DS_CTSQ_ATMui_2015.indd

Tài liệu tương tự
No tile

Tác Giả: Cửu Lộ Phi Hương Người Dịch: Lục Hoa KHÔNG YÊU THÌ BIẾN Chương 50 Lửa bùng lên chỉ trong nháy mắt, nhanh chóng lan tới những nơi bị xăng tưới

Phần 1

Phần 1

Tác Giả: Hoàng Thu Dung MỘT NGÀY MÙA ĐÔNG Phần I Thùy Dương đứng một mình trên bãi cát, đưa mắt nhìn xa ra chân trời. Mặt biển xanh ngăn ngắt, trong v

CHƯƠNG I

CHƯƠNG 1

Phần 1

Pha Lê vừa đi lên phòng , cô bắt gặp Ngọc Bạch đang đứng nơi góc hành lang nói chuyện điện thoại với ai đó

Document

Document


Tác Giả: Sói Xám Mọc Cánh Người Dịch: Đỗ Thu Thủy HOÀI NIỆM Chương 6 Hai chị em lôi kéo nhau lên lầu, vừa mở cửa đã thấy mẹ Phùng đang ngồi đợi con tr

No tile

Microsoft Word - chantinh09.doc

CHƯƠNG I

Pha Lê vừa đi lên phòng , cô bắt gặp Ngọc Bạch đang đứng nơi góc hành lang nói chuyện điện thoại với ai đó

Mấy Điệu Sen Thanh - Phần 4

SÓNG THẦN PHAN RANG MX Tây Đô Lâm Tài Thạnh. Theo nhịp sống, người ta tự chọn phương hướng để đi, bằng nhiều cách khác nhau, lưu giữ hay xóa đi quá kh

Microsoft Word - emlatinhyeu13.doc

Đông Giao chau mày, cầm cuốn sách Huy đang xem dở dang để trên bàn lên

mộng ngọc 2

Tác Giả: Cổ Long QUỶ LUYẾN HIỆP TÌNH Hồi 12 Giang Hồ Ân Oán Nhóc trọc đầu và Nhóc mặt rổ chẳng phải quá nhỏ tuổi, có lúc hai gã cũng giống người lớn,

Phần 1

Document

Microsoft Word - emlatinhyeu10.doc

PHẬT GIÁO NGUYÊN THỦY THERAVĀDA VÔ THƯỜNG KHỔ NÃO VÔ NGÃ Soạn giả TRƯỞNG LÃO HÒA THƯỢNG HỘ TÔNG (VAṄSARAKKHITA MAHĀTHERA) Biển trầm khổ sống bồn

No tile

Microsoft Word - emlatinhyeu14.doc

mộng ngọc 2

Nhung Bai Giang Bat Hu cua Cha - Gioan Maria Vianney.pdf

Phần 1

-

Bao giờ em trở lại

36


No tile

Document


Tả mẹ đang nấu ăn

Document

No tile

Đông Giao chau mày, cầm cuốn sách Huy đang xem dở dang để trên bàn lên

Phần 1

Phần 1

No tile

No tile

Phân tích truyện ngắn Những ngôi sao xa xôi của Lê Minh Khuê

Phần 1

Microsoft Word - chotinhyeutronven10.doc

Phần 1

1 Triệu Châu Ngữ Lục Dịch theo tài liệu của : Lư Sơn Thê Hiền Bảo Giác Thiền Viện Trụ Trì Truyền Pháp Tứ Tử Sa Môn Trừng Quế Trọng Tường Định. Bản khắ

Chương 16 Kẻ thù Đường Duyệt càng hoài nghi, không rõ họ đang giấu bí mật gì. Tại sao Khuynh Thành không ở bên cạnh nàng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì

Microsoft Word - Chieu o thi tran Song Pha.doc

KINH PHÁP CÚ Illustrated Dhammapada Illustrations by Mr. P. Wickramanayaka Tâm Minh Ngô Tằng Giao CHUYỂN DỊCH THƠ

Phần 1

hanhtrinhdenUC_2917JUN05

Tình yêu và tội lỗi

Lộn Sòng Hữu Loan Hôm nay Tuất nhất định làm cho xong hồ sơ để đưa lên ty giáo dục. Hắn cho là sở dĩ hắn bị biên chế ra khỏi trung đoàn cũng chỉ vì bả

No tile

Em hãy tưởng tượng và kể lại một cuộc gặp gỡ với một trong các nhân vật cổ tích hoặc truyền thuyết

No tile

Document

Oai đức câu niệm Phật

No tile

NGÀY TÔI XA QUÊ HƯƠNG Quách Như Nguyệt Tôi có ý định viết về biến cố ngày 30 tháng Tư - một ngày quá ư là trọng đại đối với riêng cá nhân tôi và toàn

Microsoft Word TÀI LI?U GIÁO D?C CHÍNH TR? TU TU?NG P2.doc

Phần 1

Document

Phần 1

Ngày 14/07/1992, lúc 4 giờ sáng rời Sài Gòn để qua Mỹ theo diện HO/10 trên chuyến máy bay United Airline ngừng tại trại tị nạn Thái Lan. Máy bay lên c

Tiêu Kim Thủy TIẾP BỘI I Bội vừa bước vào sân bỗng dừng chân quày quả bước ra. Từ lâu rồi chị không về nhà, không gặp ông Nghị Tần, thân phụ chị, vì l

Phần 1

Document

No tile

Cúc cu

CHƯƠNG I

Phần 1

PHẦN TÁM

Đôi mắt tình xanh biếc 1 THÍCH THÁI HÒA ĐÔI MẮT TÌNH XANH BIẾC NHÀ XUẤT BẢN VĂN HÓA VĂN NGHỆ

No tile

Đặc Sản U Minh Hạ Quê Tôi Nguyễn Lê Hồng Hưng Quê hương của Trúc Thanh nằm nép mình cuối dãy Trường Sơn. Nơi đó có núi, rừng, ruộng, rẫy và biển xanh.

Từ Mỹ về Rừng Thăm Bạn Lâm Chương Lúc mới đến, tôi hỏi: - Đào hố để làm gì? Anh nói: - Bắt khỉ. Tôi ngạc nhiên: - Bắt khỉ? - Ừ, bắt khỉ. - Để ăn thịt?

Microsoft Word - hoang hon tren bai bien.doc

Ai baûo veà höu laø khoå

HỒI I:

Chuyện Ba Má Tôi và Phố Hàng Đàn Tác giả: Phùng Annie Kim Tác giả là một nhà giáo, định cư tại Mỹ theo diện HO năm 1991, hiện là cư dân Westminster, C

Microsoft Word - Ngay XuaNguoiTinh_pthienthu.doc

Microsoft Word - chotinhyeutronven02.doc

No tile

HON VONG QUOC chapitre 2

Phần 1

No tile

Microsoft Word - CÔ EM V?

Document

Cướp Biển và Trại Pulau Bidong

Chọn Vợ Hiền Nguyễn Thị Thanh Dương Anh Tư góa vợ khi tuổi đời còn trẻ. Anh đang đi tìm cho mình một tình yêu mới, một người vợ mới. Đối tượng anh mon

Tác Giả: Hoàng Thu Dung MỘT NGÀY MÙA ĐÔNG Phần XVI Thùy Dương và Minh Khánh đi xuống cầu thang. Cả hai vừa vào chỗ lấy xe thì có tín hiệu máy, Thùy Dư

Nguồn (Aug 27,2008) : Ở Cuối Hai Con Đường (Một câu chuyện hoàn toàn có thật. Tác giả xin được kể lại nhân dịp 30 năm

Chinh phục tình yêu Judi Vitale Chia sẽ ebook : Tham gia cộng đồng chia sẽ sách : Fanpage :

Bản ghi:

Mắt đỏ Thảo Nguyên Đoa đưa tay lên kéo chiếc màn ngăn giữa căn bếp nhỏ với chiếc giường ngủ mỗi đêm của nàng rồi đặt lưng lên những mảnh tre thưa, đã được trải lên manh chiếu ngắn. Đó là giang sơn của Đoa mấy tháng nay, từ khi cảm thấy những biến chuyển của thân thể làm ngực, môi, má của nàng căng phồng như trái chín mọng nước, đậm đà. Căn nhà quá hẹp, nằm ngay giao lộ của đường xe lửa và con đường trong khu chợ nhỏ chỉ vừa có một gian phòng dành cho mẹ và người tình mới của bà. Mấy năm trước khi Đoa còn nhỏ, hai chị em nàng mỗi đêm thường vô tư lăn ra nền xi măng, vừa là chỗ ăn vừa là phòng khách để ngủ. Cho đến một ngày, bắt gặp được ánh mắt hoang dại và hớn hở của những thằng con trai nhìn chằm chằm vào ngực, Đoa mới nhận ra mình quá hớ hênh. Vào lớp nàng than thở, cô bạn thân giúp ngay cho một tấm màn thưa, để ngăn đôi căn bếp hẹp. Có một không gian riêng biệt, Đoa cũng cảm thấy yên tâm. Nhưng tấm vách bằng tôn mỏng không ngăn nổi những âm thanh hỗn độn rót vào tai Đoa suốt cả một ngày, chỉ trừ khi nàng chìm vào giấc ngủ. Từ tiếng còi tàu, tiếng rao hàng, tiếng ồn ào trong khu chợ, tiếng gầm rú của hàng trăm lọai xe làm đinh tai nhức óc. Khuya hơn nữa, tiếng ru não nùng của người ăn mày hằng đêm vẫn ngủ ở viả hè căn nhà kế cận, thậm chí cả tiếng hơi thở hổn hển, dồn dập của một cặp tình nhân, hay các cô gái buôn hương dựa lưng vào vách tôn vốn đã quá mỏng của căn bếp nhỏ, đến nỗi Đoa có cảm tưởng như ngay sát bên nàng. Từng ấy thứ tiếng động hòa nhập vào cuộc sống của nàng từng giây, từng phút, từng giờ, từng ngày. Đoa dù không muốn cũng phải quen đi. Đêm nay đã khuya rồi, dù làm việc suốt một ngày nhọc mệt mà 111

112 Đoa vẫn chưa ngủ được. Đi học về, cởi được chiếc áo dài ra là bắt đầu công việc. Một thau áo quần lớn đã ngâm từ sáng sớm đón chờ nàng, rồi nấu nướng quét dọn tất bật, chẳng bao giờ Đoa còn thì giờ nhìn lại bài vở từ trường. Khổ hơn nữa là Đoa không có tiền, cũng không có thời gian để đến những lớp dạy thêm của những ông thày, bà giáo, cố tình dành những bài giảng cho lớp dạy thêm, riêng của mình để bắt học trò đến cho đông đủ. Nhưng với sự thông minh vốn có, bao giờ Đoa cũng tự xoay sở để cố theo kịp bạn bè. Mấy hôm nay mẹ nàng đi với gã người tình ra tận miền Trung. Đoa chỉ nghe như thế mà cũng chẳng mấy quan tâm, vì mẹ thường vắng nhà vì công việc. Nàng cũng không rõ mẹ làm những việc gì, đúng hay sai, vì ranh giới đúng sai bây giờ mờ nhạt quá, có nhiều tình huống Đoa không còn phân biệt được. Ở trường người ta chỉ dạy cho Đoa đạo đức của bác Hồ, đạo đức cách mạng. Mà cách mạng cao vời khó hiểu, Đoa không dám hỏi về những điều không hiểu vì chẳng biết đặt câu hỏi sao cho đúng. Đoa cũng không an tâm khi thày cô trả lời vì không biết chính thày cô có hiểu hay không. Cuộc sống bây giờ chỉ có tiền là thước đo mọi thứ, từ chân lý đến đạo đức, và người ta không nên bận tâm đến đến hai chữ lương tâm. Như mẹ nàng, từ sau những thiếu hụt của gia đình vì người cha không cáng đáng nổi, mẹ đã công khai nay đi với người này, mai người khác. Có sao đâu miễn là mẹ đem được tiền về nuôi sống chị em nàng. Còn người cha sau khi mất vợ còn biết làm gì hơn là chìm đắm trong những cơn say. Đoa cũng thương cha, nhưng nàng không thể sống cùng vì đơn giản là từ khi chia tay vợ, ông không có một chỗ để chui vào, làm gì có chỗ cho nàng nếu không muốn giống người ăn mày ru con não nùng hằng đêm bên hiên hàng xóm. Mỗi tháng vài lần, không định kỳ, mẹ đưa tiền để Đoa đi chợ cho hai em. Cũng may là cậu em trai ngoan hiền, biết vâng lời, nên Đoa cũng cảm thấy được niềm vui của gia đình và công việc hàng ngày. Đêm nay chỉ có mình nàng trong căn nhà trống vắng vì Đoàn, cậu em trai Đoa đã được ông bố dượng ân cần cho một số tiền để đi chơi xa với bạn bè mãi ngoài miền biển Phan Thiết, thành thử chỉ có mình nàng trong căn bếp hẹp. Trời về khuya càng nóng bỏng, tiếng ồn ào chẳng bao giờ chấm dứt, nhất là tiếng còi xe và những ánh đèn. Căn nhà sát ngay lề

đường, tiếng gầm rú của xe máy nhiều lúc làm Đoa sợ hãi, nàng nghĩ rằng có một ngày chiếc xe nào đó sẽ chạy qua thân thể nàng. Chao ôi đau đớn và ghê sợ quá. Nhưng chẳng biết làm sao được. Cứ lo lắng và sợ hãi như thế, hằng đêm ru Đoa chập chờn trong giấc ngủ. Đột nhiên Đoa nghe tiếng lè nhè của một gã say chửi thề, rồi tiếng người con gái gạ gẫm bán tình. Tấm vách bằng tôn mỏng không ngăn nổi những âm thanh, dù không muốn, Đoa vẫn phải nghe. - ĐM, sao mắc quá, có nhiêu đây chịu không? - Nhiêu? - Sáu bảy chục ngàn gì đó, cầm luôn đi, mai đưa thêm. - Không đủ tiền mướn phòng. Tiền phòng ăn hết trơn rồi. - Trơì ơi, phòng phiếc chi cho mệt, tới góc tối thui kia kià. Dựa lưng vào tấm vách tôn đó, đứng luôn ai thấy đâu sợ. Đoa giật mình, nàng biết cái góc tối đó chính là góc bếp nàng đang ngủ. Không biết họ sẽ làm gì với nhau. Nàng nhớ lại cũng một hôm có hai gã say ruợu nhè ngay cái góc tối đó để trút bầu tâm sự. Tiếng nước bắn vào vách tôn như sát ngay bên tai làm nàng sợ hãi như nó có thể xuyên qua vách mỏng để rót vào tai, làm nàng thét lên. Tiếng thét bất ngờ làm cho hai gã say cũng hốt hoảng ôm quần mà chạy. Nhưng hôm nay chắc là phải khác. Nàng không muốn nghe dù rất tò mò. Tuổi mười bảy của Đoa ở đất này không ai là không biết chuyện đó, biết sớm hơn là đằng khác, nhưng với Đoa nàng thực sự biết rất mơ hồ, phần vì nàng giống tính cha đứng đắn, phần vì công việc vất vả hằng ngày và ham học hỏi nên chẳng có thì giờ tìm hiểu để biến mơ hồ thành sự thực. Tiếng sột soat của áo quần,tiếng xoa bóp cọ sát của thịt da trong phần dạo đầu, cộng thêm tiếng thở nặng nề của gã say, làm Đoa khó chịu. Hay là ta lại hét lên như hôm trước để chúng nó hoảng hồn chạy xa. Nàng nghĩ thế nhưng vẫn im lặng, có lẽ vì tò mò xem những gì sẽ xẩy ra thêm nữa. Nhưng đến khi tiếng động bởi sức đẩy vào vách tôn mỗi lúc một nhanh làm Đoa nhột nhạt khó chịu. Làm gì bây giờ. Hét lên có lẽ tội nghiệp cho gã đàn ông đã mất tiền mà còn mất vui. Một ý nghĩ loé lên trong đầu làm Đoa ngồi nhỏm dậy. Thôi đi chỗ khác, mẹ hôm nay đi vắng ta có thể vào đó ngủ, nhường cho tha nhân trọn vẹn giây phút say tình. 113

114 Chưa bao giờ Đoa ngả lưng trên chiếc giường của mẹ dù chỉ một mình nàng trong căn nhà. Hôm nay vì chẳng đặng đừng. Nàng vốn không có tính tò mò mà cũng vì người tình của mẹ nàng trẻ quá, có lẽ chỉ hơn nàng năm bảy tuổi mà thôi, làm Đoa cũng phải đề phòng. Đôi lúc Đoa cũng bất ngờ bắt gặp ánh mắt man dại của hắn nhìn nàng không kém gì mấy thằng con trai mới lớn ngổ ngáo tán tỉnh làm Đoa chột dạ. Nhưng nàng tự trấn tỉnh mình để nghĩ rằng người đàn ông ấy chính là cha dượng của nàng. Cứ lơ mơ như thế cũng làm Đoa chìm vào giấc ngủ mỏi mệt. Giữa những cơn mơ chập chờn Đoa hoảng hốt tỉnh dậy khi có một bàn tay đang sờ soạng trên ngực. Dù trong bóng đêm Đoa vẫn cảm thấy một phần thân thể trần truồng phơi bày trong không khí lành lạnh về khuya. Nàng rú lên rồi lấy tay che ngực, nhưng cũng kịp nhận ra phần dưới đã bị kéo xuống từ lúc nào, mà bàn tay lùng sục cũng nhanh lẹ và mạnh mẽ hơn. Nguy hiểm gần kề Đoa không kịp đưa tay chống đỡ. Phản ứng tự vệ làm Đoa xoay nửa thân mình, rồi co chân đạp mạnh vào bóng đen đang định nằm đè lên thân thể của nàng. Chao ôi cái ngày mà Đoa lo sợ xẩy ra không ngờ lại đến đêm nay Giây phút mất hồn qua đi cho Đoa bình tĩnh lại. Nàng chạy nhanh ra cửa, miệng la lớn cầu cứu nhưng cửa phòng mẹ nàng đã cài then chặt, tiếng la của nàng cũng không thoát ra khỏi căn buồng vốn đã kín như bưng của mẹ và gã tình nhân. Đoa vẫn chưa nhận ra ai, đã bị bóng đen nhanh nhẹn ôm chặt lấy từ phía sau, bàn tay bịt kín miệng nàng và tiếng nói rất ngọt ngào. -Ngoan nào, chiều anh đi rồi em muốn cái gì anh cũng lo cho em hết. Nghe tiếng nói và thoáng ngửi thấy mùi rượu Đoa đã nhận biết ra đó là người tình trẻ của mẹ. Làm sao mà hắn lại mò về lúc nửa khuya một mình mà không có mẹ nàng. Thôi chết, nàng đã sa vào bẫy của hắn rồi. Thảo nào mà hắn đã cho cậu em Đoa một món tiền lớn để đi chơi biển xa tận Phan Thiết với bạn bè. Hắn biết chắc là đêm nay Đoa chỉ có một mình trong căn nhà vắng. Đoa nhớ lại về gã với ánh mắt hoang dại pha chút màu đo đỏ mỗi khi nhìn nàng. Dù mẹ ít khi nói về hắn, nhưng Đoa cũng biết rằng hắn thuộc loại công tử con cháu các cụ lớn. Dĩ nhiên tiền bạc hắn không thiếu, và mẹ nàng chỉ cần có thế mà thôi. Riêng Đoa lúc nào

cũng giữ mình lễ phép, nàng luôn xưng con mỗi khi phải trả lời những câu hắn hỏi thăm. Và những lúc như thế bao giờ hắn cũng chỉ mỉm cười. Đúng là một con người nguy hiểm. Bây giờ, thấy Đoa yên lặng hắn lại rót vào tai nàng những lời thật ngọt. -Anh thích em từ lúc mới bước vào căn nhà này. Chỉ có em mà thôi. Với mẹ anh đâu có gì, chỉ giúp mẹ em trong chuyện làm ăn thôi. Ngoan nào, cho đi anh thương. Vừa nói hắn vừa xoa tay mạnh hơn trên ngực Đoa với hy vọng kích thích được sự thèm muốn trong thể xác người con gái dậy thì. Trong thoáng chốc sự thông minh đến ngay với Đoa. Nàng nghĩ rất nhanh rồi trả lời hắn, cùng một lúc đưa tay mở chốt cửa phòng. - Thật không. - Gì vậy em - Thật là em muốn gì anh cũng chiều không. Gã đàn ông vui mừng quá. Hắn không ngờ Đoa cũng dễ dụ như bao nhiêu người con gái khác. Việt Nam bây giờ có tiền là mua được tất cả. Mà hắn sắp mua được rồi đây. Hắn đã tính toán kỹ với mẹ nàng để được trở về đêm nay, và không ngờ chuyện lại dễ dàng đến thế. Rượu vừa ngà say làm cơn dục vọng bùng lên mãnh liệt, hắn bế thốc Đoa lên ném xuống nệm giường rồi thênh thang cởi bỏ áo quần. Rất nhanh, Đoa đưa tay với chiếc đèn ngủ rồi ném thẳng vào mặt hắn trong lúc hắn đang gỡ ống quần jean chật chội. Nàng ngồi vùng dậy, chạy như bay ra cánh cửa đang mở sẵn, thoát ra ngoài đường. Nàng cứ chạy, bặm môi lại chạy, chạy thật xa khỏi nơi nguy hiểm vì biết rằng la lối cũng chẳng ích gì. Dù có báo công an cũng chẳng đi đến đâu mà có khi lại bị rắc rối về tội hành hung người khác. Mà biết đâu chính hắn, mắt vương màu đỏ thế, chẳng là công an. Mười lăm phút sau, đến một ngã tư Đoa mới yên tâm dừng lại vì thấy thấp thoáng giữa những cột đèn bóng nhiều người con gái. Nàng đứng vịn vào một bóng cây tối nhất để thở. Không khí ở đây yên lặng mà như đang sôi sục một đời sống ẩn tàng. Đoa chưa kịp định thần thì một chiếc xe dream trờ tới. Các cô gái trong cột đèn nhao nhao chào đón, nhưng người đàn ông dừng lại bên nàng. - Đi với anh nguyên đêm, nhiêu em gái. 115

116 Đoa sững sờ nhìn gã đàn ông mua hoa và hiểu ngay chỗ mình đang đứng là đâu, và những người con gái thấp thoáng kia làm nghề gì. Nàng thấy mặt nóng ran, chắc là đỏ lên vì hổ thẹn. Chưa kịp trả lời thì tiếng còi rúc lên từng chặp, tiếng la hét, tiếng chửi thề vang lên cùng lúc rầm rập những bước chân chạy tới. Gã đàn ông giục nàng. -Lẹ lẹ lên xe đi, tụi bò vàng tới rồi. Chưa kịp dứt câu gã đã rú xe bỏ chạy, bỏ Đoa đứng sững dưới tàng cây. Bọn con gái tuá ra bốn hướng như đàn gà gặp cáo. Đoa còn chưa biết phải làm sao thì một người con gái chạy tới nắm tay giục giã. - Chạy mau lên, tụi nó bao vây hết rồi. Bộ mới vào nghề hả. Nhưng không kịp nữa rồi. Hai gã công an đèo nhau trên xe trờ tới hét lên đứng lại. Thấy Đoa và người con gái cứ tiếp tục chạy, nó vung gậy lên cứ thế mà bổ thẳng vào đầu, vào vai vào cổ. - Địt mẹ chúng mày. Ông bảo đứng lại mà không chịu nghe. Ông bổ chết mẹ chúng mày. Đoa đau đớn nằm gục xuống lề đường, nàng cố thanh minh và kể lại vì sao mình lâm vào bước đường cùng đêm nay, nhưng chẳng có ai tin nàng. Nói đúng ra mấy thằng công an không có thì giờ để nghe. Đoa chỉ nhìn thấy mắt chúng đỏ lên, Đỏ quá như màu cờ, rõ ràng là mắt cáo, và những cây gậy vung ra loang loáng dưới ánh đèn khuya, đập không thương tiếc vào những người con gái đang cố trốn chạy cho đến khi gục xuống như nàng. Đến gần sáng thì cả bọn con gái ăn đêm và Đoa được đưa tạm về ban công an phường, đứng ngồi lố nhố trong sân. Đoa ủ rũ với hy vọng rằng chút nữa đây khi người ta thẩm vấn, nàng sẽ kể rõ mọi chuyện và sự thực được làm sáng tỏ dù biết rằng ở xã hội đang sống hai chữ sự thực chẳng có trong tự điển. Tám giờ sáng, một chiếc xe Toyota Camry màu vàng trờ tới, trên xe một người đàn ông trung niên mặc quần áo dân sự bảnh bao, chắc là ông lớn, hạ kiếng xuống bảo tên công an đang dắt các cô gái lên chiếc xe bít bùng. - Ê, mày đưa cho tao cái con nhỏ áo chấm đỏ kia kìa, con bé trông hay đấy.

- Ông có nhu cầu cần giải quyết à. Đi đâu đấy. - Tao tính ra Vũng tàu nghỉ ngơi một hôm. Ở đây công việc chán ứ lên tận cổ. Thế là Đoa được tách rời đoàn con gái, đẩy lên chiếc xe sang trọng ngào ngạt mùi nước hoa đắt tiền. Đoa lo sợ len lén ngước nhìn người đàn ông. Ông ta mỉm cười sao mà giống gã tình nhân của mẹ, ngay cả con mắt, bây giờ không cần che dấu nên đỏ thắm hơn lên như máu. Xe lăn êm trên xa lộ mang tên Hà Nội giữa Sài Gòn. Người đàn ông lặng im mà Đoa thì không dám nói. Tới ngã ba rẽ vào Vũng tàu, xe giảm dần tốc độ. Trời chưa sáng rõ, người đàn ông đột nhiên hỏi Đoa. -Hôm qua làm được khá không. Giờ làm cho anh đi, anh sẽ cho em bằng cả tháng, rồi, ghé miệng vào đi. Đoa lo sợ nhìn hắn không biết phải làm sao. Rất lâu. Có lẽ vì đợi lâu quá nên người đàn ông không còn kiên nhẫn nữa, đưa tay tát mạnh vào mặt nàng. - ĐM. Có làm ngay không con đĩ. Nhẹ nhàng không muốn, ông lại đạp mẹ mày xuống đường bây giờ. Nước mắt đầm đìa, Đoa run run đưa tay mở nút quần hắn, kéo ra. Người đàn ông hét lên. - Ghé miệng xuống, sát xuống. Thế. Hắn đột nhiên trở nên dịu dàng. Chưa bao giờ anh có cảm giác mạnh vừa lái xe tốc độ cao mà được như thế này. Thế, kéo ra cho vào miệng đi em. Tay Đoa vừa chạm vào da thịt trong thân thể, người đàn ông đôi mắt lim dim. Đột nhiên một tiếng động như long trời của hai vật chạm nhau. Cả người Đoa bị nhấc lên cao rồi rơi xuống, Đoa thấy người đàn ông gục mặt trên vô lăng xe. Một thanh sắt nhỏ bị gãy từ trong xe đâm ngay vào cổ. Rồi cả một đám đông bu quanh, người ta cố kéo Đoa ra khỏi xe. Một cảnh tượng kinh hoàng của hai chiếc xe đâm vào nhau. Người bị thương kêu gào, tiếng khóc vang lên. Giao thông nghẽn lại, dồn đống và ồn ào. Giữa lúc lộn xộn không ai để ý, Đoa bước vội lên một chiếc xe sắp chạy rời khỏi hiện trường. Chiếc xe lăn bánh, hơn một tiếng đồng 117

hồ sau đã tới Vũng Tàu. Mọi người bước xuống, tên lơ chạy vội tới hỏi tiền nàng. Mặt Đoa đỏ lên ấp úng. Chỉ có hai người hắn hiểu ra, tưởng nàng như mọi cô gái mà hắn gặp, nên đưa tay mò xuống phiá dưới thân thể Đoa giao hẹn. - Đi vào trong kia, có phòng riêng của anh, tha hồ. Đoa lắc đầu, cố nói vắn tắt hoàn cảnh của mình nhưng gã lơ xe không tin - Đừng xạo nhe, không thì đưa tiền đây. Đừng qua mặt tao. Một nguời đàn ông đang ngồi trong quán nước bước tới, ông ta đã nghe mọi chuyện. Ông nhẹ nhàng hỏi tên lơ xe bao nhiêu rồi móc ví đưa đủ số tiền. Xong ông quay sang Đoa. - Được rồi bây giờ cô có thể đi đi. Đoa kín đáo quan sát người đàn ông. Đôi mắt sáng, xanh trong, đôi mắt không dễ gì nhìn thấy trong xã hội này. Nàng nói lời cảm ơn thật nhỏ chỉ vừa cho người được nghe hiểu được tấm lòng nàng, trong lúc tên lơ xe nhún vai bỏ đi chỗ khác. Người đàn ông tốt bụng bước lại vào quán chẳng nói gì thêm. Còn lại một mình Đoa đi chầm chậm hướng ra bãi trước, vừa suy tính phải làm gì trong hoàn cảnh này. Cái ngặt nghèo là nàng không có một đồng xu dính túi ngoài bộ quần áo ngủ đang mặc trên người. Cả giờ sau Đoa mới trông thấy biển, ngồi trên chiếc ghế đá, gió mát lạnh làm Đoa tỉnh táo hơn. Nàng suy nghĩ làm sao có đủ tiền trở về nhà và đối phó với những chuyện đã xẩy ra. Bây giờ đời đã không yên lành như trước. Cứ suy nghĩ mông lung, gió biển mát lạnh mơn man trên da thịt, cộng thêm một đêm mệt mỏi làm Đoa dễ dàng trôi vào giấc ngủ cho đến chiều. Quanh quẩn trên bãi biển một lúc, rồi đêm xuống, mà Đoa vẫn chưa nghĩ ra cách nào để có tiền về. Đến nửa đêm thì quang cảnh lại y như đêm hôm trước lúc Đoa bỏ chạy đứng dưới tàn cây. Nhiều người đàn ông trờ tới, mời mọc, hứa hẹn, và khi Đoa lắc đầu thì những lời tục tĩu buông ra. Đến gần sáng khi Đoa vừa chợt thiếp trong giấc ngủ thì một gã thanh niên bặm trợn và một người con gái mặt trát đầy phấn bước tới đánh thức nàng dậy. 118

-Dậy, dậy mau. Mày ở đâu tới đây. Đất này là đất của tao, hôm nay làm được bao nhiêu, đưa tiền đây. Hôm nay để phạt mày không xin phép, tao thâu hết. Ngày mai thì chia hai, nghe chưa. Đoa chẳng có một xu. Dĩ nhiên nói hắn chẳng tin. Sau khi moi móc sờ nắn kỹ càng mà chẳng thấy, hắn tức giận, tát luôn cho Đoa mấy cái rồi đá dập nàng lăn xuống đất. Bỗng nhiên có tiếng chân chạy tới và tiếng la lối. Một người đàn ông đang chạy tập thể dục quanh bờ biển chạy về phiá nàng. Tên ma cô kéo tay đứa con gái buôn hương bỏ đi, có lẽ nó tưởng người đàn ông kia là công an hay an ninh bảo vệ gì đó. Khi vừa nhìn rõ mặt nhau, Đoa sửng sốt nhận ra đó là người đàn ông đã trả tiền xe cho nàng hôm qua. Ông ta ngạc nhiên kêu lên. - Ồ, lại là cô. Sao đến nông nỗi này. Nói xong ông dịu dàng nâng nàng lên. Hai người ngồi xuống ghế đá ven bờ. Đoa nhìn sâu vào mắt người đối diện. Vẫn không thấy tia máu đỏ nào. Nàng an tâm kể rõ sự tình, chỉ mong được người đối diện tin tưởng để giúp đỡ cho. Nghe xong câu chuyện kể, người đàn ông ngồi trầm ngâm nhìn cô gái tội nghiệp. Ông tin những lời nàng nói. Từ xa ông đã về đây. Quanh quẩn trên con đường Lê Lợi này, nhìn vào ngôi trường cũ, rực lên bảng hiệu cờ xí màu máu đỏ, bây giờ là doanh trại của kẻ thù mà nghĩ lại giây phút cuối cùng. Đán, người đàn ông, nhớ lại thuở đó ông mới mười một tuổi, nghe lệnh các anh lớp lớn, khiêng vác đạn bao quanh lô cốt để chuẩn bị tử thủ không đầu hàng theo lệnh Dương văn Minh. Nhưng rồi đám lính học trò non nớt ấy làm sao đủ sức chống chọi với kẻ thù đầy gian manh hiểm ác. Cuối cùng những tên răng đen mã tấu tràn vào, gom riêng đám tử thủ giam vào một phòng trên lầu. Lợi dụng bóng đêm và sự sơ hở của kẻ thù, Đán cùng với mấy người anh xé áo quần tết thành dây chắc, cột chặt vào cành bàng bên tường đá từng người leo xuống. Đán bồi hồi nhớ lại hành động cao cả của mấy người anh. Một người xuống trước dẫn đường, tiếp theo ưu tiên cho Đán, rồi mới đến những người khác. Đêm ấy cả bọn trốn ra bãi trước, và Đán may mắn lên được chiếc tàu di tản. Mới đó mà đã gần bốn mươi năm. 119

Từ đó Đán chưa một lần về lại, cho đến khi phải chịu tang người mẹ mấy tuần lễ trước. Chàng muốn ra biển, nhìn lại trường xưa một lần trước khi rời xa. Ở một khách sạn gần đây, Đán rất thích chạy bộ tập thể thao mỗi sáng. Và bây giờ chàng nghe được câu chuyện thương tâm đến mức này đây. Chàng tin những lời người con gái nói. Hơn một tháng ở Việt Nam, Đán đã thấy được nhiều hoàn cảnh trớ trêu, thương tâm, đau khổ. Như cô gái này, muốn làm một người con gái bình thường lương thiện trong xã hội này cũng khó. Chàng dịu dàng bảo người con gái. - Anh có thể giúp gì cho em được? Cứ nói đi, anh hứa. Đoa ngước nhìn lên, thấy nụ cười hiền hậu của Đáng nàng tin cậy, cầu xin. - Anh ạ, nếu anh có một phép màu nào, xin anh cho em biến khỏi cuộc đời này. Đán ngạc nhiên, không ngờ người con gái lại tuyệt vọng bi quan đến thế. Chàng nghĩ vội đến hoàn cảnh cô đơn nơi xứ người của mình rồi mỉm cười, nụ cười hiền hậu, bảo Đoa. - Anh chẳng có phép màu nào giúp em biến mất. Nhưng nếu em tin, anh sẽ từ từ giúp em biến khỏi đất nước Việt Nam này. Đoa chưa hiểu hết ý nghiã của câu mà Đán nói, nhưng nàng tin cậy đưa cả bàn tay nhỏ bé trao vào đôi tay rắn chắc của Đán mỉm cười. Đán thật vui bảo nàng. -Thôi chúng ta đi kiếm cái gì ăn sáng rồi em phải có mấy bộ đồ để thay chứ chẳng lẽ mặc mãi bộ quần áo ngủ này sao. Đoa ngoan ngoãn gật đầu. Trên cành cây gió thổi mơn man với tiếng líu lo của những loài chim hót trên cao. Với Đoa, mùa Xuân đang đến. San Jose, Cali mùa Xuân Thảo Nguyên 120