TÌNH YÊU NHƯ BÓNG MÂY Đà Lạt xưa kia giống như một thiếu nữ tuổi xuân thì, dáng đài các, đã từng làm siêu lòng biết bao nhiêu là văn sĩ, thi sĩ, nhạc sĩ, họa sĩ và cả nhiếp ảnh gia nữa Thật quyến rũ. Thật đắm say. Ghé thăm Đà Lạt để rồi khi chia tay nhau lại bịn rịn. KHÁNH GIANG năm 1959 viết về Đà Lạt với du khách đã nói: Bạn có sống qua những ngày lặng lẽ u buồn ở Đà Lạt, có ngắm qua những buổi hoàng hôn nhuộm đỏ cánh đồi, có ngồi thu mình nhìn qua giọt mưa nặng trĩu rơi trên cửa kính, có dịp trầm ngâm cô độc say mê theo khói thuốc và hương vị tách cà phê phin đen ngòm, có lủi thủi dưới làn mưa bụi về đêm, có nện gót giày đều đều trên đường phố hoang vắng, có sống qua những giờ phút trống rỗng của cuộc đời và lòng có mang ít nhiều kỷ niệm đau thương, bạn mới cảm được cái tâm hồn sâu xa và thấm thía của Đà thành. Và lúc ấy, bạn khó lòng mà rời Đà Lạt được nữa. Tình yêu với Đà Lạt thật muôn vẻ. Khi thì lặng lờ như mặt nước hồ thu êm dịu hay cuồng nhiệt như những bọt nước trắng xóa của thác nước bên đèo. Khi thì giăng mắc như sương khói phủ trên khắp cánh rừng thông. Khi thì tan biến vào thinh không theo tiếng chuông chùa Linh 1 / 5
Sơn... tiếng chuông nhà thờ Con Gà... Tình yêu vang vọng và lan đi để rồi hội nhập vào núi đồi Đà Lạt mỗi buổi sáng sớm khi mặt trời còn khuất dạng... Phải chăng đối với những ai đã từng sinh trưởng tại Đà Lạt, hay đã có một thời gian dài sinh sống tại đây hoặc chỉ là du khách ghé thăm thành phố trong ít ngày thời Đà Lạt của những ngày tháng cũ đã để lại trong tận cùng tâm khảm con người những niềm thương nỗi nhớ sâu đậm và thiết tha như suối nguồn tuôn chảy. Nói hoài không hết! Sau đây chỉ thâu thập và ghi lại được một phần nào cái tình cảm thương yêu và nhớ nhung đó mà thôi! Mỗi người một vẻ! Tình yêu với Đà Lạt bồng bềnh như bóng mây, một thời đã hội tụ quyến luyến trên bàu trời thành phố cao nguyên thời nay lại man mác dàn trải ra khắp cả bốn phương trời Nỗi nhớ khôn nguôi! BÙI THANH TIÊN Một chiều buồn chợt nhớ về chốn cao nguyên cũ ghi nhiều dấu ấn kỷ niệm. Nhớ người, nhớ cảnh, nhớ chuyện vô thường, tan hợp. BÙI THANH TIÊN làm bài Đà Lạt và nỗi nhớ dường như muốn mượn tiếng chuông chùa đưa tâm mình về cõi tỉnh thức: Dáng xưa em Thung Lũng Hồng kỷ niệm Cuộc tình tàn, tan hợp có nghĩa chi Giọt lệ rơi năm tháng tuổi xuân thì Nghe ray rứt tiếng yêu thầm em gọi Rừng Ái Ân nắng hanh vàng đan lối Bóng em về Pensée tím đầy sân Hạt sương bay hiu hắt biết bao lần Bên nhau mãi vòng tay hồ Than Thở! Đà Lạt dấu yêu, một trời thương nhớ Dĩ vãng mờ phai, mênh mang trở lại Duyên tơ đứt đoạn, hờ hững dẫu dài Em hun hút, xa xôi không giã biệt! 2 / 5
Nỗi lòng anh, có khi buồn nuối tiếc Tình yêu xưa vẫy gọi xứ Hoa Đào Bước Tango ngà ngọc, nụ hôn trao Em đã khóc biết rằng xa nhau mãi Em yêu hỡi, mong manh mùi ân ái Giấc mộng đời như ủ khói trầm luân Tiếng chuông ngân Linh Sơn tự vang dần Trong nỗi nhớ xa xăm về Đà Lạt DIỆU HƯƠNG DIỆU HƯƠNG bắt đầu viết nhạc từ năm 1977. Sinh năm 1955 tại Huế và theo học tại Đà Nẵng từ lúc lên 5 tuổi. Sau khi hết bậc trung học thời lên Đà Lạt theo học trường đại học Chính Trị Kinh Doanh, Viện Đại Học Đà Lạt. TRƯỜNG KỲ cho biết thêm về DIỆU HƯƠNG: Từng được bầu là trưởng ban văn nghệ trong những năm đại học. Trước đó Diệu Hương đã từng theo học piano với các dì phước cũng như từng hát và đóng kịch trên sân khấu nhà trường và tham gia những hoạt động hướng đạo. Tại Đà Lạt, Diệu Hương cũng ở nội trú với các dì phước và cho biết tuy thích sự khắt khe của các dì, nhưng trong lòng lại có những ước mơ rất sôi nổi, cái gì cũng muốn làm, nhưng bị đè nặng bởi những sự khắt khe đó thành ra có những điều không thực hiện được. Cũng trong thời gian này, Diệu Hương tập guitar rồi sau đó về Sài Gòn học tiếp tục với một người bạn Nhạc phẩm Diệu Hương sáng tác đầu tiên ở hải ngoại là Mùa Thu Nơi Đây vào năm 90, ngay sau khi đặt chân đến Hoa Kỳ, diễn tả tâm trạng của một người xa quê hương, nhớ về thành phố cũ trong khung cảnh một mùa thu: Mùa Thu nơi đây tôi nhớ thương thành phố xa mờ mà bao năm qua tôi đã đi về trên những đường xưa. Mùa thu nơi đây lạnh lùng, từ nơi phương xa trời rộng lòng ai có nhớ ai không? Có tôi nỗi nhớ vô cùng... Mùa Thu nơi xưa dịu dàng, giờ trong tôi nghe muộn màng. Tình yêu cho anh một ngày, rồi một ngày nào đã phai. Về đây khi tôi ngồi lại, niềm cô đơn ôi còn dài... TRƯỜNG KỲ viết tiếp: 3 / 5
Tuy nhiên Diệu Hương chỉ đi theo con đường âm nhạc bằng sự đam mê và những cảm xúc của riêng mình, nên chỉ muốn được gọi là một người viết nhạc mà không muốn dùng danh từ nhạc sĩ với nghĩa nhà nghề cho những hoạt động âm nhạc của mình. Về phần mình, DIỆU HƯƠNG bày tỏ nỗi lòng tha thiết nhung nhớ thời gian theo học nơi thành phố cao nguyên xưa trong bản nhạc Đà Lạt trong niềm nhớ : Cho tôi tìm lại giây phút xưa ngày xưa. Thênh thang một trời mơ ước bao ngày thơ. Trong khung trời đại học dấu yêu mộng mơ. Đà Lạt sương mờ vẫn còn trong niềm nhớ. Bên hiên thả hồn tôi thiết tha trường xưa. Quên sao hàng cây nghiêng liễu rũ tình thơ. Như đang đợi chờ ai ghé ngôi trường cũ. Ôi Đà Lạt trong niềm nhớ vô bờ. Đà Lạt ơi chiều xuống bên đồi. Mặt hồ xưa nắng lung linh vàng rơi. Có tôi một lần đến đây ngồi. Để tưởng nhớ trong đời. Những kỷ niệm vàng son thơ ấu phai. Tôi xa Đà Lạt tháng năm đổi thay. Nhưng trong hồn này luôn ngất ngây tình say. Quanh đây còn vắng nghe tiếng thông ngàn réo. Mơ ngày về trong tình ấm tràn trề. HOÀNG BẠCH MAI HOÀNG BẠCH MAI hoài niệm chốn cũ với bài Nhớ về Đà Lạt ghi lại vết thương lòng của người con gái nhỏ xưa kia nhẹ dạ : Nhớ Đà Lạt trời xanh đầy kỷ niệm Phố xá hoàng hôn vắng bóng người qua Buồn không thấy dáng ai xưa tìm kiếm Gót nhỏ mỏi mòn gõ nhịp đường xa... Suối Cam Ly xưa ta thường hẹn gặp Thủy Tạ cùng ngồi uống ánh trăng thanh Hồ Than Thở bên con đường xoải thấp Nằm thở than, nước gợn bóng thông xanh... Ngày chia tay tim sầu đau quặn thắt Gió nghẹn ngào vật vã thổi từng hồi Ai thanh thản say cuộc tình trăng mật? Rừng Ái Ân đây, còn lại mình tôi! 4 / 5
Vui duyên mới, người đi không tiếc nuối Tôi gượng cười thương thân phận đời hoa Mi khô lệ, canh trường ôm chiếc gối Đã mất nhau rồi! Tình cũng phôi pha... Đà Lạt ơi! Còn đâu tình cao cả Mi có buồn, có còn nhớ tôi không? Người con gái nhỏ xưa kia nhẹ dạ... Đã ra đi ôm chặt vết thương lòng...! (Trích: ĐÀ LẠT NGÀY THÁNG CŨ Soạn giả: LS. Ngô Tằng Giao) 5 / 5