No tile

Tài liệu tương tự

(SỰ LỰA CHỌN SAI LẦM)

Chương 16 Kẻ thù Đường Duyệt càng hoài nghi, không rõ họ đang giấu bí mật gì. Tại sao Khuynh Thành không ở bên cạnh nàng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì

Đông Giao chau mày, cầm cuốn sách Huy đang xem dở dang để trên bàn lên


Phần 1

Phần 1

No tile

CHƯƠNG I

Pha Lê vừa đi lên phòng , cô bắt gặp Ngọc Bạch đang đứng nơi góc hành lang nói chuyện điện thoại với ai đó

mộng ngọc 2

Document

Document


Mộng ngọc

Phần 1

Phần 1

Document

No tile

Em hãy tưởng tượng và kể lại một cuộc gặp gỡ với một trong các nhân vật cổ tích hoặc truyền thuyết

Phần 1

Tả quang cảnh sân trường trong giờ ra chơi

Microsoft Word - chotinhyeutronven10.doc

Phần 1

Phần 1

No tile

DS_CTSQ_ATMui_2015.indd

Cúc cu

Phần 1

Microsoft Word - emlatinhyeu14.doc

Pha Lê vừa đi lên phòng , cô bắt gặp Ngọc Bạch đang đứng nơi góc hành lang nói chuyện điện thoại với ai đó

Tác Giả: Cổ Long QUỶ LUYẾN HIỆP TÌNH Hồi 12 Giang Hồ Ân Oán Nhóc trọc đầu và Nhóc mặt rổ chẳng phải quá nhỏ tuổi, có lúc hai gã cũng giống người lớn,

Document

No tile

No tile

Đông Giao chau mày, cầm cuốn sách Huy đang xem dở dang để trên bàn lên

Tác Giả: Sói Xám Mọc Cánh Người Dịch: Đỗ Thu Thủy HOÀI NIỆM Chương 6 Hai chị em lôi kéo nhau lên lầu, vừa mở cửa đã thấy mẹ Phùng đang ngồi đợi con tr

Phần 1

Microsoft Word - Chieu o thi tran Song Pha.doc

Document

No tile

Tác Giả: Hoàng Thu Dung MỘT NGÀY MÙA ĐÔNG Phần I Thùy Dương đứng một mình trên bãi cát, đưa mắt nhìn xa ra chân trời. Mặt biển xanh ngăn ngắt, trong v

Phần 1

Document

Phần 1

Microsoft Word TÀI LI?U GIÁO D?C CHÍNH TR? TU TU?NG P2.doc

Microsoft Word - chotinhyeutronven02.doc

No tile

Bao giờ em trở lại

No tile

No tile

No tile

PHẦN TÁM

No tile

No tile

Phần 1

No tile

Chinh phục tình yêu Judi Vitale Chia sẽ ebook : Tham gia cộng đồng chia sẽ sách : Fanpage :

Document

Phần 1

CHƯƠNG 1

Tình yêu và tội lỗi

Document

Đà Lạt Ngày Tôi Đi _ (Minh Tâm) (Truyện)

Công Chúa Hoa Hồng

Microsoft Word - chantinh09.doc

Phần 1

-

CHƯƠNG 1

Tác Giả: Hoàng Thu Dung MỘT NGÀY MÙA ĐÔNG Phần XVI Thùy Dương và Minh Khánh đi xuống cầu thang. Cả hai vừa vào chỗ lấy xe thì có tín hiệu máy, Thùy Dư

Cúc cu

Document

Document

No tile

No tile

Microsoft Word - emlatinhyeu10.doc

Microsoft Word - chotinhyeutronven03.doc

Phần 1

mộng ngọc 2

No tile

Microsoft Word - suongdem05.doc

1 Triệu Châu Ngữ Lục Dịch theo tài liệu của : Lư Sơn Thê Hiền Bảo Giác Thiền Viện Trụ Trì Truyền Pháp Tứ Tử Sa Môn Trừng Quế Trọng Tường Định. Bản khắ

No tile

Phần 1

Cúc cu

Thiền Tập Cho Người Bận Rộn

ĐẠI PHẬT ĐẢNH NHƯ LAI MẬT NHÂN TU CHỨNG LIỄU NGHĨA CHƯ BỒ TÁT VẠN HẠNH THỦ LĂNG NGHIÊM

Phần 1

Tác Giả: Cửu Lộ Phi Hương Người Dịch: Lục Hoa KHÔNG YÊU THÌ BIẾN Chương 50 Lửa bùng lên chỉ trong nháy mắt, nhanh chóng lan tới những nơi bị xăng tưới

Document

Tải truyện Nàng Không Là Góa Phụ | Chương 17 : Chương 17

Từ Mỹ về Rừng Thăm Bạn Lâm Chương Lúc mới đến, tôi hỏi: - Đào hố để làm gì? Anh nói: - Bắt khỉ. Tôi ngạc nhiên: - Bắt khỉ? - Ừ, bắt khỉ. - Để ăn thịt?


No tile

LỜI NÓI ĐẦU Ebook miễn phí tại : Khi tình yêu đồng nghĩa với đau khổ, nghĩa là bạn đang yêu mù quáng. Khi phần lớn những cuộc trò chuy

Microsoft Word - tinhyeuemchon01.doc

chulangnghiem.com Kinh Đại Phật Đảnh Cứu Cánh Kiên Cố Và Mật Nhân Của Như Lai Về Chư Bồ-Tát Vạn Hạnh Để Tu Chứng Liễu Nghĩa (Kinh Lăng Nghiêm) Quyển 4

LỜI RU CHẠM MẶT TRỜI

No tile

36

Bản ghi:

Phần 3 Công việc hôm nay coi như cũng tạm ổn. Vy ngước lên nhìn đồng hồ, mới gần sáu giờ. Hôm nay được về sớm, phải ghé Ngọc Hạnh mới được. Nghĩ thế rồi Vy thu dọn đồ cho gọn gàng. Đeo túi xách lên vai, cô bước ra khỏi phòng. Định Văn không còn ở đây nữa. Anh đã về rồi sao? Vy toan bước đi thì chợt có tiếng nhạc vang lên phía sau bàn làm việc của Văn. Cô lần tìm đến gần. Thì ra là tiếng điện thoại. Chiếc điện thoại mấy hôm trước Văn tặng đây mà. Sao vẫn còn ở đây? Nhạc càng lúc càng réo rắt, tiếng nhạc nghe mà sốt ruột, nó như thúc giục Vy nhấc máy. Kệ nó. Vy đã quay lưng đi rồi nhưng không hiểu sao lại quay lại và cầm máy lên, cô bấm nghe. - Alô! - Anh, Định Văn đây. - Là anh hả? Sao lại để quên nó ở đây rồi gọi cho nó kêu inh ỏi thế hả? - Vậy là em chịu nhận quà của anh rồi đấy nhé. - Anh lừa em? - Vy vỡ lẽ. - Không lừa sao em chịu nhận? Anh đang chờ dưới xe, em mau xuống đi! Không đợi Vy nói gì thêm, Văn cúp máy. Vy chỉ còn nghe tiếng tút, tút... rồi im bặt. Cô nhìn chiếc điện thoại rồi khẽ mỉm cười: - Em ngang bướng, anh cũng cứng đầu đâu kém. Rồi cô cầm điện thoại và nghịch ngợm với nó. Cũng may vì nghịch điện thoại của Ngọc Hạnh hoài nên giờ cũng biết sơ sơ cách dùng. Cô đi lững thững đi ra xe, mắt không rời điện thoại. Cô làm Định Văn phải cười. Ban đầu thì có nói thế nào cũng không chịu nhận. Giờ nhận rồi thì như một đứa trẻ, cầm nghịch mãi không chán. Anh mà có nói chuyện thì hoặc là nói ngắn gọn, hoặc là không trả lời. Đến nỗi Văn phải nói như gắt: - Em nói chuyện với anh một lát đã, được không? - Thì anh cứ nói đi, em vẫn nghe thôi. Văn dừng hẳn xe lại, anh giành lấy chiếc điện thoại từ tay Vy. - Ơ www.vuilen.com 28

- Nói chuyện xong rồi anh cho chơi tiếp. Hôm nay về sớm, đi ăn tối với anh nghen. - Hôm nay em phải đến thăm Ngọc Hạnh, lâu rồi không gặp bạn ấy. Ngọc Hạnh? Lại là Ngọc Hạnh? Cô ta thật ki bo, chiếm bằng sạch tình cảm của Ánh Vy, không chịu nhường anh phần nào. - Trả cho em! Em đang chơi game mà! - Đồng ý đi rồi anh trả. - Không thèm chơi nữa! Vy nói rồi làm mặt tỉnh bơ quay ra ngoài cửa xe. Văn gọi khẽ: - Vy này... hay em lên làm trợ lý cho anh nha. - Anh bị làm sao nữa đấy? - Sao nào? - Em chỉ mới vào công ty, lập được công trạng gì mà đòi lên làm trợ lý? - Ai dám nói em chưa lập được công trạng gì. Anh đang suy nghĩ về ý kiến để mấy ông giám đốc ra ngồi cùng phòng với nhân viên của em đấy. - Anh tính làm thật hả? - Mắt Vy tròn xoe, Văn gật đầu. Vy tiếp - Làm ơn đừng! Lúc đó là em thuận miệng cãi thôi. Anh mà làm thế thật, mấy ông ấy nghỉ việc hết cho coi. - À! Thì ra em cũng biết nghĩ vậy nhỉ! Thì ra, Văn đang gài bẫy Vy vụ mấy hôm trước. Biết mình bị mắc lỡm, cô không thể nói thêm được gì. Cô đẩy cửa xe rồi bước ra ngoài. Cô lôi trong túi ra miếng giấy nhỏ rồi bắt đầu tìm kiếm. Văn cũng xuống xe đuổi theo cô. - Mới thế đã lại giận anh nữa rồi sao? - Ai mà thèm giận anh hồi nào? Em đi tìm nhà. Anh mặc em, về trước đi. Vy trả lời mà chẳng quay nhìn lại, nhưng Văn đã đuổi tới nơi: - Nhà nào? Để anh tìm phụ em! Vy ngừng bước chân, gương mặt nhăn nhó tỏ vẻ không hài lòng. - Đàn ông con trai gì mà cũng thích nhiều chuyện vậy? www.vuilen.com 29

- Ừ. Anh nhiều chuyện, nhưng chỉ là chuyện của em thôi. Địa chỉ đâu đưa anh xem. Vy nguýt khẽ rồi mới chịu đưa tờ giấy có ghi địa chỉ cần tìm. Tờ giấy quen thuộc nhưng Văn vẫn giả bộ hỏi thêm: - Em kiếm nhà này làm gì? - Của chị Tâm đưa cho em. Nói là của người em gái, do chuyển công tác sang nước ngoài, cần người trông nhà giùm nên kêu em chuyển đến ở. - Vậy bao giờ em chuyển? - Không mắc mớ gì đến anh hết! Ôi! Cái giọng ngang bướng nhưng thật đáng yêu biết bao! Điều kỳ diệu đang xảy đến chăng? Vy đột nhiên gần gũi và thân thiện hơn, trò chuyện với anh thật sự hồn nhiên và vui vẻ. Bỗng chốc biến thành đứa trẻ con, thích nói thích cười và đùa vui với anh. Quen biết chưa hẳn đã lâu nhưng những gì Vy mang tới cho Văn thì thật nhiều. Trước tiên là ánh mắt, sau là sự ghét bỏ, và bây giờ bầu trời chỉ toàn sắc hồng tươi tắn. Phải chăng là hạnh phúc hiện hữu quanh đây. - Anh lại bị làm sao nữa hả? Vy hỏi khi thấy Văn ánh mắt cứ ngơ ngác. Văn giật mình nhưng hình như đầu óc vẫn đang quay mòng mòng trong khoảng trời hồng hạnh phúc. - Địa chỉ này anh biết. Trở lại xe đi, anh sẽ đưa em tới đó. Và rồi anh nắm tay Vy kéo đi. Hành động của anh thật nhanh khiến Vy chỉ kịp bất ngờ: Anh ấy đang nắm tay mình? Tại sao mình thấy hồi hộp? Bàn tay thật ấm. Còn tay mình sao lại run? Lồng ngực mình hình như cũng đang run? Tại sạo lại xuất hiện những cảm giác này? Không được mà Vy! Đoạn đường đến chỗ xe đỗ đã hết nhưng những câu hỏi trong Vy còn dài mãi. Cô chợt thấy ngập ngừng lạ. Phải cố trấn tĩnh mình, Vy đã thật khéo léo nên Văn không nhận thấy. Anh lôi ra chiếc điện thoại trả cho Vy: - Trả em đây! Nếu biết em ham chơi đến vậy anh đã hủy hết trò chơi trong máy trước khi đưa cho em. Để em còn có thời gian nói chuyện với anh. - Anh lại thế nữa rồi! Giọng Vy lạc hẳn - Em về nhà Ngọc Hạnh đây. - Em nói là đi xem nhà mà. - Thôi! Em muốn đến thăm Ngọc Hạnh. Anh về trước đi, em không làm phiền anh nữa. www.vuilen.com 30

- Anh thích được em làm phiền mà. Em muốn đi đâu, anh cũng đưa em đi. Giờ mình đến nhà Ngọc Hạnh, đúng không? Đi nào! Văn nói xong rồi nhưng lại không đi ngay. Anh còn đang lưỡng lự một điều gì đó. - Sao anh còn chưa đi? - Vy hỏi. - Anh còn một chuyện muốn hỏi em. Anh muốn biết em tại sao đột nhiên lại đổi cách xưng hô và trở nên gần gũi với anh hơn vậy? Ừ nhỉ! Tại sao mình lại thay đổi cách xưng hô? Tại sao mình lại thay đổi thái độ với Văn? Vy cũng giật mình hỏi lại bản thân. Tại sao ư? Cô không biết. Cô không trả lời được. Cô chỉ biết dạo gần đây cô nói chuyện với anh rất thoải mái, rất tự nhiên, những ác cảm về anh trước đây không còn nữa. - Là vì sao vậy? - Văn lặp câu hỏi. Lý do là sao? Mình phải trả lời thế nào đây? - Nói cho anh biết đi em! - Giọng Văn dồn dập hơn - Có phải vì em đã hết ghét anh? Em tin anh rồi, đúng không em? - Câu trả lời này có quan trọng lắm không? - Quan trọng! Rất quan trọng! Văn chụp lấy tay Vy siết mạnh. Cảm xúc trong anh đang dâng trào mạnh mẽ, dường như sắp vỡ òa. - Ánh Vy, trả lời cho anh biết đi! Trả lời đi Nhưng phải nói gì đây? - Tại sao lại quan trọng? - Anh không muốn bị em ghét! Vy lại đang run rẩy. Bàn tay cô đang trong tay anh. Nó thật nóng. Trong khi ánh mắt Văn đang nhìn cô tha thiết. Ánh mắt như muốn thâu tóm cả trái tim Vy. Bờ môi anh bật rõ từng tiếng: - Vì anh rất yêu em. Ánh mắt Vy căng tròn, bờ môi cô rung lên và trái tim cô nghẹn thở. www.vuilen.com 31

Một sức hút nào đó rất mạnh mẽ đã khiến hai bờ môi được chạm nhau. Sự im lặng. Đến một lúc, Vy bất chợt đẩy Văn ra. Cô mở cửa và lao thật nhanh ra ngoài. Giây phút sững sờ rồi Văn cũng lao đuổi theo, vừa gọi: - Ánh Vy! Đừng chạy nữa! Dừng lại đi! Và ngay sau đó, anh đã giữ được Vy. Đôi mắt Vy dường như thấm ướt. Cô vung tay thật mạnh: - Buông tay ra! Sao anh dám làm vậy? Anh thật đáng sợ! Thật đáng đời tôi! Lẽ ra tôi không nên vào làm việc gần anh. Tôi thật là ngu! - Nhưng tại sao? Anh đã thật lòng với em ngay từ đầu đâu phải em không biết! Chẳng lẽ em còn chưa chịu tin anh? - Tại sao tôi phải tin anh? Tôi không muốn tin anh. Anh không đáng để tin. Tôi muốn ghét anh mãi! - Vậy mà anh ngỡ sau một thời gian tiếp xúc, em đã phần nào nhìn nhận đúng về anh rồi nên mới chấp nhận anh như vậy. Được anh đã hết kiên nhẫn để chờ rồi, em đi với anh. Dứt lời, anh nắm lấy cổ tay Vy kéo đi. - Buông ra! Anh muốn gì? - Anh sẽ đưa em tới chỗ Ngọc Hạnh. Phải để em biết ngọn nguồn câu chuyện, có thể em mới tin anh, mới tin rằng anh yêu em thật lòng. - Anh buông ra! - Vy giật mạnh tay, ánh mắt ướt nảy lửa - Vấn đề ở đây không phải là Ngọc Hạnh. - Không tin thì là chuyện gì? Còn lý do nào nữa? - Tôi đã nói là không muốn tin anh, chỉ muốn ghét anh mãi thôi. Anh không hiểu sao? - Nhưng tại sao phải thế? - Giọng Văn chậm hơn - Tự trong thâm tâm, em không hề ghét anh cơ mà. - Dựa vào đâu mà anh dám khẳng định thế? Anh đừng ngộ nhận! - Dựa vào ánh mắt em nhìn anh. Ở ngay lần đầu tiên gặp, anh đã cảm nhận được là em cũng... - Không! Không phải! Không bao giờ! www.vuilen.com 32

- Là em chưa nhận ra thôi. Có lẽ em cần thêm thời gian. Anh sẽ ráng chờ thêm một chút nữa. Vy chợt lặng người đi. Ánh mắt cô nhìn anh bất động. Trái tim cô đang vật vã và kêu gào. - Anh đừng chờ vô ích. Hai chúng ta không hợp nhau đâu. Chuyện đụng xe hôm ấy là một sai lầm. Quen biết anh chính là một tội lỗi. Tôi không muốn tội của mình ngày một nặng hơn nữa. Và Vy quay lưng bỏ đi. Văn chỉ còn biết lặng nhìn theo. Từng hơi thở dài thật khó khăn. Lại thêm một lần nữa, anh đang phải ân hận vì sự hấp tấp, nóng vội của mình. Vy không muốn gặp lại anh nữa. Ý của cô đã rất quả quyết. Nhưng Văn sẽ càng cương quyết hơn. Anh sẽ không để Vy làm thế. Không bao giờ anh hết chờ cô. Bởi ngay từ giây phút chạm phải ánh mắt, anh đã nhận ra rằng Ánh Vy chính là người mà trái tim anh luôn tìm kiếm và sẽ chờ đợi đến cùng. Vy cứ thế bước đi. Cô không đi xem nhà cũng không tới chỗ Ngọc Hạnh, mà cô tới công viên, trốn vào một góc vắng và để cho tiếng khóc tự do rơi xuống. Còn Văn, anh chạy thẳng xe về nhà. Mỗi lần có chuyện phiền não anh lại về nhà. Anh bước vào nhà với gương mặt bơ phờ, lạc lõng. Bà Vân Lam cũng đoán biết phần nào tâm trạng của con trai nên đã tự tay pha nước ấm và dọn sẵn bàn ăn đợi con. Bà làm tất cả những công việc thường ngày người giúp việc làm vào mỗi khi Văn có tâm trạng như hôm nay. Đợi cho Văn đã yên vị vào bàn ăn, bà mới nhẹ nhàng hỏi han: - Công ty xảy ra chuyện gì hả con? - Không có chuyện gì đâu mẹ ạ. Công ty vẫn rất ổn. Văn nói mà gương mặt nhăn nhó, cứ như thể anh đang đau ở đâu đó. Anh nói không có chuyện gì khiến bà Lam càng thấy lo hơn: - Mọi lần thế nào, mà lần này con lại giấu mẹ? Nhìn vẻ mặt của con xem - Không có thật mà mẹ. www.vuilen.com 33

- Vậy thì là chuyện gì? Chuyện gì mà không thể nói cho mẹ nghe? - Không phải chuyện công ty. Tại có người làm tâm trí con phải bận rộn thôi. Hôm nay con hơi mệt, con lên phòng nghỉ trước. Mẹ ăn một mình nha. Con xin lỗi! Và ngay lập tức anh đứng dậy bỏ lên phòng, thả mình lên chiếc giường êm, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc đèn trần. Hình ảnh Vy chập chờn. Tình cảm của Vy thất thường thật, khi thân thiện, lúc lại xa rời. Vy đúng là một con cá trong hồ, thật khó nắm bắt. Nghĩ về câu nói của Vy, anh giật mình. Anh hiểu những gì Vy nói, nhưng anh không dám nghĩ đến những gì Vy sẽ làm. Con tim anh thắt lại và bật thốt lên hai chữ Ánh Vy. - Tại sao thế, Ánh Vy? Anh còn điểm nào để em không vừa ý? Tại sao lại muốn giày vò anh thế này? Em muốn rời xa anh hay sao? Không! Ánh Vy à! Anh sẽ không để việc đó xảy ra. Anh không thể thiếu em. Em đã lấy đi tất cả của anh mà giờ lại muốn bỏ trốn ư? Anh sẽ không để em rời xa anh khi em chưa trả lời cho anh những gì em đã lấy của anh. Rồi anh bật người ngồi dậy, với lấy chùm chìa khóa, xuống gara lấy xe và lao ra đường. Chỉ một chốc, anh đã đứng trước phòng trọ của Vy, gõ cửa. Chỉ sau mấy giây, cánh cửa đã được mở ra. Nhưng khi vừa nhận ra Văn thì Vy liền đóng chặt cửa phòng. Văn không vội vàng. Anh kiên nhẫn đứng chờ. Sự lì lợm của Văn khiến Vy không thể làm ngơ mãi. Cô mở cửa thật mạnh, giọng như muốn hét lên vậy: - Anh còn muốn đứng đây đến bao giờ? Thay vì đáp lời Vy, anh bước thẳng vào phòng, ngồi xuống cạnh tường và dựa người vào đó, gương mặt mệt mỏi. - Có chuyện gì thì nói mau đi! - Chuyện lúc tối anh xin lỗi. Nhưng anh thực sự không hiểu được sao em lại suy nghĩ như thế. - Anh khỏi cần hiểu cũng được. Từ nay trở đi, anh đừng tới đây nữa. Tôi thực sự không muốn dính dáng một chút nào với anh cả. Văn thấy máu nóng như dồn cả về một chỗ. Anh kéo nhào Vy xuống lòng, giữ chặt lấy không cho cô thoát ra. Vy thậm chí không cựa quậy được. - Không thể được! Không được... - Anh làm cái trò gì vậy? Bỏ tôi ra! Anh có biết anh là người nguy hiểm nhất trong những người tôi gặp trước giờ. Tôi không thể ở gần anh được nữa. www.vuilen.com 34

- Anh nguy hiểm chỗ nào. Sự chân thành của anh đáng sợ đến thế sao? - Anh xem anh đang làm gì. Tôi và anh dù sao cũng là hai người khác giới mà anh dám... - Anh không bỏ chừng nào em còn ngang bướng. Không những không bỏ mà anh còn muốn độc chiếm em nữa. Anh muốn sở hữu ánh mắt của em, nụ cười của em và tất cả mọi thứ của em. Anh muốn em thuộc về anh. Chấp nhận anh đi Vy. Anh rất cần em. Đừng làm anh khổ tâm hơn nữa. Anh yêu em. Anh thật lòng rất yêu em. - Đừng hòng lừa được tôi! Những gì anh nói đều là không thật lòng, đều là nói dối để mong lừa được tôi mà thôi. Văn chết điếng! Tim anh đang bật từng tiếng nấc không thành lời. Vy cũng chợt trở nên thật hiền, thật ngoan như một chú mèo con trong vòng tay anh. Căn phòng trở nên yên lặng một hồi. - Anh biết, bây giờ em chưa tin anh, nhưng sau này sẽ khác. Anh sẽ chờ. Anh sẽ dùng cả đời này để chờ em, để chứng minh cho em thấy anh đối với em một lòng một dạ. Anh đâu có muốn làm em khó chịu, nhưng cứ mãi thế này anh đau lòng lắm em biết không? Không một phút giây nào anh ngừng nghỉ về em. Lúc thức, lúc ngủ, bất cứ lúc nào, hìn ảnh em cũng luôn ngự trị hết trong tâm trí của anh. Lúc khóc lúc cười như một thằng khờ cũng đều từ em mà ra cả. Anh sẽ không cho em đi chừng nào em còn chưa hết hiện diện trong trái tim của anh. Sự ấm áp đến lạ lùng. Vy đang chìm sâu vào giấc ngủ với tiếng tim đang rộn ràng đập của anh, có lúc dồn dập, lúc lại rời rạc từng nhịp. - Vy! Em hãy nói cho anh biết, anh phải làm sao? Phải như thế nào mới lấy được một chút rung động trong em? Vy không phản ứng gì nữa. Cô đã ngủ thật say. Hơi thở cứ đều đều vào trái tim Văn. Nhẹ vén lọn tóc vướng trên gò má Vy, anh khẽ mỉm cười: - Nói ghét anh mà ngủ ngon thế này là lý làm sao? Em biết không? Anh luôn cảm thấy rằng trong lòng em có anh. Nhất là trong mấy ngày nay. Nhưng em không chịu thừa nhận. Tại sao vậy? Có phải là vì Ngọc Hạnh không? Sự thật là anh và Ngọc Hạnh chẳng hề có quan hệ gì. Cũng đã có lúc anh tưởng rằng mình bắt đầu có chút tình cảm với cô ấy, nhưng cũng chính lúc đó, Ngọc Hạnh lại chạy theo một người khác. Cô ấy đã làm cho tình bạn giữa anh và Tuấn Hùng không được như xưa. Nhưng anh không trách cô ấy. Dù cho tới bây giờ chính cô ấy làm em hiểu lầm anh, anh vẫn không trách. Vì em đấy. www.vuilen.com 35

Rồi anh cúi xuống nhẹ hôn lên bờ môi đang ấm nồng từng hơi thở của Vy. Anh yêu em thật lòng đấy. Em là người con gái đầu tiên khiến trái tim anh khổ sở và ngớ ngẩn. Anh sẽ không bỏ cuộc đâu. Anh không cho phép mình làm như thế. Nhẹ ghé mái đầu, má anh kề lên tóc Vy. Văn cùng Vy chìm vào giấc mộng. Thời khắc thật êm đềm. Đêm đã trôi qua thật nhẹ nhàng và ấm áp. Văn thức dậy bởi tiếng sáo giữa trời. Ánh Vy đã dậy từ bao giờ. Cái cô để lại là một lời đe dọa: Anh mà còn muốn sống thì lập tức rời khỏi phòng của tôi ngay sau khi đọc tờ giấy này. Bằng không, anh chết. Chào! Đọc xong Văn chỉ cười. Con gái gì dữ dằn thế? Dữ dằn thế sao anh lại yêu? Hay bởi vì đó chính là lý do khiến anh yêu cô nhiều hơn. Nói đến chuyện về nhà, Văn cũng giật mình. Suốt đêm qua anh ở cạnh Vy và điện thoại thì để ở nhà. Có lẽ mẹ anh đã rất lo lắng. Đây là lần đầu tiên anh không ngủ ở nhà. Chết thật! Sao Vy lại làm anh hư thế chứ? Nghĩ rồi, anh vội khóa cửa cho Vy và đi nhanh ra ngoài gửi chìa khóa. Đúng lúc Vy cũng vừa về tới. Cô bước như chạy đến trước anh, tay chống nạnh, la lớn: - Giờ này mà anh còn chưa chịu về nữa hả? Anh được ai cho phép mà dám ở lại phòng tôi suốt đêm vậy hả? - Anh đã làm nệm cho em ngủ suốt một đêm còn gì. Anh mới phát hiện một điều, đó là lúc em ngủ nhìn em hiền và đáng yêu vô cùng. - Anh... - Chìa khóa phòng của em nè. Em vào nghỉ ngơi một lát rồi đợi anh. Nửa tiếng nữa anh sẽ qua dẫn em đi ăn sáng rồi mình cùng đi làm. - Tôi không đi làm. - Đúng nửa tiếng nữa anh sẽ tới đón em. Văn nghiêm nghị nói rồi bỏ ra xe vội vàng. Đúng nửa giờ sau anh quay lại. Nhìn vào phòng Vy dường như có cái gì đó lạ lùng. Vy vừa từ trong bước ra. Thấy Văn, cô liền nói: - Đã nói là không đi làm mà. www.vuilen.com 36

- Nói chuyện với anh mà trống không vậy hả? Em chưa có viết đơn xin nghỉ việc mà. - Cứ cho là như vậy. Nhưng hôm nay là chủ nhật, tôi xin nghỉ một ngày chắc Tổng giám đốc không làm khó tôi chứ? - Vậy hôm nay em tính làm gì? - Liên quan gì đến anh. Anh lo tới công ty đi. - Hôm nay anh cũng nghỉ phép. Dù sao thì công ty dạo này cũng khá rảnh rỗi. Vy nguýt Văn một cái thật dài: - Vậy thì anh về nhà mà nghỉ. Tiện dịp đưa Chủ tịch đi du lịch đâu đó cũng được. - Anh không thích. Anh chỉ muốn đi với em thôi. - Tôi tới nhà Ngọc Hạnh, anh còn muốn đi nữa không? Văn chẳng một chút lưỡng lự: - Đi! Anh sẽ đi với em. Tới hang cọp anh còn chẳng sợ, Ngọc Hạnh thì có làm sao. - Anh thật là lì lợm. Hôm nay tôi muốn đi xem nhà mà hôm trước chị Tâm bảo. Anh về mà nghỉ ngơi đi. Anh đã làm việc không ngơi nghỉ suốt bao nhiêu năm qua rồi còn gì. - Em đang lo lắng cho anh đấy ư? Văn nghi ngờ hỏi, nhưng Vy lại chối: - Ai mà thèm lo nghĩ cho anh. Đồ cứng đầu, đáng ghét! - Còn em là đồ ương bướng. Để anh giúp em! Văn đi thẳng vào phòng, xách ra một chiếc ba lô nhỏ đựng quần áo và một hộp nhỏ đựng vật dụng mà Vy đã thu gom lúc nãy cho hết lên xe, mặc cho Vy muốn từ chối mà không thể nói được gì. Xong, anh hỏi tiếp: - Đồ đạc của em ít vậy sao? Còn gì nữa không? - Còn mền, mùng, chiếu, gối. Anh thích thì cứ tống hết lên cái xe sang trọng của anh đi. www.vuilen.com 37

- Thôi khỏi! Mấy thứ đó có sẵn cả rồi. Còn em nữa, gói đồ này mới là quan trọng nhất, để anh tống nốt lên. - Anh khùng thật. Nhà ở chỗ nào em còn chưa biết, anh đã... - Hôm qua anh đã đi xem giùm em rồi. Chỗ rất tốt. Vy không tin: - Anh tới đó hồi nào? - Ờ thì... là sau khi bị em la mắng tơi bời đó. Thôi, lên xe nào. Thôi kệ đi, chỗ nào mà chẳng được. Nghĩ rồi Vy cũng lên xe. Ngồi trên xe, gương mặt cô đăm chiêu suy nghĩ. Mà hình như càng lúc càng đi vào bế tắc. Rồi bỗng dưng, cô ngước lên nhìn Văn, đề nghị: - Kể em nghe chuyện của anh và Ngọc Hạnh, được không? Văn ngạc nhiên trong giây lát. Anh có vẻ không hài lòng: - Hầu như ngày nào em cũng nhắc tên Ngọc Hạnh, có phải là muốn chọc giận anh không? - Anh không muốn kể? - Đúng vậy. - Anh không còn chút tình cảm nào với bạn ấy sao? - Anh chưa bao giờ yêu Ngọc Hạnh. Không ngờ Văn trả lời thẳng thế. Đột nhiên Vy thấy chán nản vô cùng. Cô khẽ cười nhạt: - Ngọc Hạnh xinh đẹp, dịu dàng, vậy mà anh lại đùa giỡn. Em cái gì cũng thua bạn ấy, anh nói yêu em thật khó mà tin được. Giọng Vy nghe thật buồn. Văn càng não nề hơn. Anh không giải thích. Vì có nói Vy cũng không chịu tin, với lại cũng vừa lúc đã đến nơi. Căn nhà sơn trắng nằm trong con hẻm tách biệt hẳn với sự ồn ào ngoài lộ. Đi ngược ra ngoài sẽ là một công viên, thật lý tưởng. Vy ngắm kỹ ngôi nhà từ bên ngoài. Nó không giống những gì Vy tưởng tượng. Căn nhà quá lớn đối với cô vì trước giờ cô đã quen sống trong căn phòng trọ diện tích sáu mét vuông. Cô bắt đầu khó xử nên lưỡng lự không muốn vào. www.vuilen.com 38

- Ngôi nhà này mà để một mình em ở thì thật là phí phạm. - Em lo chuyện đó thế thì để anh tới ở cùng em nha. - Em đang nói chuyện nghiêm túc đấy! - Vy gắt giọng - Đã thế còn không phải trả tiền thuê. - Thôi nào! Em đừng nghĩ nhiều quá làm gì. Không phải trả tiền nhà nhưng nội tiền điện, tiền nước cũng đủ lắm rồi để em la hoảng lên đấy. - Biết vậy nhưng... - Thôi, vào trong đi đã. Căn nhà gồm một phòng khách, một phòng ngủ và không gian của bếp. Có sẵn bếp gas, tủ lạnh, máy điều hòa và máy vi tính. Nói chung là rất đầy đủ và tiện nghi. Thêm một điều lạ lùng: - Không một vết bụi. Tủ lạnh cũng được cắm điện sẵn. Cứ như thể căn nhà mới vừa được lau dọn vậy! Hôm qua anh đã kêu bé Sen - người giúp việc nhà anh tới lau dọn chu đáo. Nhưng anh vẫn phải giả bộ không biết: - Chắc là nhà không ở nhưng vẫn được lau dọn thường xuyên thôi mà. Em xem tiếp đi để anh mang đồ vào. Trong lúc Vy bày trí đồ đạc thì Văn lấy nước tưới cho mấy chậu bông ở phía trước cửa nhà, lòng thấy rộn vui. Một lúc sau vào thì Vy cũng đã xong. Gương mặt cô lúc này đã bắt đầu hài lòng: - Anh đói không? Em sẽ đi chợ. - Vy đề nghị. - Để anh đưa em đi. Chắc em chưa biết chợ ở đâu. - Không cần đâu! - Vy từ chối và ấn Văn ngồi xuống ghế - Nãy em có để ý thấy một cái chợ nhỏ cách đây một con hẻm. Em tự đi được rồi. Anh nghỉ chút đi. Văn đành cười, tay vuốt lại mái tóc cho cô: - Vậy em đi một mình nhé. Mua nhiều nhiều vào. Từ hôm qua đến giờ vì em mà anh chưa có miếng nào vào bụng đấy. www.vuilen.com 39

Vy cười và bước đi. Khoảng mười phút là tới. Con chợ nhỏ nép mình trong hẻm nhỏ. Cô cứ quanh quẩn không biết mua gì cả. Những món cô biết nấu chỉ toàn là những món hết sức bình dân, làm sao mà hợp với Văn? Vậy là cô lại quay qua mua một ít bánh, mấy gói mì và một ít rau xanh. Lần đầu tiên cô đi chợ nghiêm túc thế. Trong lòng Vy lúc này thật nhiều cảm xúc đan xen. Đột nhiên thấy nhớ Ngọc Hạnh, sẵn có điện thoại, cô bấm số gọi. Một hồi mới thấy tiếng Ngọc Hạnh trả lời: - Alô! Ai đó? - Tui, Ánh Vy nè bồ. Tiếng Hạnh ngạc nhiên thấy rõ: - Ánh Vy sao? Bồ chịu mua điện thoại rồi hả? Trước đây, Ngọc Hạnh đã nhiều lần đề nghị mua cho Vy một chiếc điện thoại để lúc nào có chuyện thì gọi nhưng Vy mãi từ chối. Vì vậy mà bây giờ Hạnh thấy bất ngờ và vui. Vy chỉ còn biết cười cho qua rồi báo tin chuyển nhà: - Hôm nay tui chuyển nhà. Lúc nào rảnh bồ tới chơi cho biết chỗ nha. - Tất nhiên rồi. Bồ cho tui địa chỉ đi. - Để lát nữa tôi nhắn tin qua hén. - Ừ. Vậy bồ dọn dẹp xong chưa? Cần tui phụ gì không? - Xong cả rồi! Đang đi chợ về nè. À, mà về tới nhà rồi. Nói chuyện sau nha. Bye bồ! - Ừ, bye! Rảnh tui tới! Vy cúp máy rồi bước ngay vào nhà. Bắt gặp được Văn đang ngủ ngon lành trên ghế. Cô chậm tiến lại gần, say đắm nhìn anh. Chỉ có lúc này mới được ngắm anh tự do lâu thôi. Gương mặt anh khi ngủ sao thấy bình yên. Cô ngồi quỳ bên gương mặt đang say sưa mê ngủ, đưa tay nhẹ vuốt sống mũi của anh. Đúng là em đã yêu anh ở ngay buổi đầu tiên. Nhưng mãi tới hôm qua em mới nhận ra. Em đã nhận ra quá trễ. Hèn gì mà em muốn xa anh cũng không được. Anh làm em khổ sở quá. Em đã xin anh tránh xa em ra một chút rồi mà, sao anh không chịu giúp em chứ? Văn vẫn đang say giấc ngủ. Gương mặt cùng tiếng thở cứ đều đều từng nhịp làm ngây ngất trái tim Vy. Bờ môi anh bỗng quyến rũ lạ lùng. Nó như đang tỏa ra một sức hấp dẫn mãnh liệt đối với Vy. Cô cúi xuống cho bờ môi mình chạm môi anh, thật khẽ. Thật khẽ nhưng cái hơi thở của tình yêu đã đánh thức đôi mắt www.vuilen.com 40

Văn. Sau nửa giây để nhận ra Vy, anh đưa tay ôm ghì lấy gương mặt của cô mà trao những nụ hôn thật nồng nhiệt. Cái hôn bất ngờ và mạnh mẽ khiến Vy không thể phản kháng. Chút sức lực để đẩy anh ra, cô cũng không gom được, chỉ có nước mắt đang rơi. Cô đi theo anh trong sự đê mê cuồng dại. Bờ môi miết mải bờ môi. Tay anh ghì siết gương mặt cô. Ngọn lửa tình đang hừng hực cháy trong lồng ngực, nung cháy cả sự cứng rắn của Vy trước giờ. Thời gian ngưng đọng không biết bao lâu, Vy gần như đang muốn cố thoát ra khỏi sự khao khát của Văn, cô chợt bật run khẽ và chủ động dừng lại. Cô muốn mở mắt ra để tìm đường trốn chạy, thoát khỏi cái cuồng dại mê muội mà cô đang lạc vào. Nhưng Văn lại ôm ghì lấy cô, hôn lên mắt, lên mũi và lần tìm đến bờ môi. Anh không ngăn được mình, Vy đang ở trong vòng tay của anh, anh không thể bắt cảm xúc của mình dừng lại được. Chú cá ương bướng, anh muốn khuất phục cho bằng được Vy. Con tim Vy thổn thức và bật lên nhanh tiếng vâng thật khẽ. Cả người cô rã rời để mình anh định đoạt. Tình yêu! Ôi, tình cảm ấy là thứ không thể giấu giếm lâu. Cô muốn đi cùng anh. Và cô đáp lại những cái hôn mãnh liệt. Cùng anh qua thời gian cho đến khi ngọn lửa tình trong anh dần dịu bớt. Cả hai lại chìm vào im lặng để cảm nhận những gì họ đã vừa được trải qua cùng nhau. Vy nằm ghé đầu trong lồng ngực Văn, cánh tay vẫn vòng chặt lấy anh. Cô muốn khóc. Vì cô đang ân hận. Ân hận vì sự yếu đuối của mình. Tại sao nụ hôn của anh lại làm cô không thể làm chủ bản thân mình? Tại sao lại để anh làm hỗn độn tâm trí. Tỉnh lại đi Vy, anh ấy không phải dành cho mày. Mày thật bỉ ổi? Đó là người Ngọc Hạnh yêu kia mà. Anh ấy sẽ chẳng thích mày lâu đâu. Chỉ mấy ngày thôi là mày sẽ bị bỏ rơi. Mày biết rõ điều đó, tại sao lại để nó xảy đến mà không ngăn chặn như thế? Mày không còn là mày nữa. Mày thật ngu ngốc. Văn ôm Vy trong vòng tay. Từng tiếng thì thầm của anh bên tai cô đều không nghe thấy. Cô chỉ thấy rất đau, như từng sợi cước mảnh đang cứa mạnh vào tim. Lấy chút sức lực yếu ớt, cô đẩy Văn ra: - Anh kêu đói mà. Em có mua bánh cho anh. Em tính mua đồ về nấu nhưng lại không biết làm món nào cả, nên Em không biết nấu ăn. - Tự nhiên anh không thấy đói nữa, mà chỉ muốn được ngồi nhìn em và nói chuyện với em thế này mãi thôi. Vy không đáp. Cô bỏ mặc anh ở đấy rồi đến gần bên khung cửa sổ, ánh mắt mỏi mòn nhìn ngắm những ánh nắng mong manh. Nhìn Vy có vẻ suy tư, Văn đến bên và vòng tay ôm lấy cô. Cứ ngỡ từ nay trở đi, anh sẽ có Vy trong đời và những tháng ngày sau này sẽ đầy những sắc hồng hạnh phúc. Anh đâu ngờ giây phút ấy thật quá ngắn ngủi. www.vuilen.com 41

Vy gỡ tay Văn ra, lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào anh với nét mặt thật nghiêm túc: - Xin lỗi anh? Lúc nãy lẽ ra em không nên... Em đã làm cho anh hiểu lầm rồi. Anh hãy coi như chuyện đó chưa hề xảy ra. - Em nói gì vậy Vy? - Em xin lỗi! Lúc nãy chỉ là nhất thời em bị anh mê hoặc. Chỉ là nhất thời thôi. - Em nói cái gì? Nhất thời bị mê hoặc ư? Văn thở hắt thật mạnh từng hơi. Sự giận dữ và đau đớn vì lời nói của Vy khiến gương mặt anh trở nên thật đáng sợ: - Em có thể thốt ra những lời nói đáng sợ đến thế sao? Em có biết những lời nói đó đối với anh kinh hoàng đến thế nào không? Em muốn vỡ nát tim anh ra thì mới hả lòng hay sao? Gương mặt Văn gay gắt nổi hằn từng vết gân xanh. Đau đớn muốn quằn quại, và anh bật khóc. - Em còn muốn anh phải làm như thế nào nữa đây. Anh đã cố gắng rất nhiều tại sao em vẫn không chấp nhận anh? Cái gọi là sĩ diện của một thằng đàn ông, sự uy nghi của một Tổng giám đốc anh đã chẳng màng để suốt ngày chạy theo em, nghe em xỉ vả. Như vậy vẫn chưa đủ để được coi là chân thành hay sao? Hay còn vì lý do nào khác? Em nói đi! Rốt cuộc là vì sao? Lồng ngực Vy cũng như muốn bung ra, từng giọt nước mắt tìm đường chạy ngược vào trong tim: - Chỉ một lý do duy nhất, đó là em không yêu anh. - Thôi, đừng nói nữa, anh không muốn nghe nữa! Sao em không giết chết anh đi? Sao lại ban cho anh một giấc mơ mong manh quá thế? - Em xin lỗi! - Xin lỗi? Em hãy giữ lời xin lỗi ấy lại đi. Anh sẽ không bao giờ chấp nhận lời xin lỗi đó của em đâu. Thà em cứ lạnh lùng, còn hơn là làm cho anh hy vọng, rồi ngay lập tức lại vùi dập giấc mơ của anh như thế. Anh không chịu nổi đâu. Anh bước đi với cõi lòng vụn vỡ. Còn lại một mình, Vy cũng đâu hơn gì. Sự cô đơn, trống trải bủa vây lấy nước mắt. Cơn giằng xé, đau đớn đến nghẹt thở. www.vuilen.com 42

Vy không mạnh mẽ như vẻ bề ngoài. Cô yếu đuối lắm, yếu đuối đến nỗi không dám yêu một ai. Cô sợ bị đau, sợ một lần nữa bị người mà mình yêu quý nhất bỏ rơi. Trong khi đối với cô, Văn giống như một ngôi sao ở tít trên trời cao. Còn cô, có chăng cũng chỉ là một vệt gió lướt ngang qua đời anh, sẽ nhanh chóng tan vào cõi quên lãng của anh. Anh là người dễ thay lòng, có đến với nhau hay không cũng vậy cả thôi. Em mãi mãi sẽ không bao giờ... www.vuilen.com 43