Microsoft Word - hoang hon tren bai bien.doc

Tài liệu tương tự
Đông Giao chau mày, cầm cuốn sách Huy đang xem dở dang để trên bàn lên

Phân tích đoạn trích “Trao duyên” trong Truyện Kiều của Nguyễn Du

No tile

Phần 1

Chương 16 Kẻ thù Đường Duyệt càng hoài nghi, không rõ họ đang giấu bí mật gì. Tại sao Khuynh Thành không ở bên cạnh nàng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì


Hà Nội, những Mùa Xuân Phai Lê Hữu Hà Nội yêu, anh vẫn yêu muốn khóc (1) Tôi chưa hề nghe ai nói yêu muốn khóc bao giờ, chỉ độc nhất có một người làm

Cúc cu

mộng ngọc 2

DS_CTSQ_ATMui_2015.indd

36

Tuyển Tập 2018 Chàng & Nàng 277

Phát biểu cảm nghĩ về bài thơ Ông đồ của Vũ Đình Liên

(SỰ LỰA CHỌN SAI LẦM)

Tùng, Một Chỗ Ngồi Dưới Chân Cầu Thang _ (Nguyễn Vĩnh Nguyên) (Tạp ghi)

Tả cây hoa lan


truyenkeve1nguoilinh_2019MAY12_sun

Tả cảnh mặt trời mọc trên quê hương em

Tình yêu và tội lỗi

Microsoft Word - Chieu o thi tran Song Pha.doc

Phần 1

Cảm nghĩ về bố của em – Văn mẫu lớp 7

Phần 1

NỖI GHEN DỊU DÀNG

CHƯƠNG I

Microsoft Word - emlatinhyeu14.doc

Bình giảng bài thơ Mưa xuân của Nguyễn Bính

Microsoft Word - chotinhyeutronven10.doc

Tác Giả: Sói Xám Mọc Cánh Người Dịch: Đỗ Thu Thủy HOÀI NIỆM Chương 6 Hai chị em lôi kéo nhau lên lầu, vừa mở cửa đã thấy mẹ Phùng đang ngồi đợi con tr

Document

Soạn Giả Thái Thụy Phong Vũ Thất Theo bài tường trình Nghệ thuật Sân khấu Cải lương 80 năm của soạn giả Nguyễn Phương trên trang nhà của nhạc sư Trần

Mùa Xuân Nào Cho Em Tôi liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường, mười giờ đúng. Chỉ còn hai tiếng nữa là năm cũ sẽ qua đi để nhường chỗ cho năm mới. Một mù

Microsoft Word - Luc Bat_HoaiKhanh.doc

Em hãy tưởng tượng và kể lại một cuộc gặp gỡ với một trong các nhân vật cổ tích hoặc truyền thuyết

No tile

Kể lại một giấc mơ trong đó em được gặp một nhân vật cổ tích

Chiều Trên Phá Tam Giang Trần Thiện Thanh Chiều Trên Phá Tam Giang anh chợt nhớ em nhớ ôi niềm nhớ ôi niềm nhớ đến bất tận em ơi! em ơi! Giờ này thươn

Microsoft Word - chantinh09.doc

PHẬT GIÁO NGUYÊN THỦY THERAVĀDA VÔ THƯỜNG KHỔ NÃO VÔ NGÃ Soạn giả TRƯỞNG LÃO HÒA THƯỢNG HỘ TÔNG (VAṄSARAKKHITA MAHĀTHERA) Biển trầm khổ sống bồn

bovai16_2019JUN18_tue

Phân tích nhân vật Liên trong tác phẩm Hai đứa trẻ của Thạch Lam

THƠ Hoàng Ngọc Ẩn Thơ Mục 1- Bên Đời Hui Quạnh 2- Bên Trời Phiêu Lãng 3- Buồn Xưa 4- Cho Một Thành Phố Mất Tên 5- Mười Năm Chưa Lần Gặp 6- Rừng Lá Tha

mộng ngọc 2

Cúc cu

KINH PHÁP CÚ Illustrated Dhammapada Illustrations by Mr. P. Wickramanayaka Tâm Minh Ngô Tằng Giao CHUYỂN DỊCH THƠ

Đông Giao chau mày, cầm cuốn sách Huy đang xem dở dang để trên bàn lên

No tile

Phân tích truyện ngắn Những ngôi sao xa xôi của Lê Minh Khuê

Document

Phát biểu cảm nghĩ của em về người cha – Văn hay lớp 10

Nghị luận xã hội về tình yêu quê hương đất nước – Văn mẫu lớp 12

Mấy Điệu Sen Thanh - Phần 4

Document

Hình ảnh người phụ nữ Việt Nam thời xưa qua bài Tự tình II của Hồ Xuân Hương và Thương vợ của Trần Tế Xương – Bài tập làm văn số 2 lớp 11

Cảm nhận về bài thơ Đoàn thuyền đánh cá của Huy Cận

Document

Pha Lê vừa đi lên phòng , cô bắt gặp Ngọc Bạch đang đứng nơi góc hành lang nói chuyện điện thoại với ai đó

No tile

Phần 1

-

Bình giảng đoạn thơ trong bài “Vội vàng” của Xuân Diệu

Document

LỠ CHUYẾN ĐÒ Truyện của Phương Lan ( tiếp theo ) Vòng tay ghì chặt nhớ nhung Quay về bến cũ sóng lòng xót xa Lỡ làng một chuyến đò qua Cỏ đau nắng rát

Tả mẹ đang nấu ăn

Bao giờ em trở lại

No tile

Hóa thân thành Mị Châu kể lại câu chuyện Truyện An Dương Vương và Mị Châu, Trọng Thủy

1 BẠCH VIÊN TÔN CÁC KỊCH THƠ LÊ THỊ DIỆM TẦN

Thuyết minh về tác giả Nguyễn Du

Pha Lê vừa đi lên phòng , cô bắt gặp Ngọc Bạch đang đứng nơi góc hành lang nói chuyện điện thoại với ai đó

Phân tích bài thơ Sóng của Xuân Quỳnh

Hội Hoa Lan Việt Nam Tâm Tình Tây Bắc Seattle Tháng Cuộc Trùng Phùng Bà Vân mở cánh cửa tủ lạnh, đẩy những chai, những hộ

Phân tích tâm trạng nhân vật trữ tình trong bài thơ Vội vàng của Xuân Diệu

Vỡ Hoang Trước Bình Mình Cung Tích Biền Đêm động phòng hoa chúc mà không thể làm tình, có chăng chuyện xảy ra với một gã liệt dương đặt bày cưới vợ. C

ẨN TU NGẨU VỊNH Tác giả: HT. THÍCH THIỀN TÂM ---o0o--- Nguồn Chuyển sang ebook Người thực hiện : Nam Thiên

PHỤ NỮ VIỆT NAM - NHỮNG CÂY LAU BẰNG THÉP

Microsoft Word - doc-unicode.doc

HỒI I:

Nghị luận xã hội về tình yêu quê hương đất nước

Giới thiệu về quê hương em

No tile

bendoiquanhiu_2019JUL20_sat

Phân tích tác phẩm Ai đã đặt tên cho dòng sông - Hoàng Phủ Ngọc Tường

No tile

Pháp ngữ của hòa thượng Tuyên Hóa - Phần 2

Phần 1

VINCENT VAN GOGH

Hãy tả một loài hoa mà em yêu thích nhất

Phần 1

Kể lại một chuyến đi tham quan hay du lịch cùng các bạn trong lớp – Văn hay lớp 7

Microsoft Word - mua xuan ve muon- Tran Dan Ha

Microsoft Word TÀI LI?U GIÁO D?C CHÍNH TR? TU TU?NG P2.doc

PHẦN TÁM

Tiêu Kim Thủy TIẾP BỘI I Bội vừa bước vào sân bỗng dừng chân quày quả bước ra. Từ lâu rồi chị không về nhà, không gặp ông Nghị Tần, thân phụ chị, vì l

Phân tích bài thơ Ánh trăng – Văn mẫu lớp 9

Bùi Thanh Tiên, Diệu Hương & Hoàng Bạch Mai _ (Đà Lạt Ngày Tháng Cũ_#52)

LỜI RU CHẠM MẶT TRỜI

Cảm nghĩ về người thân

Microsoft Word - DoaHongChoNguoiYeuDau-NXCuong.doc

Bản ghi:

Truyện Ngắn: HOÀNG HÔN TRÊN BÃI BIỂN -------Thích Thanh Lương------ (thanhluongcuong@yahoo.com) M ột mình trầm ngâm trên biển chiều thật tuyệt! Từng con sóng cứ vỗ nhẹ, lâu lâu lại rùng mạnh như một bản tình ca lúc trầm lúc bổng rồi lại lắng xuống như không có gì. Mặt trời cũng sắp ẩn dạng dưới dãy Hải Vân kia, lóe lên đỏ rực cả một góc trời. Xuân Thiều 1 chiều về mang một nét đẹp khó tả, vừa ẩn chứa nét chung của biển, lại vừa lộ ra những nét riêng. Những con sóng không ồn ào như những bãi biển khác, có lẻ đây chính là dấu ấn của một eo nhỏ được khép kín bởi hai rạng núi Hải Vân và Sơn Trà như hai cánh của lớn để cản những trận gió giật khi bão đến. 1 Xuân Thiều: một bãi biển thuộc quận Liên Chiểu, thành phố Đà Nẵng. Page 1

Càng tối, bãi biển càng yên lắng đến lạ lùng. Màn đêm phũ dần trên đỉnh Sơn Trà xa xa. Những áng mây bay lơ lửng hòa tan vào đêm đen không còn nhìn thấy nữa. Bãi biển cũng vắng ngắt không một bóng người. Sóng vẫn cứ vỗ đều, nhẹ hơn nhưng vẫn phát lên những âm thanh thật rõ, thật dễ chịu. Có lúc nghe như lời ru của mẹ dạt dào êm ái, khi thì vang lên như tiếng khóc của trẻ con đòi bú. Cái cảm giác lành lạnh lại trở về làm lòng người càng trống trải và buồn bã đến tận tim gan. Đạt ngồi một mình bên rổ đậu phụng vơi mà em đã bán từ ba giờ chiều. Vẫn còn một ít đậu, nhưng chùn chân không đi nỗi, lại không còn ai nữa để bán, em ngồi suy tư suốt cả giờ đồng hồ. Ngày nào em cũng bán dạo quanh bãi biễn. Hơi mặn của muối cũng như âm vang của của những con sóng đã trở nên quá quen thuộc rồi. Rong ruổi giữa Page 2

chợ đời bao nhiêu năm qua tuổi thơ của em đã quen dần vị mặn của biển và vị đắng của đời người. Hồi còn bé, biển như trang giấy trắng ghi lại những kỷ niệm thật đẹp, thật hồn nhiên mà em không bao giờ quên đi được. Cứ mỗi chiều, hai cha con lại ra biển tắm. Cha đã dạy cho Đạt bơi nhiều kiểu bơi khác nhau như bơi xấp, bơi con nhái, rồi bơi kiểu con chó... Đạt rất thích thú khi nhìn cha bơi ngửa, rồi nằm im trên sóng nước mà vẫn không chìm. Những lúc thời tiết hơi se lạnh, nhất là sau những trận mưa lớn, hai cha con lại chạy đua trên bãi cát. Thường thì lúc nào cha cũng nhường cho Đạt chạy trước, rồi em rất sung sướng khi thấy mình chạy nhanh hơn Cha. Kỷ niệm đó tựa hồ như hình ảnh hai cha con trong bài thơ Những Cánh Buồm của Hoàng Trung Thông mà sau này Đạt mới được nghe và thuộc lòng nó, để mỗi lần nhớ đến cha, em lại ngồi trên bãi biển một mình ngân nga: Hai cha con bước đi trên cát Ánh mặt trời rực rỡ biền xanh, Bóng cha dài lênh khênh Bóng con tròn chắc nịch. Page 3

Sau trận mưa đêm rả rích Cát càng mịn, biển càng trong. Cha dắt con đi dưới ánh mai hồng, Nghe con bước lòng vui phơi phới Nhưng kể từ khi cơn bão số 6, Xangxane 2 cướp đi người cha thân yêu của Đạt, thì tất cả những gì đẹp nhất của cuộc đời đều tan vào sóng nước ra khơi. Vẫn còn như in trong ký ức của em cái ngày cha ra đi rồi vùi thân trong biển bạc. Trước ngày đoàn tàu của cha rời bến cảng, hai cha con vẫn còn chạy đua với nhau trên cát. Em đâu ngờ được rằng đó là lần cuối cùng mà em được nắm lấy bàn tay chai sạn của cha, lần cuối cùng được cha ẵm, được cha hôn lên trán. Hôm cha đi, em cứ làm nũngng để kéo chân cha lại. Dường như có một linh cảm nào đó không lành nói cho Đạt biết rằng cha sẽ ra đi mà không trở về. Em khóc, rồi cha lại mua rất nhiều quà, mẹ của Đạt vừa bận bịu với con dại, em của Đạt, lại còn lo dỗ Đạt để cha ra đi mà trong lòng không vướng bận điều gì. 2 Xangsane: một cơn bão lớn đã càn quét Đà Nẵng năm 2006 Page 4

Chỉ một vài ngày sau đó, tin cơn bão số 6 đi qua miền Trung mà tâm điểm là Đà Nẵng, hai mẹ con Đạt bồn chồn và nóng ruột đợi tin cha. Ngày nào mẹ và em đều thắp hương trên bàn thờ khấn nguyện cho cha được bình an. Thế rồi chuyện gì đến sẽ đến, cái hung tin báo rằng tàu của cha đã bị đắm trong cơn bão như một định mệnh của đời em. Hôm đó Đạt khóc khô cả nước mắt, đến hồi không khóc nỗi nữa, em chỉ cảm thấy đau nhói trong lòng ngực, có khi lại co thắt ở giữa bụng, đôi bàn tay run lên, rồi lại ngất đi. Tang lễ cha, chỉ một cái quan tài trong căn nhà nhỏ vắng tanh. Đạt vẫn biết rằng cha của em không có ở trong đó, mà chỉ là một cái quan tài trống không với các vật dụng hằng ngày của cha. Ngày tiễn đưa cha về với đất mẹ, cảnh vật như nín thở, bầu trời hơi u ám và lạnh. Cái lạnh trái mùa đầu thu không buốt, nhưng vẫn đủ để làm cho người ta rùng mình. Gió nhẹ thổi lất phất trong cái làng đánh cá ven biển khiến mùi tang tốc càng đậm nét. Không ai nói với nhau một câu Page 5

gì. Những thân nhân có người ra đi trên chiếc tàu đắm dường như không còn sức để kêu gào được nữa, chỉ biết lặng lẽ nhìn nhau rồi nuốt ừng ực những ngẹn ngào. Mọi người đi dự đám tang tại ngôi làng này ai cũng bùi ngùi suy tư về những mảnh đời bất hạnh, nhưng vẫn cố giấu đi nỗi đau thương ấy để người ra đi về bên kia thế giới không còn phải luyến lưu điều gì. Nhưng làm sao mà không lưu luyến được? Còn đây vợ trẻ con thơ, những con người đang cần bàn tay khỏe khoắn để chở che nuôi nấng. Câu hỏi, liệu những con chim non chưa có cánh này có bay qua nỗi bầu trời bão tố không? luôn thoáng hiện trong đầu của những người đưa tang. Ngày tháng dần dần qua đi trong đau thương. Ba mẹ con của Đạt cũng quen với ngôi nhà vắng cha. Cuộc sống đã trở lại, mẹ Đạt hằng ngày buôn tảo bán tần ở chợ cá để kiếm vài chục ngàn cho hai anh em ăn học. Kinh tế gia đình càng ngày càng trở nên khốn đố hơn khi gánh nặng chỉ còn đặt lên đôi vai mềm yếu của mẹ. Thoáng thoáng lại đến tháng, nào là học phí, học thêm, tiền điện,... Page 6

bụi thời gian khiến màu tóc đen nhánh của mẹ em ngả dần sang màu muối tiêu, lưng đã còng xuống với gánh cá nặng trĩu mà ngày nào mẹ cũng gánh đi trên khắp các con phố. Chưa đến tuổi bốn mươi mà em thấy mẹ già và gầy đi rất nhiều. Nhìn thấy mẹ như vậy, Đạt thương lắm! Em đã xin phép mẹ đi bán đậu phụng dạo trên bãi biển. Chiều nào cũng thế, sau giờ tan học, mẹ đã rang sẵn cho một rổ đậu phụng để em đi bán dạo dọc theo bãi biển. Xuân Thiều là một bãi biển đẹp, nỗi tiếng nên du khác lui tới rất đông, nhờ vậy mà rổ đậu phụng rang của Đạt đắt hàng. Mỗi ngày đi học về, dù mệt mõi đến mấy em cũng hăng hái bưng cái rổ đậu đi mà không đợi mẹ nhắc. Em rất thích đi bán đậu phụng, bởi lẻ nó không chỉ giúp mẹ vơi bớt gánh nặng tài chính mà còn đưa em về với tuổi thơ êm đềm cùng chạy đua với cha trên bãi cát, cùng nằm ngữa mặt trên con nước dập dềnh và lắng nghe tiếng sóng vỗ dạt dào Giờ đây, nằm ngã dài bên rổ đậu phụng đã vơi, Đạt nhìn ra biển khơi, đăm chiêu theo từng con sóng. Em nghĩ về cha, rồi lại suy tư về biển. Nhiều lần em trở nên căm tức, và hờn giận nó; bởi chính biển đã cướp đi người cha thân yêu của em. Nhưng cũng có lúc em lại cảm thấy thương yêu biển vô vàn, bởi nó là một người tri kỷ, đã dõi theo em trên từng bước đi của cuộc đời. Đặc biệt, khi chùn chân Page 7

bên cái rổ đậu phụng còn đầy ắp chưa bán hết, em lại nhìn ra ngoài khơi kia, cảm giác như bóng hình của cha đang chinh phục trên từng con sóng hiên ngang kiên cường; và rồi em cảm thấy vững chãi hơn với những bước chân chắc nịch trên cái lộ trình xa xăm trước mặt. Đang suy tư vẩn vơ về biển cả, và cảm giác lâng lâng với hoài niệm về những ngày còn cha; bất chợt em giật mình khi nghe bước chân ai đó đang nhẹ nhàng tiến về phía mình. Đạt bắn người dậy khi có tiếng nói từ bóng đen cất lên: - Con làm gì ở đây? - Chắc là chú thanh niên xung kích đi tuần đêm. Đạt thầm nghĩ và hơi chút bàng hoàng vì không nhận rõ là ai, nhưng rồi em vẫn cứ đáp lại: - Dạ con ngồi chơi. - Nhà con ở đâu? Sao giờ này vẫn còn ngồi đây? Bóng người càng lúc càng rõ dần và Đạt mới nhận ra đó là một người tu sĩ. Hình dáng cao cao của Thầy trong cái bộ nâu sồng ngắn dưới bóng rừng dương che khuất ánh đèn đường khiến Đạt lầm tưởng là ai. Em ấm ớ một chóc rồi trả lời trong cái giọng khoan khoái hơn. Page 8

- Dạ, nhà con ở trong làng kia. Con đi bán đậu phụng rang. - Bán đậu phụng à? Bán hết chưa con?, Thầy hỏi. - Dạ chưa. Còn một ít nữa. Đạt lễ phép đáp lại. - Bán hết cho Thầy luôn đi!, Thầy bảo. Nghe câu nói của Thầy, Đạt mừng lắm, bởi lẽ giờ này mà vẫn còn người hỏi mua đậu, lại mua hết cả. Em vội vàng lấy cái bao nylon và trút hết cho Thầy. Cầm lấy bao đậu và đưa tiền cho Đạt xong, Thầy không đi mà lại ngồi xuống bên em. Thầy mời Đạt cùng ăn đậu chung. - Ăn đậu với Thầy cho vui! Thầy nói. Lúc đầu Đạt gượng lắm, vì đậu em vừa bán cho Thầy giờ Thầy lại mời em trở lại. Nhưng rồi, với tính cách thân thiện và dễ gần của Thầy em đã bắt đầu quen quen và trở nên tự nhiên hơn. Qua một hồi trò chuyện, Đạt mới biết được Thầy đang tu tại một Tu viện gần đây, chỉ khoảng 20 phút đi bộ. Thầy vẫn thường có thói quen đi thể dục dọc bờ biển để hít thở khong khí trong lành mỗi đêm. Làm quen được với Thầy, Đạt thấy hạnh phúc vô cùng, bởi dường như em có cảm giác rằng Thầy rất hiểu và thương em. Thầy ngồi với em suốt cả giờ đồng hồ. Page 9

Trời càng về khuya sương đêm càng xuống nhiều. Âm thanh rì rào của sóng biển vỗ nhẹ nhàng êm ã, tiếng còi xe từ đường lộ xa vọng lại càng rõ dần. Em cảm thấy hơi lạnh và ngả mình vào trong lòng ngực của Thầy. Thầy choàng lấy đôi cánh tay và ôm em vào lòng. Đạt bồi hồi xúc động và ôn lại với Thầy những ký ức tuổi thơ xa xăm khi cha vẫn còn sống. Em thương nhớ cha lắm, và bắt đầu khóc nức nở trong vòng tay của Thầy. Thầy vẫn cứ ngồi trong tư thế thật khoan thai và đĩnh đạc. Đôi tay ôm Đạt vào lòng. Thầy không nói, chỉ ngồi lắng nghe một cách chăm chú và thấu hiểu. Nằm gọn trong vòng tay của Thầy, Đạt cảm nhận được nhịp tim của Thầy đập nhanh và mạnh hơn khi em bắt đầu khóc. Em khóc càng lúc càng to tiếng vì không cầm được cảm xúc khi nghĩ về hình hài của Page 10

cha đã vùi lấp giữa biển khơi xa xăm kia. Bất chợt một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống trên trán khiến em bừng tỉnh và cảm thấy một sự ấm áp lạ lùng len qua từng tế bào của cơ thể. Em ngỡ mình như đang nằm gọn trong vòng tay âu yếm của cha hồi còn sống vậy. Em lặng yên không nói nữa, tiếng khóc cứ thế vơi dần và bắt đầu cảm nhận một năng lượng thương yêu đang truyền qua từng nhịp thở. Hình như Thầy thở nhanh, vội và hơi có chút hổn hển. Em bắt đầu quên dần những ký ức đã qua, quên đi cái ngày đau thương khi rời xa cha vĩnh viễn, em cũng không cần biết ngày mai ra sao nữa; chỉ cảm nhận ở đây, một giây phút hiện tại tuyệt vời khi nằm trong vòng tay che chở và yêu thương của Thầy, một người dầu chỉ mới gặp lần đầu./. Page 11