No tile

Tài liệu tương tự
Phần 1


Microsoft Word - suongdem05.doc

Em hãy tưởng tượng và kể lại một cuộc gặp gỡ với một trong các nhân vật cổ tích hoặc truyền thuyết

Tác Giả: Sói Xám Mọc Cánh Người Dịch: Đỗ Thu Thủy HOÀI NIỆM Chương 6 Hai chị em lôi kéo nhau lên lầu, vừa mở cửa đã thấy mẹ Phùng đang ngồi đợi con tr

Phần 1

No tile

Phần 1

Phần 1

Document

Document

Document

Phần 1

Đông Giao chau mày, cầm cuốn sách Huy đang xem dở dang để trên bàn lên

Phần 1

Pha Lê vừa đi lên phòng , cô bắt gặp Ngọc Bạch đang đứng nơi góc hành lang nói chuyện điện thoại với ai đó

Cúc cu

Document

Document

Phần 1

mộng ngọc 2

No tile

Phần 1

Chương 16 Kẻ thù Đường Duyệt càng hoài nghi, không rõ họ đang giấu bí mật gì. Tại sao Khuynh Thành không ở bên cạnh nàng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì

LỠ CHUYẾN ĐÒ Truyện của Phương Lan ( tiếp theo ) Vòng tay ghì chặt nhớ nhung Quay về bến cũ sóng lòng xót xa Lỡ làng một chuyến đò qua Cỏ đau nắng rát

Kể lại một kỷ niệm sâu sắc nhất về gia đình, bạn bè, người thân, thầy cô – Bài tập làm văn số 2 lớp 10

Tác Giả: Hoàng Thu Dung MỘT NGÀY MÙA ĐÔNG Phần XVI Thùy Dương và Minh Khánh đi xuống cầu thang. Cả hai vừa vào chỗ lấy xe thì có tín hiệu máy, Thùy Dư

Phần 1

No tile

Tác Giả: Cổ Long QUỶ LUYẾN HIỆP TÌNH Hồi 12 Giang Hồ Ân Oán Nhóc trọc đầu và Nhóc mặt rổ chẳng phải quá nhỏ tuổi, có lúc hai gã cũng giống người lớn,

mộng ngọc 2

Microsoft Word - chantinh09.doc

(SỰ LỰA CHỌN SAI LẦM)

Microsoft Word - emlatinhyeu14.doc

Document

NỖI GHEN DỊU DÀNG

Công Chúa Hoa Hồng

Phần 1

No tile

No tile

Phần 1

36

Pha Lê vừa đi lên phòng , cô bắt gặp Ngọc Bạch đang đứng nơi góc hành lang nói chuyện điện thoại với ai đó

Microsoft Word TÀI LI?U GIÁO D?C CHÍNH TR? TU TU?NG P2.doc

Document

PHẬT GIÁO NGUYÊN THỦY THERAVĀDA VÔ THƯỜNG KHỔ NÃO VÔ NGÃ Soạn giả TRƯỞNG LÃO HÒA THƯỢNG HỘ TÔNG (VAṄSARAKKHITA MAHĀTHERA) Biển trầm khổ sống bồn

Phần 1

Cúc cu

Cúc cu

1 BẠCH VIÊN TÔN CÁC KỊCH THƠ LÊ THỊ DIỆM TẦN

No tile

Tác Giả: Đồng Hoa Dịch: Tố Hinh TỪNG THỀ ƯỚC Chương 5 Thư Ngắn Tình Dài, Lòng Khôn Tỏ Thư viết rất dài, hết lải nhải kể mấy chuyện đất lề quê thói, rồ

Phần 1

Document

Phần 1

CHƯƠNG 1

Tình yêu và tội lỗi


Kể lại một kỉ niệm sâu sắc về mẹ

Phần 1

Hãy tả một loài hoa mà em yêu thích nhất

Hạnh Phúc và Đau Khổ Chư Thiên và loài người Suy nghĩ về hạnh phúc Ước mong được hạnh phúc Chân hạnh phúc là gì? (1) Bốn câu thi kệ này được trích tro


Bao giờ em trở lại

No tile

CHƯƠNG 1


No tile

Document

À TÌM NHAU Tôn-Nữ Mai-Tâm Cánh hoa Mai tan tác rơi từng mảnh Rũ rượi buồn Tâm héo úa tàn phai Đúng lúc tinh thần Uyển Nhi như đang rơi vào tình trạng

Microsoft Word - chotinhyeutronven10.doc

Phần 1

No tile

HỒI I:

No tile

CHƯƠNG I

CÒN MỘT CHÚT HƯƠNG Tháng mười hoa Cúc Quỳ rộ nở. Trên suốt con đường từ Đàlạt xuống Đơn-Dương, những đoá Cúc-Quỳ tươi tắn, vàng rực dưới ánh nắng ban

PHẦN I

CHƯƠNG I

-

No tile

Cảm nghĩ về bố của em – Văn mẫu lớp 7

Tác Giả: Hoàng Thu Dung MỘT NGÀY MÙA ĐÔNG Phần I Thùy Dương đứng một mình trên bãi cát, đưa mắt nhìn xa ra chân trời. Mặt biển xanh ngăn ngắt, trong v

No tile

Cảm nghĩ về người thân

No tile

DS_CTSQ_ATMui_2015.indd

No tile

Cảm nghĩ về người thân

No tile

Phần 1

Phân tích hình tượng nhân vật bà cụ Tứ trong tác phẩm Vợ nhặt của Kim Lân

No tile

Document

Phần 1

NGHỊ LUẬN XÃ HỘI VỀ LỐI SỐNG ĐẸP

PHẦN TÁM

No tile

Tuyển Tập 2018 Chàng & Nàng 277

Tải truyện Cha Nuôi | Chương 149 : Chương 149

Bản ghi:

CHƯƠNG 3 Anh có thể làm tất cả vì em, ngoại trừ yêu Sáng hôm sau, An Nặc Hàn và bố nói chuyện cả buổi, thủ tục đính hôn cũng đã bàn bạc xong xuôi. An Nặc Hàn đi thông báo với một số bạn thân, Tô Thâm Nhã ngồi trong phòng anh đọc sách. Sau hai tiếng gõ cửa, cô đang định nói mời vào thì khuôn mặt hớn hở của Mạt Mạt đã thò qua cánh cửa: Chị Thâm Nhã, ăn kem không? Mạt Mạt? Vào đây đã. Tô Thâm Nhã mỉm cười, đứng lên. Mạt Mạt bê một ly kem dâu lớn đi vào, ngoan ngoãn đặt trên bàn trước mặt Thâm Nhã. Bởi vì chỉ có một cốc nên Tô Thâm Nhã nói: Em ăn đi. Em sướng thật, ăn bao nhiêu cũng không sợ lên cân. Vâng. Mạt Mạt rất ngây thơ chớp mắt, bê ly kem: Vậy khi buồn chị thường làm gì? Tìm người nào đó uống trà, nói chuyện, nói ra tâm sự của mình. Có những chuyện cứ để trong lòng sẽ rất nặng nề, nói ra sẽ thấy nhẹ nhõm hơn. Mạt Mạt dùng chiếc thìa nhỏ múc một ít kem, đưa đến gần miệng, rồi lại bỏ xuống: Nói chuyện với anh Tiểu An ư? Cũng thỉnh thoảng. Thâm Nhã nghĩ một lúc mới nói. Anh ấy bình thường không hay nói, nhưng rất biết cách an ủi người khác. Sau này, khi nào có chuyện không vui em có thể tìm anh ấy tâm sự. Anh ấy? Mạt Mạt lắc đầu, không tin. Anh ấy chỉ biết cười nhạo em như cười nhạo một con ngốc. Thật à? Tất nhiên, có lần em ngồi trong góc sân khóc rất ghê, anh ấy hỏi tại sao lại khóc, em nói bởi vì hộp bút màu anh ấy tặng bị đứa bạn lấy mất. Anh ấy không những cười em, còn nói em ngốc. Mạt Mạt vừa cười vừa nhăn mũi làm xấu, trông rất đáng yêu. Chị cũng buồn cười à? Nếu vậy cứ cười đi, không cần phải cố nhịn đâu. www.vuilen.com 19

Tô Thâm Nhã thật sự cười không nổi, thậm chí còn hơi rùng mình. Đối diện với đôi mắt to, long lanh của Mạt Mạt, cô bỗng cảm thấy đằng sau nét ngây thơ kia có một vẻ thâm trầm không dễ hiểu. Nếu chị là em chị cũng sẽ khóc. Cô nói. Tô Thâm Nhã tưởng Mạt Mạt sẽ hỏi tại sao, không ngờ cô bé dùng thìa khuấy phần kem đã tan trong cốc, nói: Chị khóc, anh ấy sẽ cho rằng chị để tâm đến anh ấy. Em khóc... anh ấy sẽ coi em là đứa trẻ bị giật đồ chơi, chỉ cần mua đền cái khác, dỗ cho em cười là mọi chuyện sẽ êm. Xin lỗi. Chị không có ý đó. Em biết. Mạt Mạt bê ly kem, ngồi trên sofa xúc từng thìa to, ăn ngon lành. An Nặc Hàn không hiểu được rằng, có những cô gái thích ăn, bởi vì ăn có thể khiến cô ấy vui. Mạt Mạt ham ăn, là bởi vì ăn mới có thể khiến cô không cảm thấy vị đắng... Đợi Mạt Mạt ăn kem xong, Tô Thâm Nhã mới nói: Em thích anh ấy, tại sao không cho anh ấy biết? Mạt Mạt điềm nhiên trả lời: Bởi vì ba em và ba nuôi rất vô lý, nếu họ biết em thích anh Tiểu An, họ nhất định sẽ đánh ngất anh ấy, rồi ném lên giường em... Sao? Thâm Nhã kinh ngạc nhìn cô. Sau đó, ép anh ấy chịu trách nhiệm. Tô Thâm Nhã không thể tin có người cha nào lại làm việc ấy, nhưng vẻ mặt Mạt Mạt hoàn toàn không giống đang nói đùa. Em không muốn lấy một người không yêu em, đem hạnh phúc cả đời mình ra đánh cược. Không phải em không có người thích, tại sao phải khổ sở, lãng phí thời gian, lãng phí tình cảm với người không hiểu mình! Nói thì dễ, nhưng để quên một người là rất khó. Tại sao phải quên? Anh Tiểu An đối với em rất tốt, không thành vợ chồng, nhưng có thể làm anh em... Suy nghĩ của em rất thoáng. Tô Thâm Nhã bất giác ngắm nghía lần nữa Mạt Mạt ngồi trước mặt, chiếc váy liền màu hồng phấn khiến cô trông như một www.vuilen.com 20

nụ hồng, tuy chưa nở nhưng đã dậy sắc hương, đẹp mê hồn, đến khi từng cánh hoa hé dần, bừng nở, sao không khiến người ta ngẩn ngơ, muốn hái! Tuổi trẻ thật tuyệt vời, có thể hồn nhiên vẫy tay từ biệt, gửi hy vọng vào tương tai. Còn cô, tự cảm thấy tình chưa đủ sâu, không để ý tuổi xuân dễ tàn, hoa tươi dễ héo, cứ như vậy, vô tình để phí quá nhiều thời gian. Không phải em nghĩ thoáng, em chỉ không muốn dày vò bản thân. Yêu thầm đã quá khốn khổ, huống hồ yêu thầm vị hôn phu của mình... Vị hôn phu? Tô Thâm Nhã kinh ngạc đến mức đầu lập tức u u nhức buốt. Anh Tiểu An chưa nói cho chị biết à? Mạt Mạt cũng ngạc nhiên tròn mắt. Lúc ở sân bay không phải chị đã nói anh ấy thường nhắc đến em? Anh ấy, anh ấy... Mạt Mạt cười đau khổ: Anh ấy không nhắc, chưa từng nhắc đến em, đúng không? Biểu hiện của Mạt Mạt khiến Thâm Nhã cảm thấy vô cùng áy náy. Trong một khoảnh khắc, suýt nữa cô đã buột miệng nói ra, anh ấy không nhắc, bởi vì đối với anh ấy, chị hoàn toàn không quan trọng. Nhưng ngay lập tức lý trí khiến cô xua đi ý nghĩ ấy. Bởi cô biết, một khi nói ra, mọi khổ công dàn xếp của An Nặc Hàn sẽ trở nên uổng phí. Chuyện này phải thận trọng, chỉ một chút sơ sẩy sẽ ban An Nặc Hàn trách, và chính cô cũng sẽ mất đi cơ hội cuối cùng. Có lẽ người anh ấy chưa từng nhắc, mới là người anh ấy quan tâm nhất. Tô Thâm Nhã nói. Không hề nói với bạn gái về vị hôn thê của mình, như thế là quan tâm đến em ư? Thấy cô không trả lời, Mạt Mạt lại hỏi: Chị Thâm Nhã, chị với anh Tiểu An yêu nhau bao lâu rồi? Lại một câu hỏi làm Tô Thâm Nhã lúng túng, cô không muốn lừa dối một cô bé trong sáng như vậy, nhưng lại không thể không nói dối: Rất lâu rồi. Hơn ba năm rồi chứ? Giọng Mạt Mạt đầy cảm thông. Chắc chị đã vì anh ấy rất nhiều. Chỉ cần có thể ở bên anh ấy, mọi chờ đợi đều xứng đáng. www.vuilen.com 21

Chị thật kiên nhẫn. Chẳng trách anh Tiểu An yêu chị như vậy. Câu này nghe thật chói tai, nhưng câu sau của Mạt Mạt còn chói tai hơn: Em vẫn còn trẻ, con đường phía trước còn dài, em tin có một ngày em cũng sẽ gặp chàng trai hợp với mình. Không phải em đã gặp được Thành rồi ư? Thành? Mạt Mạt thở dài, lắc đầu. Thành không yêu em. Tại sao? Em bấm thêm lỗ tai, anh ấy nói em mốt, không hỏi xem em có đau không. Trời rét em mặc phong phanh, anh ấy lại khen đẹp, hoàn toàn không bận tâm em có lạnh không. Đương nhiên, anh ấy càng không nhìn thấy váy em bị rách, quai giày bị tuột... Nhớ lại lúc ở sân bay, An Nặc Hàn cúi xuống thắt quai giày cho Mạt Mạt, Tô Thâm Nhã chợt thấy miệng khô đắng: Không phải người đàn ông nào cũng chu đáo như An. Có chứ. Lúc nào cũng có. Mạt Mạt không nói gì, mặt ủ rũ, từ từ đứng dậy, chầm chậm bước ra cửa. Không làm phiền chị nữa, lúc khác có thời gian lại nói chuyện. Mạt Mạt! Thâm Nhã không kìm được, hỏi: Em chưa hỏi An, sao biết anh ấy không yêu em? Lúc Mạt Mạt mở cửa, ngoái đầu, nụ cười trong như nước suối: Bởi vì chính miệng anh ấy nói, tuổi của em làm con gái anh ấy cũng vẫn nhỏ. Anh Tiểu An hoàn toàn không coi em như một người phụ nữ... Anh ấy có thể làm tất cả vì em, ngoại trừ yêu... Đối với một người phụ nữ, không lời từ chối nào tàn nhẫn hơn, tuyệt tình hơn! Tô Thâm Nhã luôn cho rằng lấy được An Nặc Hàn là giấc mơ đẹp nhất của cô. Nhưng khi giấc mơ trở thành hiện thực, khi cô trong bộ lễ phục trắng muốt từng bước tiến về phía anh, cô lại hơi ngập ngừng. An Nặc Hàn cao to, tuấn tú mỉm cười, đưa tay về phía cô, chiếc nhẫn kim cương trong tay lóng lánh, rực rỡ. Nhưng cô không hề thấy vui, bởi luôn cảm giác ánh mắt anh đượm buồn. Cho dù vậy, cô vẫn không dừng bước, kiên định bước đến bên anh. www.vuilen.com 22

Em có đồng ý lấy anh không? Anh lịch lãm nâng tay Tô Thâm Nhã, nhẹ nhàng hỏi. Cô gật gật đầu. Anh liền đeo nhẫn lên ngón tay giữa của cô, chiếc nhẫn rất lạnh, lạnh như tay anh. Phía dưới vang lên tiếng vỗ tay không mấy nhiệt liệt. Tiếng vỗ tay vừa dứt, tiếng dương cầm vang lên. Mạt Mạt ngồi trước cây đàn dương cầm, chiếc váy dài màu phấn hồng, nồng nàn và diễm lệ. Ngón tay cô múa trên phím đàn, tiếng đàn nồng nàn như lửa. Tô Thâm Nhã nhận ra, đó là một đoạn trong bản giao hưởng Định mệnh của Beetthoven, cũng là đoạn An Nặc Hàn thích nhất. Từ lúc tiếng đàn vang lên, ánh mắt An Nặc Hàn đã dán vào Mạt Mạt, không rời một giây, như quên hết mọi thứ xung quanh. Dần dần, tiếng đàn trở nên bi thương, nỗi bi thương triền miên, khắc khoải, tuyệt vọng như cái chết, như tiếng rên trong cơn hấp hối của sinh mệnh, khát khao níu giữ, khát khao muốn tất cả đừng kết thúc... Tiếng đàn bỗng dừng lại ở hợp âm bi thương nhất, thanh âm run rẩy bỗng chốc tan biến giữa đất trời. Mạt Mạt nâng chiếc váy dài quét đất, thong thả tiến về phía An Nặc Hàn. Mái tóc xoăn buông sau lưng, khuôn mặt xinh đẹp trang điểm nhẹ, mí mắt phớt hồng, đôi môi tươi mọng, rạng rỡ như đóa hoa xuân mới nở. Anh Tiểu An! Mạt Mạt mỉm cười dịu dàng. Chúc mừng anh! An Nặc Hàn thoáng ngẩn ngơ: Cảm ơn em! Đoạn nhạc này em đã tập mười năm nay, chỉ để đàn cho anh nghe trong lễ đính hôn của anh. Mạt Mạt cố tình nhấn mạnh vào hai chữ của anh. Anh thích không? An Nặc Hàn cười đau khổ: Sao không cho anh biết em biết chơi dương cầm? Muốn cho anh một niềm vui bất ngờ. Anh có bất ngờ, có vui không? www.vuilen.com 23

An Nặc Hàn gật đầu, trên mặt không hề thấy một niềm vui bất ngờ. Mạt Mạt vẫn cười, cho đến khi nước mắt long lanh trên má: Thật ra, em chỉ biết chơi mỗi bản nhạc này thôi... Em học là vì anh. Cô dang tay ôm anh, ôm rất chặt bằng cả hai tay: Anh Tiểu An, ngày mai em đi rồi... Em chúc anh và chị Thâm Nhã mãi mãi bên nhau. Mạt Mạt buông ra, nhưng tay An Nặc Hàn vẫn ôm riết vai cô, áp mặt vào tóc cô: Tại sao phải đi? Em lớn rồi, không cần anh chăm sóc nữa. Sau này, anh phải chăm sóc chị Thâm Nhã, đừng để chị ấy tủi thân. Thấy An Nặc Hàn gật đầu, Mạt Mạt đẩy anh ra, bước chân líu ríu chạy khỏi lễ đường, những giọt nước mắt như sương mai nối nhau rơi xuống tấm thảm đỏ. Tô Thâm Nhã nhìn sang An Nặc Hàn, anh bối rối mỉm cười, nói: Mạt Mạt vẫn thế, như một đứa trẻ. Khi bữa tiệc đính hôn kết thúc cũng đã rất muộn. Lúc ra khỏi khách sạn, An Nặc Hàn cởi áo choàng của mình khoác cho Tô Thâm Nhã, đỡ cô lên xe. Bên sông Yarra, An Nặc Hàn nắm tay cô, chầm chậm bước đi đạo ven bờ. Khi nào chúng ta quay về Anh? Cô hỏi. Em muốn lúc nào? Ngày mai được không? Được! An Nặc Hàn cười, vuốt tóc, quàng tay ôm vai cô. Từ nay về sau, em đã là vị hôn thê của anh, anh sẽ làm tất cả vì em. Thâm Nhã ngập ngừng một lúc, nói: Có thể cùng em về nhà gặp bố mẹ em không? Được! Anh nhắm mắt, ôm cô vào lòng. Anh về giải quyết một số việc của công ty rồi sẽ đi gặp bố mẹ em... bàn hôn sự của chúng ta. Cô lại nói: Em muốn tổ chức lễ cưới ở nhà thờ hồi nhỏ em thường đến. Được! Em muốn đi Hy Lạp hưởng tuần trăng mật. www.vuilen.com 24

Được! Tối hôm ấy, anh nói rất nhiều từ: Được! Tô Thâm Nhã níu chặt cánh tay anh, không muốn rời dù chỉ một giây. Lần đầu tiên cô phát hiện hạnh phúc ở rất gần mình. Tình yêu thực sự có lúc vô cùng đau khổ, nhưng nếu biết nhẫn nại, cuối cùng sẽ được đền đáp bằng vị ngọt ngào khổ tận cam lai. Nhưng cô không nhìn thấy, bên kia bờ sông, một thiếu nữ đang nhìn theo bóng hai người, mỉm cười quay đi, bước vào màn đêm... www.vuilen.com 25