Đi Cu Guết (Kuwait) Kuwait hình như còn nhỏ hơn Saigon, chỉ có khoảng 10 cây số chiều ngang đông tây, 10 cây số chiều dọc nam bắc. Đường xá chỉ là các con số. Ngay bờ biển phía bắc là tim thành phố, đường số 1 bao quanh trung tâm, rồi cách đó 1 cây số là đường số 2, rồi số 3, số 4, số 5. Các đường dọc là 10, 20, 30, 40, 50 tỉa ra từ trung tâm xuống phía nam. Vào trong các khu nhà ở, đường cũng không tên mà chỉ mang số, như 123, 134, vân vân. Tận dụng các bùng binh. Cả 5 đường vòng đai về đêm chật cứng, cứ tưởng tượng như Saigon bây giờ nhưng chỉ có xe hơi thay vì xe gắn máy. Và nhiệt độ thay vì 30 độ C/ 85 độ F thì là 40 độ C/ 104 F. Tuy vậy rất là khô nên dù nóng như đứng trườc hầm lửa, hoàn toàn không có chảy chút mồ hôi nào. Dân xứ này lái xe như khùng, ai chậm một giây là bị bấm còi. Xa lộ thì 75 miles một giờ tối đa (120 km/giờ) nhưng lane bên trái phải chạy hết mức không bị hun đít. Hình như có hai loại người lái xe ở đây, dân thỏ nhấn ga tối đa, và dân rùa chạy lè đè bất kể có kẻ chạy 25 miles một giờ (40 km/g). Chạy trên xa lộ có một tiếng mà thấy 3 xe ngừng bên lề thay bánh. Có lẽ nóng quá (lúc đó buổi sáng 11 giờ) lên đến 108 độ F (42 C)! 1
Ở đường vòng số 5 có khu tên "The Avenues" là một dãy shopping mall nối với nhau, có hơn 800 tiệm. Lái xe vào khu ấy lúc 8 giờ tối mà có cảm tưởng như 42 năm trước đi chơi tối ở Saigon: Nóng, ồn, những xe là xe, cứ có chỗ trống là có xe nhào vô đậu, tất cả các mặt hàng trên đường đối diện bị trở thành bãi đậu xe cho khách vào mall bên kia đường. Cái The Avenues này hiện có 1000 bãi đậu. Tức là cứ mỗi tiệm có 1000/800= 1.25 chỗ cho xe đậu. Thế là thế lào? Nghe nói đang xây thêm 5000 chỗ đậu xe. Ở trong chạy máy lạnh, trần nhà cao vút và ta có cảm tưởng như ở trong một thành phố mà trần nhà là trời đêm. Những "đại lộ" thênh thang cều ngang hơn 10 thước, tràn ngập những người. Một nửa rõ ràng là người bản xứ vì đàn ông thì mặc áo thụng trắng đầu đội khăn, đàn bà thì mặc áo thụng đen. Những người đàn ông mặc áo trắng đều có một vẻ cao kiệu (hay trịch thượng) -- không biết có phải vì áo trắng của họ cực kỳ sạch sẽ và nét mặt ai cũng nghiêm trọng không cười. Làm mình nghĩ đến những nho sĩ của một thời Trung Hoa xưa cổ. Những cái khăn choàng đầu của họ rất sạch và cột một cách đẹp đẽ, vén lên hai bên, để dài phía sau. Khi làm việc thì màn bên trái vén cao lên. Hầu hết là khăn choàng đầu màu trắng, có lác đác vài trắng/đỏ bàn cờ; đó là những người Jordan hay Saudi. Những người đàn bà thì -- tuy mặc những áo màu đen mà có rất nhiều người bịt nguyên mặt, nhưng số đông rất đẹp và điệu. Ở trong tiệm Zain (như Verizon của Mỹ) tôi thấy có bà thật là sang, mang mắt kiếng trắng, cầm iphone 6, hở mặt choàng đầu và áo đen của 2
bà ấy có những cái như sequin (vỏ cá giả) màu tím, và khuôn mặt thì thông minh sáng sủa. Đôi mắt to, mi dài, đôi mày đậm, da trắng. Tính chụp cái hình như sợ anh chàng thợ lụi dao nên thôi! Trong The Avenues, hầu hết các bà các cô đều mang dép lép kẹp, nhưng cũng có rất nhiều người mang giày cao, nếu để ý nhìn dưới chân mà cũng thấy vì dáng đi khác. Nói chung đàn bà Á rập ở trong cái mall này đẹp lắm. Ta có cảm tưởng là những người Á rập mặc áo thụng trắng và đen ấy thuộc vào giới chủ nhân ở xứ này. Tất cả những người làm việc sau quầy hàng thì mặc đố kiểu Tây Phương. Theo wikipedia nói thì ở Kuwait, 30% là người Kuwait chính cống, 30% là người Á rập khác, 30% là người Á châu nói chung. Có lẽ số đông người sau quầy là người Á châu, hầu hết từ Ấn Độ. Tại cái tiệm điện thoại Zain ở phi trường, các nhân viên đều mặc áo cổ truyền và thái độ của họ cũng chỉnh tề. Có lẽ như ở Mỹ ta mặc com-lê (suit) đeo cà vạt. Cuộc đời của người Kuwait, không biết có nghiệm được bao nhiêu từ những điều mắt thấy tai nghe ở cái thành-phố-shopping-mall này chăng? - Tụi chủ nhân sống nhờ vào dầu hỏa suốt ngày la cà ở những tiệm ăn trong những cái The Avenues - Tụi dân tứ xứ làm lụng vất vả và cái cung cách của họ không chỉ là lịch sự tiếp khách mà hình như trở thành thói quen của người cấp dưới? Ở bên Hạ Uy Di / Waikiki cũng có những cái Mall to lớn nhưng người ta tung tăng ở bờ biển hay đi trên những đại lộ cây cao bóng mát, gió thổi lồng lộng. Một trời một vực. 3
Hơn 800 tiệm ở trong cái The Avenues thì rất quen thuộc với người Mỹ. Tiệm ăn thì đủ: Pinkberry ăn cà rem, Starbucks uống cà phê, Red Lobster ăn tôm hùm, vân vân. Khu "Prestige" có những tiệm Prada, Dior, Louis Vutton, vắng như chùa bà Đanh! Có cả Victoria Secret. Nhìn cái hình này thấy các bà mặc áo thụng đen che kín mặt ở trõng, thật phải hỏi, thế là thế lào. Nhưng nghe nói trên mạng, các bà ấy ra ngoài thì kín cổng cao tường, còn ở nhà thì chẳng thua gì ai. Các cụ vẫn du lịch về VN chắc đã rành, nhưng chuyến này tôi mới học hỏi thêm về vụ "SIM card" để có thể có internet vào trong iphone. Ở Kuwait Verizon không có, nên phải dùng hãng khác, tôi dùng Zain. 4
Trước hết phải "unlock" cái iphone để có thể dùng nhiều hãng "carrier" khác nhau (Verizon, ATT, Zain, Vodafone etc). Thấy trên mạng quảng cáo 30 dollar, hóa ra bây giờ tất cả iphone đều đã sẵn unlock. Thứ hai, phải thay cái SIM card. Nếu không thay thì phải save info từ cái SIM card để có thể trở lại sau khi dùng hãng khác -- mất công. Cái SIM card dùng mũi kim ấn vào lỗ là nhảy ra, vài giây, dễ lắm. Tôi mua internet service từ Zain, họ cho SIM card free. Thứ ba., mua service. Ở hãng Zain, tôi mua 1 tuần có 5 Gigabytes internet tốn 3 đồng Kuwait, tức 9 dollar, tức khoảng 200 ngàn đồng Việt. Một phim từ netflix tốn khoảng 250 Megabytes. Tức là 5 Gigabytes là 20 phim! Nếu không xem phim thì một tuần cần khoảng 100 Mega Bytes, đủ nứa. Qua xứ lạ, tôi cần internet vì tính hay lang thang tự làm. Thứ nhất là dùng google maps chỉ đường lái xe, có internet đi đâu cũng được, nhất là những phút đầu từ phi trường chẳng biết mô và tê. Thứ hai là kêu điện thoại, có internet thì dùng điện thoại trên internet (VOIP) dễ dàng mà lại không tốn thêm. Thứ ba là để đọc email của các bạn từ diễn đàn VHDL! NHS SVT viết cả tiếng tôi đọc có 5 phút hết trơn, nên chính ra hay dùng internet xem phim trên Netflix. Ra khỏi nước Mỹ, cái Netflix không chạy tới! Tôi download cái app tên là "ExpressVPN" cho xài 7 ngày free, sau đó nếu cần thì trả 9 đô mỗi tháng. Cái VPN mình chạy đó, rồi bắt với một cái server (trong danh sách có sẵn) nào ở Mỹ, xong. Trên iphone bên cạnh cái đồng hồ sẽ có chữ VPN, 5
để biết là tất cả IP traffic đều chạy qua cái server đó trước đi đến iphone của mình. Vì netflix tưởng là mình đang ở Washington DC (nơi của cái VPN server), nên nó cứ cho mình xem mọi phim ảnh như thể mình đang ở Mỹ! Ở xứ này, các công sở hay cơ sở du lịch, khách sạn cũng đều có lình gác soát gầm xe, cốp xem có gài mìn, và mọi con đường vào có miếng sắt dưới đất trồi lên để ngăn xe vượt qua - làm car bomb. Các cơ sở lính của Mỹ thì ngay cả địa chỉ cũng không có trên internet, bỏ tọa độ vào rồi kiếm, google maps nói: No Route! Cũng khôn ra! 6
Ở cái khách sạn 4 sao này (Courtyard Marriott), mỗi phòng tính đến 67 dồng Kuwait (KD), tức là 3 x 67 = 201 dollar mỗi ngày, tức là gần một triệu rưỡi đồng. Mắc mỏ như vậy, chỉ vì hãng trả chớ mình sức mấy mà gồng mình. Buổi ăn sáng ở đây ăn thầu mỗi người là 4 KD (12 dollar), có đủ thứ lỉnh kỉnh nên ăn dồi vào khỏi mất công mất tiền ăn trưa. Đồ ăn ở đây thì dở ẹc. Ngay cả cái nước cam cũng ngọt lịm ớn cả óc, mà thịt chiên bảo nấu sống thì mang ra xám như chì. Mì Nhật cũng $15 dollar mà còn thua mì gói nấu ở nhà. Và không có bia! Ở đây nắng chói chang. Nghĩ đến những bao nhiêu năng lượng vứt đi, có thể chuyển thành điện chạy những cái máy lạnh trong nhà, công sở hay ngay cả trong xe. Nhưng không, Kuwait cũng như tất cả các nước dầu hỏa này gần 95% đốt dầu hỏa. Kuwait muốn xây những máy solar power plant nhưng cả 15 nữa mới có thể thay 15% tiêu thụ dầu hỏa, thay bằng Solar hay những cách khác.may be. Chử Nhị Anh 7