Tải truyện Bảo bối, ngoan ngoãn để cho anh yêu | Chương 213 : Chương 213

Tài liệu tương tự
Tải truyện Bảo bối, ngoan ngoãn để cho anh yêu | Chương 192 : Chương 192

Tải truyện Sống lại làm vợ yêu vô địch | Chương 26 : Chương 26

Đông Giao chau mày, cầm cuốn sách Huy đang xem dở dang để trên bàn lên

Chương 16 Kẻ thù Đường Duyệt càng hoài nghi, không rõ họ đang giấu bí mật gì. Tại sao Khuynh Thành không ở bên cạnh nàng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì

Phần 1

Phần 1

Tải truyện "Chiến" Chiếm Hữu | Chương 20 : Chương 20: Cuộc chiến thứ 20

Tải truyện Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên | Chương 37 : Chương 37

Phần 1


Cúc cu

Tải truyện Đóng Gói Gả Chồng (Trọng Sinh Trước Cửa Cục Dân Chính) | Chương 10 : Chương 10: Lời ân ái

Tải truyện Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu (Phần 2) | Chương 2 : Chương 2

Tác Giả: Hoàng Thu Dung MỘT NGÀY MÙA ĐÔNG Phần XVI Thùy Dương và Minh Khánh đi xuống cầu thang. Cả hai vừa vào chỗ lấy xe thì có tín hiệu máy, Thùy Dư


Document

No tile

Document

No tile

Tải truyện Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân! | Chương 96 : Chương 78: Chăm sóc thân thể thật tốt


No tile

Phần 1

CHƯƠNG 1

Tác Giả: Cổ Long QUỶ LUYẾN HIỆP TÌNH Hồi 12 Giang Hồ Ân Oán Nhóc trọc đầu và Nhóc mặt rổ chẳng phải quá nhỏ tuổi, có lúc hai gã cũng giống người lớn,

Microsoft Word - suongdem05.doc

Microsoft Word TÀI LI?U GIÁO D?C CHÍNH TR? TU TU?NG P2.doc

Phần 1

mộng ngọc 2

Phần 1

No tile

No tile

NỖI GHEN DỊU DÀNG

Microsoft Word - doc-unicode.doc

Phần 1

CHƯƠNG 1

Document

Phần 1

CHƯƠNG I

Document

Kịch bản 7 NHỮNG MIỀN THUNG LŨNG ALPES (Nội dung: lịch sử Hội-thánh) (Thời lượng: 30 phút) (Không gian: nước Thụy-Sĩ vào thời Trung cổ) (Các vai diễn:

No tile

Document

Phần 1

Soạn bài lớp 12 Vợ chồng A Phủ

Phần 1

Tải truyện Cha Nuôi | Chương 149 : Chương 149

ĐẠO ĐỨC LẻM NGƯỜI

Phần 1

LỠ CHUYẾN ĐÒ Truyện của Phương Lan ( tiếp theo ) Vòng tay ghì chặt nhớ nhung Quay về bến cũ sóng lòng xót xa Lỡ làng một chuyến đò qua Cỏ đau nắng rát

Hãy viết một bài văn về tình mẫu tử

cover.ai

Công Chúa Hoa Hồng

Tải truyện Trọng Sinh Chi Ôn Uyển | Chương 1362 : Chương 287

Viết thư gửi một người bạn ở xa

Hãy kể một kỷ niệm đáng nhơ về con vật nuôi mà em yêu thích

Tải truyện Nam Thần Công Lược Hệ Thống | Chương 78 : Chương 78: – GIANG MỤC – BẠCH LÊ THIÊN –

No tile

No tile

Kể lại một kỷ niệm sâu sắc nhất về gia đình, bạn bè, người thân, thầy cô – Bài tập làm văn số 2 lớp 10

Mộng ngọc

Tác Giả: Bản Lật Tử BẢN SONATA ĐÀO HÔN Chương 28 Lời nói của Chu Nghi Nhiên như kẹo ngọt, quyến rũ Mễ Tình. Chắc chắn nhà anh tốt hơn nhà Tiêu Cố ở Ho

Document

Cảm nghĩ của em về người cha thân yêu – Văn mẫu lớp 7

Bao giờ em trở lại

Phần 1

No tile

KINH THUYẾT VÔ CẤU XỨNG

DS_CTSQ_ATMui_2015.indd

Kể lại một giấc mơ trong đó em được gặp một nhân vật cổ tích

Phân tích đoạn trích Trao duyên của truyện kiều

Tả quang cảnh sân trường trong giờ ra chơi

No tile


No tile

Lộn Sòng Hữu Loan Hôm nay Tuất nhất định làm cho xong hồ sơ để đưa lên ty giáo dục. Hắn cho là sở dĩ hắn bị biên chế ra khỏi trung đoàn cũng chỉ vì bả

No tile

Cảm nghĩ của em về người cha thân yêu

Phân tích đoạn trích “Trao duyên” trong Truyện Kiều của Nguyễn Du

LÔØI TÖÏA

Document

No tile

CHƯƠNG I

(SỰ LỰA CHỌN SAI LẦM)

Chinh phục tình yêu Judi Vitale Chia sẽ ebook : Tham gia cộng đồng chia sẽ sách : Fanpage :

Tả mẹ đang nấu ăn

No tile

Tải truyện Nàng Không Là Góa Phụ | Chương 17 : Chương 17

No tile

Tải truyện Nàng Không Là Góa Phụ | Chương 16 : Chương 16

Nguyeãn Thò Ngoïc Dung

Nghị luận xã hội về tình yêu quê hương đất nước

VÔ THƯỜNG Những biến động đàn áp Phật Giáo khởi đầu vào năm 63. Lúc ấy tôi cũng vừa tròn 13 tuổi. Cái tuổi của thắt nơ tóc bím đầy thơ mộng. Thì cũng

Tác Giả: Tuyết Nhung NGƯỜI ẤY LÀM SAO QUÊN PHẦN VI Ôm bó hoa hồng còn ngậm sương đêm trong tay, lòng Hạnh Nguyên gợi lên bao câu hỏi mà cô không tài n

Document

1 BẠCH VIÊN TÔN CÁC KỊCH THƠ LÊ THỊ DIỆM TẦN

Document

Microsoft Word - emlatinhyeu14.doc

Tải truyện Sống lại làm vợ yêu vô địch | Chương 45 : Chương 45

Phần 1

Bản ghi:

Bảo bối, ngoan ngoãn để cho anh yêu Chương 213 : Chương 213 Chương 192: Đủ loại xin lỗi Editor: Táo đỏ phố núi Thì ra quan hệ của bà Trần Phương và mẹ An lại là chị em họ, mọi người ở đây đều cảm thán Đài Loan thật là nhỏ bé, lại có thể tìm lại được người thân đã lâu không có chút liên hệ nào. Tôi đã nói rồi! Thảo nào khi tôi nhìn thấy Vũ Vũ lại có cảm giác thân thiết với con bé như vậy, thì ra con bé là con gái của em! Mẹ An cười cười rồi kéo bà Trần Phương vào trong lòng. Chị em lâu ngày không gặp, tình cảm khắc sâu, trong thời gian ngắn bà Trần Phương lại bắt đầu rơi lệ. Cám ơn chị đã chăm sóc Vũ Vũ lâu như vậy. Bà cũng ôm chầm lấy mẹ An. Hai người phụ nữ cùng khóc ôm chặt lấy nhau. Bà Trần Phương bị mẹ An kéo qua một bên để ôn chuyện, mà An Hỉ và ba An cũng hiếu kỳ chạy theo. Thoáng cái, bên giường chỉ còn lại Nhiếp Tử Phong đang sửa soạn đồ đạc cùng với Nhiếp Tử Vũ, còn có... Gương mặt tinh xảo và tương đồng nhau, Nhiếp Tử Vũ và Lạc Thuần mặt đối mặt với nhau, giống như đang soi gương. Lạc Thuần mặc bồ âu phục màu trắng, không chút son phấn, do dự, đấu tranh trong lòng một lúc lâu, cuối cùng cũng hít một hơi thật sâu, gục đầu xuống: Xin lỗi, vì trước kia đã làm chuyện như vậy với em. Tám tháng nay, mỗi ngày cô đều sống trong sự áy náy, cũng đã vô cùng hối hận. Chị... Không ngờ được là chị ấy lại cúi đầu xin lỗi mình, một lúc lâu sau Nhiếp Tử Vũ vẫn ngây ngẩn cả người. Đợi tới khi cô phản ứng kịp, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười yếu ớt, bắt lấy cánh tay của Lạc Thuần: Đều đã qua rồi... Thật ra cô chưa bao giờ trách chị ấy. Cô có thể hiểu và thông cảm với 1 / 5

nỗi khổ của chị ấy, một thời gian dài như vậy sống trong sự mệt mỏi và khổ cực, đột nhiên có một ngày lại phát hiện em gái song sinh với mình lại được sống trong cảnh giàu sang, cuộc sống quá khác biệt, đổi lại là cô, thì cô cũng sẽ mất thăng bằng trong lòng vì cảm thấy quá bất công. Die enda anl eequ uyd onn. Em không trách chị sao? Lạc Thuần ngẩng đầu lên nhìn cô, đáy mắt trong suốt đã có chút ươn ướt. Cô ấy là em gái ruột của cô, nhưng mà cô lại làm ra chuyện vô tình như vậy, thậm chí còn phải bỏ học, chẳng lẽ cô ấy không hận cô sao? Em không trách chị. Nhiếp Tử Vũ lắc lắc đầu, đáy mắt tràn ngập vẻ chân thành và tha thiết. Tối hôm qua, Nhiếp Tử Phong đã đem tất cả mọi chuyện nói với cô, cũng biết là tất cả đều do Dịch Minh Lan sắp đặt, còn chị ấy chẳng qua là không biết nên đã tiếp tay cho cô ta, người không biết không có tội, vì vậy không thể trách chị ấy! Sự khoan dung của Nhiếp Tử Vũ khiến cho Lạc Thuần cảm thấy xấu hổ, lòng dạ của mình lại hẹp hòi như vậy, nếu như cô cũng có một nửa tấm lòng như cô ấy, vậy thì bây giờ cô cũng không ngây thơ và dại dột qua ngày như vậy. Cám ơn em. Cô ta cảm kích ôm lấy em gái của mình, ôm thật chặt. Một lần nữa lại thấp giọng nói: Vũ Vũ, cám ơn em, cám ơn... Nhiếp Tử Vũ từ lúc sinh ra cho tới bây giờ, còn là lần đầu tiên cảm nhận được sự thâm tình của chị em, cánh tay vòng qua ôm lấy cô. Cách đó không xa, bà Trần Phương ngồi ở sô pha thấy cảnh tượng như vậy, trên mặt lộ ra nụ cười hòa ái, thậm chí còn rất vui mừng.... Nhiếp Tử Phong đi lại quầy tiếp tân giải quyết thủ tục xuất viện, Lạc Thuần thì lại cùng An Hỉ giúp ba An và mẹ An chuyển những đồ đạc đi lên xe. Mỗi người bận rộn mọi việc xong hết lại đi vào trong phòng chăm sóc trẻ sơ sinh để ôm đứa nhỏ đi ra. Đến nào, để dì ôm một cái. An Hỉ lại giành ôm đứa nhỏ từ trong tay 2 / 5

của y tá, lập tức bị mẹ An trợn trắng mắt lên cảnh cáo. Được rồi, được rồi, còn phải giao cho ba mẹ của thằng bé nữa. Nói xong, không cam lòng cong miệng lên với cu cậu, sau đó cúi xuống hôn lên cái má phấn nộn của cu cậu một cái thật kêu rồi mới bằng lòng trao cho Nhiếp Tử Vũ. Nhiếp Tử Vũ cẩn thận từng li từng tí đón nhận lấy con của mình, hình như cu cậu cũng nhận biết được liền mở hai mắt ra, sau đó chớp chớp một đôi mắt to, vô tội và đáng yêu, khiến cho An Hỉ cũng mê mẩn. Mọi người lại chơi đùa với đứa nhỏ một hồi, đang muốn lấy hành lý còn lại để rời khỏi phòng bệnh, thì lại nhìn thấy hai bóng dáng do do dự dự đi từ bên ngoài phòng bệnh đi tới, nhất thời khiến cho tất cả những người ở đây ngây ngẩn cả người. Trong đó, nét mặt của bà Trần Phương và Nhiếp Tử Vũ là thiếu tự nhiên nhất. Không cần đoán, hai người đi tới chính là mẹ Nhiếp và Dịch Thiên Minh. Dịch Thiên Minh cầm giỏ trái cây ở trong tay định đưa cho Nhiếp Tử Vũ, lúc tầm mắt của ông lướt qua đứa nhỏ ở trong tay của Nhiếp Tử Vũ và túi hành lý ở trong tay của Nhiếp Tử Phong đang đứng ở đằng sau, vẻ mặt thoáng cái liền cứng lại: Các người chuẩn bị xuất viện? Vâng. Nhiếp Tử Phong gật gật đầu, dùng ánh mắt phức tạp liếc mắt nhìn mẹ Nhiếp đứng bên cạnh ông, rồi nói: Không thông báo cho mẹ biết chuyện xuất viện, đây là ý của con. Mặc dù bà không biết nên mới có thể làm cho Vũ Vũ rời đi, nhưng mà bà vì muốn bảo vệ bản thân mà lại khiến cho Vũ Vũ phải rời đi cách làm nay anh rất không đồng ý, vì thế, anh đã không thông báo cho bà biết. Không sao. Mẹ Nhiếp lắc lắc đầu, gương mặt duyên dáng và sang trọng của bà giống như già thêm vài tuổi. Bà không trách anh đã không thông báo cho mình biết, bởi vì tất cả đều là do bà sai. Nếu như bà nghĩ tới chuyện giám định DNA giống như bọn họ, như vậy thì cũng sẽ không khiến cho hai người yêu nhau bị hành hạ lâu như vậy! Nghĩ tới đây, mẹ Nhiếp ngoại trừ sự hối hận còn có áy náy. Mang theo sự áy náy và đau khổ, ánh mắt của bà chuyển qua nhìn 3 / 5

Nhiếp Tử Vũ, cổ họng của bà như bị nghẹn thứ gì đó, nói: Vũ Vũ, mẹ... Nhưng mà bà chưa kịp đem sự áy náy của mình ra khỏi miệng, thì Nhiếp Tử Vũ đã cắt đứt lời nói của bà. Die sgnd da nlà e q uuydo n. Mẹ không cần phải nói gì nữa hết, con không trách mẹ. Cô lắc lắc đầu, vẻ mặt nhàn nhạt, khiến cho người ta không nhìn thấu được nỗi lòng thực sự của cô. Cô không trách bà, đó là bởi vì bà không biết chân tướng sự thật, nếu như đổi lại là cô, thì cô cũng làm chuyện tương tự như vậy. Nhưng... Cô lại không quên được chuyện bà ấy vì áy náy nên mới cưng chiều cô như con gái ruột, mà cô thì lại xem bà ấy như mẹ ruột thật sự mà hiếu kính với bà ấy. Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của cô, trong lòng mẹ Nhiếp cảm động, một cảm giác ấm áp chảy xuôi ở trong lòng. Đã như vậy, vậy thì con có đồng ý theo chúng ta quay lại... Bà dùng ánh mắt chờ đợi nhìn cô, nhưng mà còn chưa nói hết câu, Nhiếp Tử Vũ đã không cho bà nói tiếp nửa câu sau. Con sẽ không quay về nhà họ Nhiếp cùng với mẹ. Nhiếp Tử Vũ lắc lắc đầu, nở một nụ cười nhạt tới mức dường như không nhìn thấy. Con muốn đưa đứa nhỏ trở về ở cùng với người thân của con. Bây giờ cô đã tìm được mẹ ruột của mình, cô đã không cần thiết phải ở lại cái nơi đau lòng kia nữa. Những lời Nhiếp Tử Vũ vừa nói ra, khiến cho tất cả những người ở đây có chút khiếp sợ, trái lại Nhiếp Tử Phong rất bình tĩnh không có chút gì gọi là bất ngờ. Bởi vì theo ý của anh, sao cũng được, cô đi đâu thì anh sẽ đi đấy, dù sao thì anh cũng đã từ chức tổng giám đốc rồi, thành ra đang thất nghiệp, bây giờ thứ có nhiều nhất chính là thời gian. Vũ Vũ. Mẹ Nhiếp khẽ gọi, vẻ mặt thất vọng: Con và đứa nhỏ làm sao có thể ở trong căn phòng nhỏ như vậy được, nơi đó an ninh cũng không tốt, mẹ sợ... 4 / 5

Powered by TCPDF (www.tcpdf.org) Powered by TCPDF (www.tcpdf.org) Ở trên Thiên Mẫu chúng tôi vẫn còn một căn hộ, bà không cần phải lo lắng. Bà Trần Phương chen ngang, quay đầu nhìn vẻ mặt mờ mịt của Nhiếp Tử Vũ giải thích: Con đã quên trước kia con đã mua căn hộ kia rồi sao? Bây giờ không phải là đã tới lúc dùng tới rồi? Die nd da nl e q uuydo n. Trước là vì chờ Thuần Nhi mà không chịu chuyển vào, sau khi Thuần Nhi trở về thì bà lại chờ Vũ Vũ nên không có chuyển vào, vì thế căn hộ kia vẫn bỏ không chưa có người ở. LINK Truyện: Bảo bối, ngoan ngoãn để cho anh yêu https:///doc- truyen/bao-boi-ngoan-ngoan-de-cho-anh-yeu-1231979.html LINK Chương này: Chương 213 https:///doc-truyen/bao-boi-ngoan- ngoan-de-cho-anh-yeu-1231979/chuong-213.html 5 / 5