Tài liệu tương tự
CHƯƠNG I

Pha Lê vừa đi lên phòng , cô bắt gặp Ngọc Bạch đang đứng nơi góc hành lang nói chuyện điện thoại với ai đó

Document

mộng ngọc 2

No tile

No tile

Tác Giả: Tuyết Nhung NGƯỜI ẤY LÀM SAO QUÊN PHẦN VI Ôm bó hoa hồng còn ngậm sương đêm trong tay, lòng Hạnh Nguyên gợi lên bao câu hỏi mà cô không tài n

Tác Giả: Cổ Long QUỶ LUYẾN HIỆP TÌNH Hồi 12 Giang Hồ Ân Oán Nhóc trọc đầu và Nhóc mặt rổ chẳng phải quá nhỏ tuổi, có lúc hai gã cũng giống người lớn,

CHƯƠNG I

Phần 1

No tile

Phần 1

Microsoft Word - suongdem05.doc

No tile



Cúc cu

Đông Giao chau mày, cầm cuốn sách Huy đang xem dở dang để trên bàn lên

No tile

Phần 1

Document

No tile

No tile

Microsoft Word - chotinhyeutronven03.doc

No tile

Phần 1

Phần 1


CHƯƠNG 1

No tile

No tile

Document

Mộng ngọc

Phần 1

Phần 1

-

Document

Tác Giả: Hoàng Thu Dung MỘT NGÀY MÙA ĐÔNG Phần I Thùy Dương đứng một mình trên bãi cát, đưa mắt nhìn xa ra chân trời. Mặt biển xanh ngăn ngắt, trong v

Phần 1

Phần 1

No tile

Microsoft Word - emlatinhyeu14.doc

mộng ngọc 2

CHƯƠNG I

Pha Lê vừa đi lên phòng , cô bắt gặp Ngọc Bạch đang đứng nơi góc hành lang nói chuyện điện thoại với ai đó

No tile

Tác Giả: Cửu Lộ Phi Hương Người Dịch: Lục Hoa KHÔNG YÊU THÌ BIẾN Chương 50 Lửa bùng lên chỉ trong nháy mắt, nhanh chóng lan tới những nơi bị xăng tưới

Phần 1

Document

Document

No tile

No tile

No tile

Chương 16 Kẻ thù Đường Duyệt càng hoài nghi, không rõ họ đang giấu bí mật gì. Tại sao Khuynh Thành không ở bên cạnh nàng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì

Phần 1

Document

Microsoft Word - chantinh09.doc

Tứ Hành Xung

Cúc cu

Microsoft Word - chotinhyeutronven10.doc

Microsoft Word - thientongtrucchi-read.doc

Thơ cậu Hai Miêng Đêm thu bóng nguyệt soi mành, Bâng khuâng dạ ngọc chạnh tình ngâm nga. Xét trong thế sự người ta, Tài ba cho mấy cũng là như không.

Document

Phần 1

Kinh Di Da Giang Giai - HT Tuyen Hoa

PHẬT THUYẾT ĐẠI THỪA

No tile

Microsoft Word - CÔ EM V?

Công Chúa Hoa Hồng

Document

Document

THÍCH CA PHƯƠNG CHÍ Việt dịch: Linh Sơn Pháp Bảo Đại Tạng Kinh

Phần 1

CHƯƠNG 1

Phần 1

chulangnghiem.com Kinh Đại Phật Đảnh Cứu Cánh Kiên Cố Và Mật Nhân Của Như Lai Về Chư Bồ-Tát Vạn Hạnh Để Tu Chứng Liễu Nghĩa (Kinh Lăng Nghiêm) Quyển 4

Đà Lạt Ngày Tôi Đi _ (Minh Tâm) (Truyện)

Tác Giả: Bản Lật Tử BẢN SONATA ĐÀO HÔN Chương 1 Trốn Hôn Tại bến xe, tiếng người và tiếng xe ồn ào náo nhiệt bên tai không dứt, một bóng hồng kéo một

CHƯƠNG I

Lần đầu tiên phải khăn gói xa nhà để lên thành phố ôn thi đại học, lòng Trường không khỏi sự nôn nao hồi hộp

Tình yêu và tội lỗi

Microsoft Word - Chieu o thi tran Song Pha.doc

Phần 1

Microsoft Word - emlatinhyeu13.doc

Kinh Bat Chu Tam Muoi - HT Minh Le Dich

Cúc cu

NỖI GHEN DỊU DÀNG

Document

Phần 1

No tile

CHƯƠNG 1

Tác Giả: Kim Bính Người Dịch: Dennis Q CANH BẠC TÌNH YÊU Nho An Đường Chương 1 Anh Đang Xoay Chuyển Bàn Tay Vận Mệnh Dư Y đang ngồi sau quầy bar đọc b

Cúc cu

Tác Giả: Sói Xám Mọc Cánh Người Dịch: Đỗ Thu Thủy HOÀI NIỆM Chương 6 Hai chị em lôi kéo nhau lên lầu, vừa mở cửa đã thấy mẹ Phùng đang ngồi đợi con tr

Từ Mỹ về Rừng Thăm Bạn Lâm Chương Lúc mới đến, tôi hỏi: - Đào hố để làm gì? Anh nói: - Bắt khỉ. Tôi ngạc nhiên: - Bắt khỉ? - Ừ, bắt khỉ. - Để ăn thịt?

Document

No tile

PHẦN I


ĐẠI PHẬT ĐẢNH NHƯ LAI MẬT NHÂN TU CHỨNG LIỄU NGHĨA CHƯ BỒ TÁT VẠN HẠNH THỦ LĂNG NGHIÊM

Bản ghi:

Phần 1 Chiếc Mercedes dừng trước khu thương mại. Phương Lam quay qua ông Phương, căn dặn cẩn thận: - Lát nữa con sẽ đứng ngay góc cửa chờ ba. Nếu con ra trễ thì ba chờ con ở đó, chỗ có đèn hồng ấy, ba nhớ chưa? Ông Phương gật đầu: - Yên tâm đi, ba không dám bỏ con đâu, nãy giờ dặn đến chục lần rồi đó. - Con sợ ba quên ấy chứ. Bái bai papa. Phương Lam tinh nghịch kéo tay áo ông Phương, rồi mở cửa bước xuống. Cô lững thững đi vào trong, không nghĩ tới chuyện ông Phương đã đi chưa. Tối nay người ta đi mua hàng tấp nập. Đông hơn ngày thường rất nhiều. Phương Lam khoác giỏ bên vai, nhẩn nha đi dạo hết quầy này đến quầy khác. Phương Lam đi vào quầy quần áo ngắm nghía. Chợt cô phát hiện một cô bé có chiếc vòng cổ rất xinh và lạ, cô bé đi đối diện với Phương Lam. Cô nhìn chiếc vòng mê mẩn. Cô là tay sưu tập những chiếc vòng bằng hột đá, nhưng chưa từng thấy chiếc nào đẹp đến vậy. Phương Lam mê nhìn đến nỗi cô bé đi qua mà cô vẫn ngoái cổ lại nhìn theo. Mải lo ngắm, cô không để ý các manơcanh đứng bên đường và đâm sầm vào đó. Manơcanh bị đổ lăn quay, Phương Lam cũng té nhào theo. Hai tay cô chới với chụp chân một người đứng gần đó, làm anh ta hết hồn quay lại. Những người đứng gần nhìn cô rồi bật cười. Trong đó có mấy chú nhóc cười phá lên khoái chí. Phương Lam quê muốn chui xuống đất. Cô lật đật đứng lên. Người thanh niên lịch sự nọ cũng phụ đỡ cô. Thay vì phải cám ơn anh ta, Phương Lam quê quá nên đâm quên cả lịch sự. Cô bặm môi háy anh ta một cái, rồi cáu kỉnh: - Sao không nhắc người ta, đợi té rồi mới đỡ lên. Kỳ cục! Người thanh niên lịch sự nhướng mắt nhìn Phương Lam. Có lẽ anh ta ngạc nhiên vì phản ứng của cô. Anh ta nhún vai: - Tôi tưởng câu đầu tiên cô nói là cám ơn, không ngờ cô... - Thế nào? - Không phải là người lịch sự. Mọi người vầy quanh nhìn hai người, tiếng cười rúc rích. Phương Lam nhìn quanh. Quê quá, cô chuyển qua gây hướng khác: - Anh làm gì đứng sau lưng tôi vậy hả? www.vuilen.com 1

Anh ta nhìn cô không chớp mắt. Cô háy anh ta một cái: - Có gì lạ mà nhìn hả? Ai mà không có lần vô ý, biết đâu anh cũng bị té thế này rồi. - Không bao giờ, vì tôi rất cẩn thận. Nhưng tại sao cô bị té vậy? - Tại lo nhìn người khác. Anh ta cười: - Kết quả thế nào? Liếc anh một cái bén như dao lam, cô lầm bầm: - Thấy rồi còn hỏi. Người thanh niên không trả lời, anh ta nhìn quanh. Có ai đó đã dựng cô manơcanh lên. Phương Lam cũng nhìn nhìn, rồi lủi đi. Nhưng trước khi biến, cô cố nói vớt vát: - Lần sau đừng có dại đứng sau lưng tôi nữa đấy. Hứ! Hất mái tóc, cô ngẩng cao đầu, bước đi kiêu hãnh. Tiếng cười sau lưng còn đuổi theo. Quê không thể tưởng tượng! Phương Lam lòng vòng trong khu trưng bày quần áo. Chợt cô đứng lại trước một manơcanh khoác bộ đầm màu hồng. Chiếc áo đẹp đến nỗi Phương Lam ngẩn cả người, nhìn mê mẩn: - Ôi, đẹp quá! Phương Lam treo bừa chiếc xắc tay lên manơcanh kế bên, chẳng buồn để ý là mình vừa đoảng đến độ khoác lên vai một người đứng, và chiếc xắc tay đã tuột từ vai anh ta rơi xuống gạch. Không cần nhờ người bán hàng, Phương Lam tự tay tháo bộ đầm trên manơcanh, và nhanh chóng biến mất trong phòng thử đồ. Cô bước ra ngoài, đến tấm kiếng lớn cô xoay đi xoay lại nhìn mình trong gương, rồi nghiêng đầu cười với chính mình. Sau đó cô vịn nhẹ mép áo cho nó xòe ra, rồi ẹo người ngắm nghía. Cô làm đủ trò trước gương, hoàn toàn không để ý đến xung quanh. Ngắm một lúc chán chê, Phương Lam trở vào phòng thử thay bộ đồ ra. Cô cầm bộ đầm trên tay đi ra phía chỗ lúc nãy mình gởi xắc tay. Chợt cô đứng khựng lại khi nhận ra người thanh niên đỡ mình lúc nãy. Không phải cô ngạc nhiên vì thấy anh ta, mà là vì anh ta đang cầm chiếc xắc của cô, anh ta có vẻ kiên nhẫn chờ trả lại chủ của nó. Nhìn anh ta, cô giật mình lùi lại: - Lại là anh nữa hả? Anh đi theo tôi làm gì? Tại sao anh lấy túi xách của tôi hả? www.vuilen.com 2

Anh ta nhìn cô chằm chằm, rồi cười khẩy: - Tôi không lấy. Nếu lấy thì tôi đã không đứng đây chờ trả cho cô. Tự cô khoác nó lên vai tôi, vì hình như cô tưởng tôi là manơcanh, cô có nhìn đâu mà biết. Phương Lam tròn xoe mắt, chẳng biết nói gì ngoài tiếng "hả" cụt ngủn thảng thốt. Người thanh niên nói tiếp: - Tôi đã phải đứng đây chờ cô ngắm nghía, làm duyên làm dáng với bộ đồ mà theo tôi thì nó không đẹp chút nào, cả người lẫn đồ đều dưới điểm trung bình. Rõ là anh ta cố tình chọc tức cô, nhưng Phương Lam không để ý điều đó, cô nhíu mày: - Cái gì! Anh bảo lúc nãy đã nhìn tôi? - Không còn cách nào khác, vì cô đứng ngay tầm mắt của tôi. - Trời đất ơi! Thật là... là.. Phương Lam ngắc ngứ không biết tìm từ nào để nói, cô giậm chân, quát nhỏ: - Tò mò, bất lịch sự! - Thì tôi có nói tôi là người lịch sự đâu. - Hứ! Không hiểu tại sao anh cứ đi theo ám tôi hoài vậy? Bộ anh không còn việc gì để làm hả? Người thanh niên nhướng mắt: - Tôi đi theo cô à? - Nếu anh không theo tôi thì tại sao anh lại có mặt ở đây? - Tôi đi lựa đồ, chứ không phải cố ý theo cô, cô đâu có đẹp tới nỗi tôi phải theo ngắm nghía. Phương Lam tức đến đỏ mặt, nhưng không biết nói thế nào trả đũa, cô nói ngang: - Nhưng sao không lựa chỗ khác mà lựa ở đây? - Ở đây có bảng cấm à? - Ừ. Thì sao? Không để anh ta trả lời, cô nói thêm: - Thiếu gì chỗ không đứng tại sao lại đứng cạnh mấy con manơcanh. Định so tài với nó à? Tưởng anh hả, đừng có nằm mơ! Đang nói sôi nổi, chợt nhớ ra, Phương Lam quát khẽ: www.vuilen.com 3

- Này! Nói vậy, lúc nãy anh nhìn thấy hết rồi hả? - Mắt tôi vừa đi khám, "mười trên mười". Rất tốt! Cô cắn môi. Trời ơi! Hắn đã nhìn thấy mình xí xọn trước gương. Thật là xui xẻo. Cô giật lấy chiếc túi, chanh chua: - Trả túi xách lại cho tôi! - Tôi đâu có lấy mà trả. Phương Lam không thèm trả lời, cô gắt nhỏ: - Thấy sao để vậy, cấm anh nói lung tung với ai đó. Anh ta phì cười. Phương Lam nhanh chân lẩn nhanh vào đám đông. Mắt cô tìm kiếm ông Phương. - Ba... đâu mất rồi. Cô chui tọt vào một góc bấm điện thoại: - Alô. Ba hả? - Con gái ba chọn được gì chưa hả? Phương Lam phụng phịu: - Con mỏi cả chân mà chưa chọn được gì cả. Còn ba? - Chú Tư cho ra xe hết rồi. Ba chờ con ở quầy tính tiền. - Con ra ngay. - Không mua gì à? - Hôm khác con sẽ đến. Bỏ máy vào túi xách? Phương Lam đi nhanh ra phía cửa. Từ phía sau, cô xông tới cặp tay ông Phương lôi ra phía cửa. Giọng cô liến thoắng: - Ba biết không, lúc nãy con gặp sự cố trong ấy. Nhưng ba nè, sao trên đời này lại có người mất lịch sự ghê vậy đó. Con té như thế mà anh ta chả đỡ con lên. Lúc ở chỗ thử đồ mới ghê chứ. Con gái ba là chúa xí xọn, mặc bộ đồ nào vào là y như người mẫu. Phải đi đứng khoan thai, điệu bộ kiểu cách, còn cười ba mươi sáu kiểu nữa. Không ngờ hắn đã nhìn thấy hết, ba nghĩ xem con có quê không chứ? - Dĩ nhiên là quê rồi! Giọng nói quá quen thuộc vang lên làm Phương Lam khựng người, cô quay lại nhìn kỹ. Cô há hốc nhìn người đối diện. Có nằm mơ cô cũng không tưởng tượng nổi người mình vừa lôi kéo chính là anh ta. Chuyện gì xảy ra thế này. Phương Lam giật phắt tay ra, hét to: - Tôi có thù với anh hả? Sao cứ gặp anh hoài vậy? www.vuilen.com 4

Anh ta nhướng mắt nhìn cô: - Cô vô ý vừa thôi chứ. Từ nãy giờ toàn là cô đem đến bực mình cho tôi. Tôi đang đứng, cô kéo tôi đi lại còn nói xấu tôi..cô muốn tôi đỡ cô lên chứ gì? Cô té đi. Bây giờ tôi sẵn sàng đỡ cô đó. Bồng luôn cũng được nữa. Phương Lam vừa quê vừa giận không thể tả, cô nói như la lên: - Hết chỗ đứng hay sao anh lại đứng ở chỗ ba tôi hẹn tôi. Còn nữa, anh định lợi dụng tôi hả? Đừng có mơ! - Cô nói đúng đó. Vì biết trước cô sẽ nói vậy cho nên tôi thà để cô té còn hay hơn. - Anh... người gì khô như ngói. Anh ta buông một câu: - Người gì đâu mà loi choi xớn xác. Giận không thể tưởng cô kêu to: - Anh đứng lại! - Cô muốn gì hả? - Anh vừa nói gì? - Lúc nãy đứng trước gương, cô không thấy mình xấu mà điệu tả tơi rơi rụng? Phương Lam cắn chặt môi muốn rướm máu. Hắn đã nắm được điểm yếu của cô, cô đành nuốt cục tức vào lòng. - Phương Lam! Con sao vậy hả? Ba ra ngoài nghe điện thoại, con tìm ba hả? Phương vùng vằng: - Hôm nay con gặp ma. Ông Phương cười: - Chỗ đông người làm gì có ma. - Một con ma sống. - Có ai chọc ghẹo con gái của ba hả? Đẹp như con bị thiên hạ trêu ghẹo là lẽ thường. Bờ môi hồng khẽ trề ra: - Họ bảo con xấu như ma chê quỷ hờn. Ông Phương tròn mắt: - Bậy nè! Ai mà dám ví con giống Thị Nở vậy hả? Con gái ba phải hơn Thị Nở chứ. Phương Lam giậm chân: www.vuilen.com 5

- Ba còn ghẹo con. Vỗ đầu cô, ông cười: - Mặc họ đi! Mình về, con gái! Phương Lam ôm con chó bông vào lòng. Cô ấm ức vì gã con trai đó dám chọc quê cô. Khu thương mại rộng lớn lại tấp nập người, sao cô cứ phải nhè vào hắn mà tạo sơ hở cho hắn chọc chứ. Đúng là ma ám. Buổi chiều, Phương Lam lững thững đi ra vườn tưới cây. Cô cầm vòi nước trong tay, tỉa xối xả vào mấy cây kiểng, khiến mấy cụm mười giờ sống bám trên đất đều tuốt gốc, đất văng tung tóe. Cô cười hăng hắc thú vị với trò chơi tai quái của mình. - Dừng tay lại đi Phương Lam! Ông Phương vừa đi tới thì cái vòi nước nhè vào ông mà phóng tới. Ông lắc đầu nói lớn: - Đưa cho ba! Phương Lam dùng tay bịt bớt đầu ống, nước tóe ra một làn nước trắng xóa. ông Phương giật được ống nhựa, ông bắn những tia nước vào con gái. Hai cha con cười như nắc nẻ. Đập hai chân dưới nước, Phương Lam đưa tay vuốt mặt: - Tối nay ba có đi đâu không? - Chi vậy? Ở nhà một mình buồn hả? Phương Lam phụng phịu: - Vậy ba đi một mình ba thấy vui à? - Ba đi vì công việc. - Con muốn đi theo ba, được không? - Mấy chỗ đó không thích hợp với con đâu. Cô ương bướng: - Con sẽ tạo thế giới riêng mình. Không làm phiền ba. - Chỗ ba đến toàn người lớn tuổi, người làm ăn. Có ai tạo thế giới riêng với con. - Miễn ngước mắt lên con nhìn thấy ba là được rồi. www.vuilen.com 6

Ông lộ vẻ xúc động: - Con không được nói buồn đó. - Dạ! Cô lao nhanh vào nhà chuẩn bị. Trời vừa sụp tối, Phương Lam đã thay áo xong. Cô ngắm mình trong gương. Mình đâu có tệ, sao cái tên đó lại chê mình nhỉ. Người gì không biết chiêm ngưỡng cái đẹp. Hắn có biết thẩm mỹ là gì không? - Con xong chưa Phương Lam? Phương Lam chạy nhanh ra ngoài: - Ba nhìn xem, con thế nào? Khuôn mặt ông lộ vẻ xúc động. PhươngLam càng lớn càng giống mẹ. Mái tóc dài phủ bờ vai, thân hình cân đối với khuôn mặt lúc nào cũng tươi tắn như hoa. - Ba đang nhớ mẹ hả? Ông cười mà nghe lòng tê tái. - Mới đó mà gần chục năm rồi. Ôm cánh tay ông, Phương Lam hồn nhiên: - Ba à! Hay ba cưới vợ mới đi ba! Vỗ nhẹ lên đầu con, ông cười buồn: - Ba không muốn chia sớt tình cảm cho ai ngoài con cả. - Con cũng vậy, cả đời này con chỉ yêu quý chỉ một mình ha. - Mình đi con! Chiếc xe lao đi trên đường. Đèn đường đã bật sáng, ngoài phố đã đông người đi lại. Cô ngạc nhiên: - Người ta đi đâu mà đông vui vậy ba? Ông nhìn con thương cảm: - Họ đi chơi. Con có thích đi chơi với họ không? Phương Lam lắc đầu: - Con ít khi đi đâu một mình. Con sợ lắm. - Sau này ba sẽ nhờ cậu Vũ đưa con đi chơi. - Phải đó! Ba ở nhà một mình sẽ biết buồn như thế nào. - Con muốn trả đũa ba hả? Ba không buồn đâu, ở nhà ba có việc phải làm. Phương Lam cười cười: www.vuilen.com 7

- Mò mẫm trồng lại cụm mười giờ chứ gì? Chiếc xe chạy vào một nhà hàng sang trọng. Phương Lam trầm trồ: - Thật là đẹp. Cái tên nghe hay ghê: Vườn Thượng Uyển. Xoa đầu con ông dặn: - Không được đi lung tung nhé! - Dạ! Vừa dạ xong là cô đã biến nhanh sau mấy gốc kiểng. Cảnh trí ở đây thật lãng mạn và thật công phu. Nhìn những dây đèn mắc dài trên cây cao, cô tưởng tượng ra hàng ngàn vì sao rơi đầy ở đây. Đến hồ chứa cá tươi, đủ loại, diêu hồng, tai tượng, cá chép... chúng tung tăng dưới nước. - Cho hai con diêu hồng sốt chua ngọt. Phương Lam la lên: - Hổng được! Người ta tung tăng thế kia lại bắt bỏ lên chảo. Người gì ác thế! - Trời ạ! Ở đâu chui ra một cô nhân viên nhân từ như vậy. - Xì! Chỉ là cái miệng thôi. Lưỡi không xương trăm đường lắc léo mà. Vứt cái que trong tay, Phương Lam quắc mắt: - Anh vừa nói gì hả? Chợt thấy anh chàng cô gặp ở siêu thị, cô nổi giận: - Anh lặp lại đi! Anh ta nghiêng đầu: - Ồ, là cô à? Mình có duyên quá hả? Trề môi, cô khinh khỉnh: - Duyên con khỉ! Đừng thấy tôi hiền rồi ăn hiếp nha! Anh đang xỉa xói ai hả? - Tôi đang là thượng đế ở đây đó, thưa cô. Phương Lam hất mặt: - Tôi kém anh à? Cô quay vào trong gọi to: - Phục vụ đâu? Hất mặt vào hồ cá, cô dõng dạc: - Ở chỗ này tôi mua hết. Không được bán cho ai nghe chưa? www.vuilen.com 8

- Dạ! Cô đem về bằng cách nào? - Cứ thả ở đây nhưng không được bán. Anh ta nhướng mày: - Cô thật là hào phóng. Nhưng cô có định bao hết nhà hàng này đêm nay không? Nếu vậy tôi sẽ rút lui. Phương Lam gây sự: - Đừng khích bác tôi, vô ích! Anh ta nhún vai cùng người bạn quay lưng. Cô mắng với theo: - Người gì đáng ghét, như ma ám. Phương Lam men theo thành hồ đến chiếc xích đu, xung quanh treo đầy hoa lan. Co chân đạp đất, chiếc xích đu quay vùn vụt. Dùng chân sút mạnh xuống đất, bất ngờ chiếc giày của cô bay vút lên. Cô luýnh quýnh chạy đi tìm. ''Xoảng''. Có tiếng rơi vỡ, tiếng càu nhàu: - Cái gì thế này? Phương Lam ào tới chộp lấy chiếc giày đang nằm trơ tráo trên bàn. Đúng ngay dĩa cá sốt. Cô nhăn nhó khi chiếc giày của cô dính đầy sốt. - Ôi! Tiêu rồi! Phương Lam chợt nghe giọng nói quen thuộc vang lên: - Ai mà vô ý thế này? Đang rầu vì chiếc giày dính bẩn, cô buột miệng: - Xin lỗi nhé, không cố ý. Người thanh niên trong bàn đứng lên: - Cô mà không cố ý thì ai có thể làm vậy? Sao tôi cứ gặp cô hoài vậy? Sao cô cứ bám theo tôi hoài vậy? Nghe giọng điệu đó, Phương Lam lại một phen nổi điên lên: - Ê! Cái anh kia, có phải là đàn ông không hả? Đàn ông gì hẹp hòi, ích kỷ, giận dai. Mở miệng ra là làm cho người ta ghét. Hớ... tôi không cho họ bán cá, vậy mà anh cũng cố ý ăn cho bằng được. Định thách thức tôi hả? - Ở đây không phải chỉ có một hồ cá, thưa cô. Phương Lam ngơ ngác: - Vậy à! www.vuilen.com 9

- Lần sau có muốn nói gì nhớ suy nghĩ cho kỹ. Còn bây giờ cô tính sao với món ăn của tôi đây. Dúi chiếc giày dơ vào tay anh ta, cô nói tỉnh bơ: - Nó là thủ phạm, anh làm gì nó thì tùy. Anh ta lui lại, nhưng nước sốt trên chiếc giày đã bám trên tay anh. Anh hất mạnh, chiếc giày lại bay vút đi. Cô la toáng lên: - Ôi, chiếc giày của tôi! Phương Lam chạy nháo nhào. Đến cái hồ rộng trồng đầy sen, cô thấy nó đang nằm trên chiếc lá sen. Cô xăn quần chuẩn bị leo xuống thì anh ta đi theo cô: - Cô làm gì đó? - Làm gì kệ tui. - Hồ sâu lắm, coi chừng chết đuối đó. Phương Lam bĩu môi, một bàn chân đã thò xuống nước. - Tôi đã từng là vận động viên bơi lội. - Nhưng ở đây có đĩa. - Á! Định co chân lên nhưng do hốt hoảng cô té nhào xuống nước. Cô la inh ỏi: - Ôi! Tôi sợ đỉa, kéo tôi lên mau! Bàn tay anh đưa ra, cô không còn ngần ngại bám vào. Nhưng bàn chân cô như rễ bám xuống bùn nó cứ lún dần. Kéo mạnh một cái, anh ta té nhào theo cô. Vất vả lắm hai người mới leo được lên bờ. Phương Lam nhăn nhó: - Trời ơi! Hôi bùn quá! Liếc qua, cô thấy anh ta cứ chùi lia lịa cái điện thoại. Cô cười: - Chiếc giày của tôi đổi chiếc điện thoại của anh, lời chán. Thảy chiếc giày lại phía cô, anh ta lặng lẽ bỏ đi, người sũng nước. Xỏ giày vào chân, tự dưng cô cảm thấy ân hận. Cô chạy theo anh ta gọi lớn: - Anh ơi! Do nước trơn nên chân cô trật giày ngã nháo nhào, vừa lúc anh ta quay lại. Mặt cô đập vào mặt anh, răng cắn phập lên môi. Cô nghe mằn mặn đầu lưỡi. Giữ cô đứng lên, cô cố gượng cười. Bất ngờ anh ta áp môi vào môi cô. Cô nghe toàn thân lạnh cóng. Cố hết sức đẩy anh ra, cô la lên: - Anh làm gì hả? www.vuilen.com 10

Anh ta nhìn cô tinh quái: - Môi cô chảy máu. Cô hằn học: - Chảy máu thì đã sao? - Tôi cầm máu cho cô. Cô đỏ mặt: - Cầm máu kiểu gì hả? Anh ta vẫn bình thản: - Tôi thấy người ta đứt tay vẫn thường đưa lên môi. - Vô duyên! - Cô kêu tôi hả? - Tôi định xin lỗi anh nhưng bây giờ thì không cần. Tôi cứ ngỡ mình lời nhưng giờ thì đã lỗ thấu xương rồi. - Cô nên về thay đồ. Cái ẩm ướt sẽ làm cô bệnh đó. Giọng Phương Lam ương bướng: - Tôi không bệnh vì lạnh mà lạnh vì vi trùng từ môi anh truyền sang. Chưa thấy ai cầm máu lạ lùng như anh. Hứ, lợi dụng! Nói xong, cô bỏ đi, trong lòng lâng lâng một cảm giác lạ. Vừa tức vừa quê, cả cảm giác ngỡ ngàng. Một cái gì đó kỳ lạ cứ xâm chiếm lấy cô. Bất chợt cô đưa tay lên miệng. Lần đầu tiên có một người chạm vào môi mình, lạ lùng không thể nói được. Trời vừa sẩm tối, Phương Lam cứ đi ra đi vào. Hình như chiếc đồng hồ hôm nay chạy chậm hơn mọi hôm. Có đám mây đen kéo đến, đôi mắt cô lo lắng nhìn trời. - Lạy trời, hôm nay đừng mưa. Phương Lam chạy đi tìm tờ báo của ba để xem thời tiết. - May quá không có báo mưa. Bing... bong... Bing... bong... Chuông cửa vừa đổ là cô co chân chạy nhanh ra cổng. - Sao anh đến muộn vậy hả? www.vuilen.com 11

Nguyên Vũ cười: - Sớm năm phút đó. Bác đâu Lam? Khoa tay, cô nói: - Ba ở trong nhà. Khỏi chào, mình đi thôi. Vũ lấy làm lạ: - Em có hẹn hả? Phương Lam đáp bâng quơ: - Không, nhưng đi muộn sợ hổng gặp. Nguyên Vũ trở đầu chiếc Max, anh nhìn Phương Lam: - Trông em có vẻ nôn nóng. Phương Lam phụng phịu: - Lần đầu em được đi chơi chứ bộ. - Hồi hộp lắm hả? - Ừ, vì sợ. - Sợ cái gì? - Người yêu anh cho em một lon a-xít. Nguyên Vũ bật cười: - Mỹ Chi rất hiền. - Khi nổi cơn không có phụ nữ nào hiền cả. - Vậy mình đừng đi. Đập lên vai anh, cô gắt: - Không được. - Em muốn đi đâu? - Siêu thị. - Quang Đại hay Coop-Mart? - Coop! Gởi xe, Phương Lam nhanh miệng: - Mạnh ai nấy đi. Một giờ sau gặp lại ở đây! Phương Lam tung tăng lao vào siêu thị. Mắt cô láo liên các ngóc ngách. Lòng cô nôn nao, mong đợi. Bao nhiêu háo hức lúc đi phút chốc tan nhanh. Mắt cô đượm buồn. Tựa lưng vào tường hai chân duỗi thẳng, cô nghĩ ngợi mông lung. www.vuilen.com 12

- Trời ơi! Cái gì thế này? Phương Lam lơ đễnh thả hồn đi hoang cho nên bàn tay táy máy của cô xé vụn một đống giấy sơ mi. Nhìn nhớn nhác, cô xấu hổ hết bỏ vào túi xốp. Cô vì ai ra nông nỗi, cô thầm mắng cái tên lạ hoắc lạ huơ kia. - Em mua được gì hả Lam? Chìa túi xốp đầy giấy vụn cho Vũ, cô buồn hiu: - Anh thanh toán tiền cho họ đi: Vũ trố mắt: - Em định chơi xếp hình bằng giấy vụn hả? Phương Lam lườm anh: - Em đang quạo đó. Nhanh lên! - Bây giờ đi đâu hả? Vườn Thượng Uyển. Nguyên Vũ vụt cười to: - Định làm vị công chúa nào đây? Phương Lam phị mặt: - Công chúa của lòng anh, được không? Nguyên Vũ rút cổ: - Hổng dám đâu! Gọi mấy món ăn, Phương Lam để mặc cho Nguyên Vũ nhâm nhi. Cô tha thẩn khắp nơi. Mọi chuyện như mới xảy ra hôm qua. Vậy mà anh ta như bóng chim tăm cá. - Cô làm rơi tiền hả? Phương Lam lắc đầu: - Không có. Phương Lam sợ mình làm mọi người chú ý. Cô quay vào bàn ăn. Nguyên Vũ giục: - Em ăn đi! Nguyên Vũ chống đũa nhìn cô: - Em đang tìm cái gì vậy? Phương Lam lắc đầu, Vũ nhún vai: www.vuilen.com 13

- Không hỏi cũng biết. Tìm tên trộm phải không? Phương Lam liếc anh: - Trộm gì chứ? - Trộm trái tim em. Hai má Phương Lam đỏ bừng. Không uống giọt rượu nào mà cô thấy chếch choáng. - Anh nói bậy gì đó hả? Hớp một ngụm bia anh nói: - Không cần phải giấu. Nhưng em cũng không cần phải buồn. Cái gì đến tự nó sẽ đến. Phương Lam nguýt anh: - Nói chuyện huề vốn. Ai không biết vậy, cần gì anh lên tiếng. - Hắn là ai mà khiến em quan tâm vậy hả? Phương Lam nói kháy: - Là một anh chàng đẹp trai, lịch lãm nhưng phải cái tội nhiều chuyện. Vũ ngẩn người: - Sao giống anh quá vậy? - Ủa! Anh nhiều chuyện lắm hả? Nguyên Vũ vói tay véo vào mũi cô: - Dám chọc quê anh hả? Phương Lam bưng cằm nhìn anh: - Anh quen chị Mỹ Chi trong trường hợp nào vậy anh Vũ? Vũ cười: - Ừ, trong một tai nạn. Phương Lam kêu lên: - Anh đụng chị ấy hả? - Ngược lại. - Hứ! Làm gì có. - Con gái các em là chúa lơ đễnh. Ra đường lo nhìn hàng quán. Phương Lam cười khúc khích: - Rồi anh ăn vạ hả? Nguyên Vũ cười ngất: www.vuilen.com 14

- Ngàn năm một thuở. Nếu Mỹ Chi không xinh đẹp anh đâu tốn công ăn vạ. - Chị ấy không biết à? - Yêu nhau rồi anh mới nói. Có hối hận cũng muộn rồi. - Anh láu cá lắm. Nguyên Vũ hạ giọng: - Anh hỏi thật em nhé. Em có thích chàng trai nào chưa hả? - Rồi. - Ai vậy? - Là anh đó. Vũ la lên: - Tha cho anh đi. Anh hỏi thật mà. Phương Lam đùa dai: - Em cũng nói thật. Anh nhăn nhó: - Em đùa kiểu này chắc anh bầm mình. - Mỹ Chi của anh hiền lắm cơ mà. - Tức nước cũng vỡ bờ thôi. Phương Lam trầm lặng, giọng cô xa xôi: - Em gặp một người nhưng em không biết anh ở đâu tên gì. Nhưng từ lúc đó đến nay lòng em cứ vương vấn mãi. Em muốn gặp lại anh ta nhưng để làm gì thì em không biết. Nguyên Vũ xoa cằm: - Chắc chắn là để chì chiết, nặng nhẹ chứ gì. Bờ môi hồng khẽ bĩu ra: - Em tệ vậy hả? - Đừng tưởng anh hổng biết. Thành tích của em có thể viết thành hồi ký. Phương Lam gắt khẽ: - Nhỏ thôi anh, đừng để mọi người nghe thấy! - Biết xấu hổ rồi hả? Tay nào mà làm công chúa nhà tôi thay đổi vậy nhì. Chắc là ba đầu sáu tay mười hai con mắt. - Anh này, sao giống hoạt hình quá vậy. - Em nói đi, hắn ra sao, anh tìm phụ cho. www.vuilen.com 15

- Gặp anh ta anh nói gì? - Ừ, thì nói em gái tôi lỡ yêu thầm trộm nhớ anh rồi. - Vô duyên! Nguyên Vũ đưa Phương Lam về nhà lúc đêm đã khuya. Ông Phương còn chờ cô. - Đi chơi có vui không con gái? - Dạ vui. Nhưng... Ông cau mày: - Gì hả con? - Anh Vũ nói xấu con. Có phải ba than phiền với anh ấy. Ông phì cười: - Cái thằng, định ly gián tỉnh cảm cha con của ba à? Mai ba cách chức nó. Phương Lam níu tay ông: - Đừng ba. - Sao hả? - Vì anh ấy nói đúng mà. Ông phì cười: - Vậy con ngủ ngon nhé. Về phòng, Phương Lam nằm úp mình xuống niệm. Cô ngắm nghía chiếc điện thoại còn mới tinh. Cô dự định hôm nay nếu gặp anh ta cô sẽ đền cho anh ta cái điện thoại mới. Bây giờ thì vô ích rồi. www.vuilen.com 16