát thứ thiệt vậy. Không ngáy trả đũa lại là giỏi lắm rồi. TH: Nhưng bộ chị đi tu học mà mang có 1 túi đồ nhỏ xíu vậy thôi sao? NNT: Chị đừng nói với tụi em, Chị chỉ mặc nhất y nhất quởn có 1 bộ đồ trong khóa tu thôi à nghe. QH: Chứ mấy O không nhớ Đức Phật mình 49 ngày ngồi dưới cội Bồ Đề chỉ mặc có 1 bộ đồ đó răng, mình đi tu chỉ có 4 chấm 9 (4.9) ngày, mặc 1 bộ đồ thì có thấm béo chi mô? Dì NN: Chị ấy chọc mấy đứa cháu cho vui đấy thôi. QH: Mấy O mới đi tu học thì đem đồ đạc đăng đăng, đê đê rứa chứ đi thêm vài khóa nữa, thì chỉ còn vỏn vẹn như ri thôi nì. Dì NN: Ừ, mới tập tu thì mình thường đem đời vào đạo, chứ tu hành lâu năm, vững vàng rồi, buông xả dần dần tự nhiên mình sẽ đem đạo vào đời các con ạ. Thôi mấy Chị em lo tập dợt bài hát một lần rồi đi là vừa đấy! Tất cả đồng loạt Dạ và cùng hát: (Hát theo nhạc điệu bài hát Em đến Chùa ) Thành tâm, thành tâm cầu nguyện Chư Phật, Từ bi thương gia hộ, con chịu xả buông, Buông rồi, buông rồi con được an vui, Tinh tấn lo tu hành, nối gót theo chân Ngài. Viết tại Khóa Tu Học kỳ 14 (Canberra, Úc Châu) Quảng Hương Phương Giang Hết www.quangduc.com