Độc công tử

Tài liệu tương tự
Cúc cu

Chương 16 Kẻ thù Đường Duyệt càng hoài nghi, không rõ họ đang giấu bí mật gì. Tại sao Khuynh Thành không ở bên cạnh nàng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì

No tile

Phần 1

Document

Document

Microsoft Word - cankhontuyetphap25.doc

Document

Mấy Điệu Sen Thanh - Phần 4

Phần 1

Phần 1

NGHI THỨC SÁM HỐI VÀ TỤNG GIỚI HT.Thanh Từ Thiền Viện Trúc Lâm Đà Lạt Việt Nam o0o--- Nguồn Chuyển sang ebook 20-

Phần 1

Tình yêu và tội lỗi

Document

Document

Tác Giả: Đồng Hoa Dịch: Tố Hinh TỪNG THỀ ƯỚC Chương 5 Thư Ngắn Tình Dài, Lòng Khôn Tỏ Thư viết rất dài, hết lải nhải kể mấy chuyện đất lề quê thói, rồ

Vỡ Hoang Trước Bình Mình Cung Tích Biền Đêm động phòng hoa chúc mà không thể làm tình, có chăng chuyện xảy ra với một gã liệt dương đặt bày cưới vợ. C

Microsoft Word - emlatinhyeu14.doc

Thơ cậu Hai Miêng Đêm thu bóng nguyệt soi mành, Bâng khuâng dạ ngọc chạnh tình ngâm nga. Xét trong thế sự người ta, Tài ba cho mấy cũng là như không.

(SỰ LỰA CHỌN SAI LẦM)

No tile


Phần 1

Phần 1

No tile

Document

Phần 1

No tile

No tile

Kinh Bat Chu Tam Muoi - HT Minh Le Dich

I _Copy


KINH THUYẾT VÔ CẤU XỨNG

Microsoft Word - suongdem05.doc

Phân tích tác phẩm Một người Hà Nội (Nguyễn Khải) – Văn mẫu lớp 12

Microsoft Word TÀI LI?U GIÁO D?C CHÍNH TR? TU TU?NG P2.doc

Giáp Ngọ ( 甲午 ) là kết hợp thứ 31 trong hệ thống đánh số Can Chi của người Á Đông. Nó được kết hợp từ thiên can Giáp (Mộc dương) và địa chi Ngọ (ngựa)

Phần 1

THÍCH CA PHƯƠNG CHÍ Việt dịch: Linh Sơn Pháp Bảo Đại Tạng Kinh

HỒI I:

Microsoft Word - chantinh09.doc

LỜI TỰA Sau khi cuốn sách Kinh nghiệm thành công của ông chủ nhỏ đầu tiên của tôi được phát hành, không ngờ chỉ trong vòng nửa năm đã có tới hơn một t

Microsoft Word - V doc

Document

Phần 1

NGƯỜI CHIẾN SĨ KHÔNG QUÂN PHỤC Tam Bách Đinh Bá Tâm Tôi vốn xuất thân trong một dòng tộc mà ba thế hệ đều có người làm quan văn và không vị nào theo b

No tile

PHẬT GIÁO NGUYÊN THỦY THERAVĀDA VÔ THƯỜNG KHỔ NÃO VÔ NGÃ Soạn giả TRƯỞNG LÃO HÒA THƯỢNG HỘ TÔNG (VAṄSARAKKHITA MAHĀTHERA) Biển trầm khổ sống bồn

Tác Giả: Sói Xám Mọc Cánh Người Dịch: Đỗ Thu Thủy HOÀI NIỆM Chương 6 Hai chị em lôi kéo nhau lên lầu, vừa mở cửa đã thấy mẹ Phùng đang ngồi đợi con tr

Họp Tổ Dân Phố. Nguyễn Thị Thanh Dương Chiều nay chị Bông ăn cơm sớm để đi họp tổ dân phố, ban trưa ông tổ trưởng đã đi rảo qua từng nhà để mời họp, ô

1 BẠCH VIÊN TÔN CÁC KỊCH THƠ LÊ THỊ DIỆM TẦN

Bao giờ em trở lại

Phần 1

Biên soạn: Quách Cư Kính 24 TẤM GƯƠNG HIẾU THẢO TẬP 2 NHÀ XUẤT BẢN HỒNG ĐỨC

73 năm trôi qua, thắng lợi của Cách mạng Tháng Tám đã cho thấy bài học đoàn kết, lấy dân làm gốc có ý nghĩa sâu sắc. Những ngày mùa Thu tháng Tám của

Microsoft Word - Chieu o thi tran Song Pha.doc

Document

HON VONG QUOC chapitre 2

Mộng ngọc

Microsoft Word - Tuyen tap 15 bai Tho Phat Dan PL TNTMacGiang.doc

DS_CTSQ_ATMui_2015.indd

No tile

chiếc xe đò khịt khịt vài hơi rồi đứng khựng lại dưới cơn mưa như thác đổ

HỒI I:

Document

Nam Tuyền Ngữ Lục

HỒI I:

Tả cảnh mặt trời mọc trên quê hương em

Phần 1

Document

Tác Giả: Cửu Lộ Phi Hương Người Dịch: Lục Hoa KHÔNG YÊU THÌ BIẾN Chương 50 Lửa bùng lên chỉ trong nháy mắt, nhanh chóng lan tới những nơi bị xăng tưới

Phần 1

1 Triệu Châu Ngữ Lục Dịch theo tài liệu của : Lư Sơn Thê Hiền Bảo Giác Thiền Viện Trụ Trì Truyền Pháp Tứ Tử Sa Môn Trừng Quế Trọng Tường Định. Bản khắ

PHẦN I

Khoanh khac sau cung

Microsoft Word - doc-unicode.doc

Document

PHẬT THUYẾT ĐẠI THỪA

Cướp Biển và Trại Pulau Bidong

Đà Lạt Ngày Tôi Đi _ (Minh Tâm) (Truyện)

Lời Dẫn

Chinh phục tình yêu Judi Vitale Chia sẽ ebook : Tham gia cộng đồng chia sẽ sách : Fanpage :

Kể lại một giấc mơ trong đó em được gặp một nhân vật cổ tích

Code: Kinh Văn số 1650

ẨN TU NGẨU VỊNH Tác giả: HT. THÍCH THIỀN TÂM ---o0o--- Nguồn Chuyển sang ebook Người thực hiện : Nam Thiên

No tile

Hãy tả một loài hoa mà em yêu thích nhất

Pha Lê vừa đi lên phòng , cô bắt gặp Ngọc Bạch đang đứng nơi góc hành lang nói chuyện điện thoại với ai đó

Chương 1

daithuavoluongnghiakinh

36

Cúc cu

No tile

Công Chúa Hoa Hồng

Phân tích tác phẩm Ai đã đặt tên cho dòng sông - Hoàng Phủ Ngọc Tường

PHẦN TÁM

Tả quang cảnh sân trường trong giờ ra chơi


Document

Bản ghi:

~*~ Nhất Công tử Thiên Nhai am hiểu dụng độc. Mãnh xà Kim Hoàn, tính kịch độc, lấy ấu súc làm thực. Đỉnh Bạch Hạc Phong từng có nhiều loài rắn này, sau Kim Hoàn không hiểu tiêu thất, truy kỳ duyên cớ, mới biết là Thiên Nhai đi ngang qua nơi đây, một con Kim Hoàn từng có ý muốn cắn, bị công tử dùng chưởng bắn trúng, mà chết trong năm dặm xung quanh. Còn lại xà kinh qua, đều trúng kịch độc mà chết. Tục ngữ nói: dĩ độc công độc, phương khả giải độc (lấy độc trị độc, lại vừa giải độc). Bởi vì mãnh xà mang độc, đều không e ngại độc, việc này lệnh người trong thiên hạ không thể tưởng tượng. Tư Đồ Tuyết Thiên nói: "Nhược nhục cường thực. Cực yếu gặp cực mạnh, kẻ yếu bị cường giả tiêu diệt. Kim Hoàn Xà mặc dù độc tính rất mạnh, nhưng phùng chí độc, vốn chờ độc tính chỉ có thể không đáng kể." Nhị Tử vi hoa khai, ân hồng diễm lệ. (Hoa tử vi nở đỏ hồng diễm lệ) Nữ tử trước gương răng trắng mày ngài, càng đẹp hơn hoa. Nhìn người trong gương, lại nhìn chính mình, nha hoàn vuốt mái tóc đen của Lãnh Đại Diễm, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, tóc người rất đẹp, vừa đen vừa bóng, không giống nô tỳ, vừa vàng lại khô." Lãnh Đại Diễm không yên lòng cười nói: "Đinh Linh còn nhỏ, chờ ngươi lớn hơn một chút, tự nhiên biến đẹp." Đinh Linh tết búi tóc đen, cẩn thận chải vuốt: "Tiểu thư gần nhất so dĩ vãng đẹp hơn, còn thường xuyên đỏ mặt."

Lãnh Đại Diễm cuống quít nói: "Thực sự rõ ràng như vậy?" Đầu ngẩng tóc tan, Đinh Linh vội vã cầm: "Tiểu thư nói cái gì?" Lãnh Đại Diễm hoảng hốt nói: "Không, không có gì." Đinh Linh cho là nàng tâm tình không tốt, cũng không hỏi nhiều. Chỉ một lúc sau, Lãnh Đại Diễm lại nhỏ thanh gọi. Đinh Linh lên tiếng trả lời, dừng lại động tác. Lãnh Đại Diễm thẹn thùng nói: "Ngươi có thích quá người nào?" Đinh Linh đỏ mặt lên, lắc đầu nói: "Chưa từng có." Nghĩ lại nói: "Chẳng lẽ tiểu thư..." Lãnh Đại Diễm xấu hổ gật đầu, mặt đỏ như hoa. Lãnh Đại Diễm là Linh Lăng đệ nhất mỹ nhân, hầu như mỗi tháng đều có nam tử cầu hôn. Phàm là vào mắt nàng, nhất định sẽ thuộc về nàng. Thiếu nữ, tư xuân là việc thường, mỗi khi Đinh Linh có ý niệm này trong đầu, chắc chắn sẽ dập tắt. Nàng là nha hoàn, thì cần hầu hạ tiểu thư một đời. Lãnh Đại Diễm nói: "Đinh Linh, ngươi cũng biết Thiên Nhai?" Đinh Linh nói: "Độc công tử Thiên Nhai?" Lãnh Đại Diễm kinh hoảng thất sắc đứng dậy, ngón tay chặn miệng Đinh Linh: "Hư, cha mẹ nếu nghe được, ta lập tức sẽ chết đó." Đinh Linh thử nói: "Tiểu thư thích, chẳng lẽ lại là..." Lãnh Đại Diễm mặt mang xấu hổ, gật đầu ngầm đồng ý. Tam Mưa thu tí tách mấy ngày. Thủy quang diễm diễm, đá vụn thước lượng (phát sáng long lanh). Mấy chiếc xe ngựa lao nhanh, bắn tung trũng nước. Cảnh vật bên đương mông lung mờ ảo, hiếm người qua lại. Trên mái hiên khách sạn bình dân, nước mưa chảy xuống, từng hạt, từng chuỗi, như châu rơi ngọc chảy, liên miên không ngừng. Đinh Linh xuất môn thay tiểu thư mua nhẫn khâu (đê kê tay khi thêu ý), nhưng đột nhiên trở trời, chỉ phải trốn ở trước cửa khách sạn. Thưởng thức nhẫn khâu bằng đồng, Đinh Linh không khỏi than thở, tiểu thư may vá nữ công, thi thư cầm họa, mọi thứ đều có thể. Nàng nhưng may vá y phục cũng không lành nghề. Lúc này, một nam tử tại phía sau nàng lên tiếng, thanh âm khàn ách: "Tiểu cô nương, chúng ta đây là tiểu điếm, mấy nay kinh tế đình trệ, cô vừa đứng, sinh ý liền vô pháp làm." Nguyên là tiểu nhị. Đinh Linh nghiêng người xê dịch, trên người lập tức ướt một mảng lớn. Tiểu nhị lại nói: "Cô nương, làm phiền cô nhanh lên một chút." Đinh Linh liếc mắt, như giận như dỗi, vọt tới trong mưa. Trời lạnh đến xương, nàng giống như thịt ngon ướp trong băng lạnh. Nàng cẩn thận quay đầu lại, tiểu nhị kia lù lù bất động. Nàng quật cường súy ống tay áo, như ăn gió trời, hướng đường núi trung ương đi đến. Trong làn mưa to, một thân ảnh thon dài dần tới gần. Đến gần thấy rõ là một thiếu niên, thanh y ô phát (áo xanh tóc đen), mặt trắng lạnh lùng nghiêm nghị, cổ tay quấn màu đen gấm vóc, tay cầm giấy

dầu tán, trùng phong mạo vũ (băng gió vượt mưa) mà qua. Đinh Linh chạy tới, muốn ngăn lại thiếu niên kia. Thiếu niên kia tốc độ quá nhanh, hai người hầu như chạm vào nhau. Thoáng chốc thiếu niên thân hình nghiêng sườn, nhanh tránh ra. Đinh Linh lảo đảo, suýt nữa té ngã, trạm định thân thể, hô lớn: "Vị tiểu đệ này, ngươi không nên đi " Thiếu niên kia quay đầu lại, nhãn thần cổ quái. Tuy có chút chật vật, nhưng lại mang dung nhan thanh tú, hai mắt như sao, mặt như thoa phấn. Đinh Linh nói: "Tiểu đệ, đem dù cho ta mượn dùng, được sao?" Thanh y thiếu niên nhãn thần kỳ quái, hồi lâu mới nói: "Ta cho ngươi mượn?" Đinh Linh đương nhiên nói: "Mang theo không dùng, không bằng cho ta mượn." Thiếu niên tự tiếu phi tiếu: "Cô nương của Linh Lăng đều như ngươi như vậy?" Đinh Linh quay gấp. Thiếu niên trào phúng nói: "Như ngươi như vậy, tùy tiện đến gần nam nhân." Đinh Linh ngẩn ra, mặt dần trướng hồng: "Không cho mượn thì thôi." Xả tay áo thay đổi sắc mặt, muốn rời đi. Thiếu niên kia đem dù nhét vào tay nàng, phẩy tay áo bỏ đi. Đinh Linh cầm dù, cán dù đã bị thiếu niên bẻ gẫy. Tứ Đầu năm sơ xuân, Lãnh gia hoa viên. Đình hoa phun nhụy hồng như cẩm, bờ liễu tơ bông trắng tự miên. Nhạc sĩ tấu ra giai điệu, nữ tử vũ tư nhẹ nhàng. Đinh Linh đứng ở tiểu đình đờ ra. Lãnh Đại Diễm thân mặc màu đỏ quả hạnh đàn thường, tay áo tung bay, tơ lụa phiêu đãng, như bích hải lãng đào, lệ ba văn trứu. Đột nhiên, Đinh Linh vô pháp bỏ qua là thiếu niên sau tơ lụa ráng màu. Hoa lá bay lượn, thiếu niên cúi đầu, khẽ phẩy cánh hoa đầu vai. Tái ngẩng đầu, hai người đường nhìn hốt nhiên gặp gỡ. Thiếu niên đôi mắt tối đen, Đinh Linh gò má phấn hồng. Thiếu niên bưng chén rượu lên, khẽ nhấp môi cười. Nâng chén ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch. Đinh Linh mới biết, thiếu niên một năm trước gặp gở trong mưa, đúng là độc công tử Thiên Nhai. Giờ này khắc này, Thiên Nhai nhưng không thưởng thức Lãnh Đại Diễm vũ tư, mà là lẳng lặng mắt nhìn Đinh Linh, khóe miệng khẽ nhếch, thần tình cô đơn. Thì thì trản lý sinh hồng lãng, hoa khí tửu hương thanh tư nhưỡng.

Ngũ Đinh Linh nhìn chuyện không nên nhìn. Vũ tất, Lãnh Đại Diễm lắc lư thân thể tươi đẹp, đi tới Thiên Nhai bên người, túy nhãn mông lung. Thiên Nhai lúm đồng tiền ôn hòa, hàm răng tuyết trắng. Lãnh Đại Diễm tinh mâu sáng sủa, phảng phất lá sen trân lộ. Thiên Nhai đem nàng ôm vào lòng. Gió thổi chạc cây hưởng, bên trong vườn tường hòa. Lãnh Đại Diễm ôm lấy cổ hắn, mặt đỏ như mây, vô hạn e thẹn. Hắn khơi mào cằm của nàng, mềm nhẹ hôn môi. Mặt Lãnh Đại Diễm càng thêm hồng nhuận, liêu nhân tâm huyền. Thiên Nhai ngẩng đầu nhìn hướng tiểu đình, đơn giản bắt được đến Đinh Linh hai mắt kinh hoàng. Lục Lãnh Đại Diễm ngồi bên cửa sổ, xuân tâm nhộn nhạo. Đinh Linh thắt búi cho nàng, vân lũ đen thùi, như ngọc như tơ. Lãnh Đại Diễm vuốt tóc, nhìn ngoài cửa sổ, hai mắt ôn nhu, khóe miệng mỉm cười: "Đinh Linh, ngươi sau đó sinh hài tử, là muốn nam hài hay nữ hài?" Đinh Linh nhẹ giọng nói: "Đinh Linh không thành thân, suốt đời hầu hạ tiểu thư." Lãnh Đại Diễm quở nhẹ một tiếng: "Hảo nha đầu, ta chỉ biết ngươi tối nghe lời. Ta sau đó muốn hai hài tử, một nam một nữ, nam hài như chàng, nữ hài giống ta." Đinh Linh không nói, chỉ cúi đầu, nặn dáng tươi cười. Ánh mắt Thiên Nhai giống như một dấu vết, nóng rực nóng hổi, làm phỏng lòng nàng, cố sức chôn ở nơi sâu. Mấy nghìn vạn sợi tóc đen, sầu xuân tiễn đoạn không ngừng tiễn xuân. Thất Đêm. Hậu viện Lãnh gia. Đinh Linh ngồi một mình, cầm trong tay tú hoa châm, học tập may vá xiêm y. Ánh nến yếu ớt, thỉnh thoảng tích sáp, rơi xuống đế chân, nhiễm ra màu vàng. Đinh Linh ghé sát vào vải vóc, nhẹ tay nhẹ chân khâu sợi, lại nghe thấy thanh âm đằng trước: "Ngươi ở chỗ này làm cái gì?" Đinh Linh kinh hãi, tay run lên, kim đâm trúng đầu ngón tay, mai hồng tiên huyết tẩm ra. Ngẩng đầu liền thấy Thiên Nhai ngồi trên nóc nhà, thấy không rõ biểu tình. Sau một khắc, Thiên Nhai nhẹ nhảy xuống, đứng ở trước mặt nàng, cách một khoảng.

Đinh Linh buông trong tay quần áo, hai tay ôm quyền, đặt bên phải thắt lưng, hơi cúc cung: "Thiên Nhai công tử vạn phúc." Nhìn ngón tay nàng, Thiên Nhai nhăn mày, đang muốn xuất ra trong lòng khăn tay, thay nàng băng bó, nhưng bàn tay đưa đến phân nửa, lại đông cứng ngạnh sinh thu hồi. Đinh Linh chống lại đường nhìn của hắn, khẩn trương cúi đầu. Thiên Nhai trêu chọc nói: "Xem ra ngươi còn nhớ rõ ta." Đinh Linh không nói, chỉ tùy ý chà lau vết thương, kế tục may. Thiên Nhai cười lạnh nói: "Thực không có ý tứ, ta không hiểu thương hương tiếc ngọc, vô pháp thay ngươi đem máu mút ra." Đinh Linh trên mặt ửng hồng, mím môi ác thanh nói: "Nô tỳ không phải là tiểu thư, thỉnh công tử tự trọng." Thiên Nhai nhãn thần băng lãnh, dường như tuyết phong, mãi mãi không tan. Đinh Linh nín hơi, tâm như nổi trống: "Trời đã tối. Nô tỳ trở về phòng." Dứt lời dập tắt lửa quang. Trong bóng tối, nàng xem đến ánh mắt hắn, vẫn sáng sủa như cũ, cầm lấy quần áo, vội vàng chạy đi. Trở lại trong phòng, nàng xem tay mình, máu đã đông lại. Trên nền vải tuyết trắng, vằn ám hồng. Chính như hoa rơi đầu mùa xuân, bay lả tả khắp viện. Bát Hoa chi chập chờn, lá rụng phiêu phiêu. Lãnh Đại Diễm nằm ở trong hoa viên, người đã thành thiên cổ. Lãnh gia nhân cực kỳ bi ai khóc. Đinh Linh đợi ở trong phòng Lãnh Đại Diễm, vuốt ve vật phẩm tiểu thư từng sử dụng, diện vô biểu tình như đầu tượng gỗ. Mà Thiên Nhai không biết kết cuộc ra sao. Một tuấn mỹ thiếu niên chạy đến nơi đây. Y nói, hung thủ chính là vị hôn phu này, Thiên Nhai. Mọi người kinh ngạc đến ngây người, nhưng không người tin tưởng. Trên người Lãnh Đại Diễm không có miệng vết thương, lại cùng Thiên Nhai thân mật khăng khít. Thiếu niên mỉm cười rời đi. Thuật lại Ngọc diện thư sinh trên biết thiên văn, dưới tường địa lý, tri thức uyên bác, thư đọc vạn quyển. Trên giang hồ không chuyện gì có thể giấu diếm được hai mắt y. Nhưng không người nào biết, hắn vẫn là bộ dáng thiếu niên. Cửu Đêm khuya, mưa như trút nước. Thiên Nhai đi tới trước cửa Lãnh gia, như trước quần áo thanh y. Đinh Linh từ trước cửa sổ thấy hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn lại nàng, băng mâu cô tần, hai hàng lông mày cau chặt, sợi tóc như nước chảy, rơi vào đầu vai. Trong lúc nhất thời, Đinh Linh lại đã quên tiểu thư chết. Chóp mũi toan sáp, nàng liều lĩnh lao xuống lầu, tưởng vuốt lên người nọ mi. Thế nhưng, khi nàng đi vào trong mưa thì, trước cửa trống rỗng.

Một đạo oanh lôi vang lên, chấn động toàn bộ Linh Lăng thành. Đinh Linh từ nhỏ ở tại Lãnh gia, tiểu thư là trời của nàng, hôm nay tiểu thư đã chết, nàng chỉ phải ly khai. Trong lòng thua thiệt, Lãnh Đại Diễm vĩnh viễn sẽ không biết. Một ngày kia, trời vẫn chưa sáng, mây đen rậm rạp, trầm trọng áp lực. Đinh Linh vai đeo hành trang, bước ra Lãnh gia đại môn. Mà nàng cũng vĩnh viễn sẽ không biết, có người vẫn đi theo phía sau nàng. Thập Người trong giang hồ đều biết, năng lực dụng độc của công tử Thiên Nhai xuất thần nhập hóa. Nhưng không người nào biết, độc mà Thiên Nhai sở dụng, cũng không phải là do hắn điều chế. Độc mà độc công tử sử dụng, tức là chính mình. Phàm là người hoặc động vật cùng Thiên Nhai tiếp xúc, trong vòng ba ngày, hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Ta vĩnh viễn vô pháp đụng vào nàng, ôm nàng, cho dù thế sự hóa mây khói, biển cả biến ruộng dâu. Có lẽ có một ngày như vậy, nàng ngoái đầu nhìn lại, chúng ta tương vọng lẫn nhau. Ta chắc chắn lại đối với nàng mỉm cười. ( toàn bộ văn hoàn )